Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 3




- Không tốt.

Lâm Tiêu trong nội tâm cả kinh, chiến đao mạnh mẽ quay lại, cùng Cự Phủ của Vương Cường mãnh liệt va chạm trong hư không.

Tiếng kim thiết giao thương kịch liệt vang lên, chiến đao và chiến phủ va chạm, nguyên lực ẩn chứa trong hai vũ khí lúc này xông tới, ở trong hư không phát ra trận trận nổ đùng, hình thành một cổ khí lãng khổng lồ cuốn khắp chung quanh.

Trong khí lãng Lâm Tiêu bay ngược mà ra.

Hai chân Lâm Tiêu liên tục điểm động trên mặt đất, liên tiếp rút lui mấy chục thước mới dừng thân hình lại, trái lại Vương Cường lại lù lù bất động.

- Thân pháp thật tinh diệu, phủ pháp thật bén nhọn.

Lâm Tiêu nghiêng nhìn Vương Cường ở xa xa .

- Hừ

Một tiếng hừ lạnh vang lên, xa xa Vương Cường như cột điện khóe miệng mang theo cười lạnh:

- Rất kinh ngạc sao? Có phải cho rằng võ giả loại hình thể như ta chỉ lợi hại ở mặt hình thể, ở phương diện thân pháp và sự linh động chưa hẳn mạnh bao nhiêu đúng không? Nếu như là một năm trước, ta đúng là như thế, đáng tiếc một năm này ta tiếp nhận sự dạy bảo của huấn luyện doanh, ở mọi phương diện đều đã có tăng lên thật lớn.

Vương Cường rất đắc ý, cười lạnh nói:

- Luận lực lượng, công kích, ta thân là tam chuyển đỉnh phong ở trên ngươi, luận thân pháp, ta cũng không yếu hơn ngươi, luận phòng ngự, ta còn ở trên ngươi, ngươi lấy gì so với ta? Ngươi có lợi hại, cũng chỉ là một học viên mới mà thôi, lần này coi như cho ngươi một giáo huấn để ngươi biết làm người không nên quá kiêu ngạo, nuốt tiền của đệ tử Nguyên Võ Thánh Địa, sớm muộn cũng phải nhổ ra.

Nói xong, Vương Cường lần nữa đánh tới.

Vù vù

Khi thân ảnh mơ hồ kia của Vương Cường tiếp cận, vậy mà giống như hai đạo nhân ảnh.

- Vừa rồi, lực lượng của ngươi quả thật mạnh hơn ta, bất quá hiện giờ thì sao?

Lâm Tiêu ánh mắt ngưng tụ, nguyên lực vốn áp chế ở tam chuyển trung kỳ lúc này phóng ra.

XIU.... XIU... XÍU... UU!

Chiến đao màu đen trong tay Lâm Tiêu hóa thành từng đạo lưu quang sáng chói, giống như sóng cồn ngập trời kéo dài không dứt, điên cuồng va chạm với chiến phủ trong tay Vương Cường.

Bang bang BOANG...

Chiến đao màu đen cùng Cự Phủ dữ tợn lần lượt va chạm trong hư không, phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, Lâm Tiêu trước kia lực lượng rõ ràng còn ở hạ phong, vậy lại đánh ngang tay với Vương Cường.

Vù vù

Rất nhanh sau khi giao thủ hơn mười chiêu hai người liền tách ra, xa xa đứng lại.

- Không có khả năng.

Vương Cường giật mình nhìn Lâm Tiêu, hắn không rõ lực lượng Lâm Tiêu sao lại bỗng nhiên tăng lên nhiều như vậy, sau khi cảm nhận được khí thế trên người Lâm Tiêu hiện giờ, sắc mặt Vương Cường không khỏi biến đổi.

- Tam chuyển hậu kỳ? Ngươi không phải Chân Võ giả tam chuyển trung kỳ sao? Sao lại đột nhiên tăng lên tới tam chuyển hậu kỳ, ngươi lừa gạt?

Vương Cường hai mắt nheo lại.

- Ta có nói qua ta là tam chuyển trung kỳ sao?

Lâm Tiêu cười lạnh một tiếng, hắn tăng nguyên lực lên tới tam chuyển hậu kỳ ngoại trừ độ tinh khiết nguyên lực thoáng không đủ ra, ở lực lượng đã không kém gì Vương Cường.

- Lâm Tiêu không ngờ lại là tam chuyển hậu kỳ?

- Hắn lúc nào trở thành Chân Võ giả tam chuyển hậu kỳ rồi?

- Ta nhớ lúc ban đầu ở thạch bích màu đen khí tức trên người hắn cũng chỉ là tam chuyển trung kỳ ah, chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?

- Có ý tứ, thật sự là có ý tứ, khó trách Lâm Tiêu kia dám tiếp nhân khiêu chiến của Vương Cường, thì ra là còn che giấu thực lực.

Bên ngoài khiêu chiến thất, tất cả đệ tử vây xem đều chấn kinh, đặc biệt là đám Cổ Luân, Hoa Phượng Tú của Thanh Nham Thành và Nguyệt Linh Thành, nếu như Lâm Tiêu thật sự là tam chuyển hậu kỳ vậy thì lúc khảo khí ở thạch bích màu đen còn chưa dùng hết toàn lực sao?

Bọn hắn căn bản sẽ không nghĩ tới, Lâm Tiêu thật ra là sau khi khảo thí chấm dứt mới vừa vặn tấn cấp tam chuyển hậu kỳ.

- Lâm Tiêu sư đệ lại là Chân Võ giả tam chuyển hậu kỳ.

Mà Lý Dật Phong bọn hắn cũng ngẩn ngơ, chợt đều nở nụ cười:

- Lâm Tiêu sư đệ này, cũng quá khiến người kinh hỉ rồi.

Trong các đệ tử sắc mặt khó coi nhất phải kể đến Hạ Nhất Minh vừa thua Lâm Tiêu, khiêu chiến thất bại trước kia đã khiến hắn vô cùng khó chịu nổi rồi, không nghĩ tới Lâm Tiêu rõ ràng còn không dùng toàn lực, loại miệt thị trắng trợn này khiến hắn hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Trong khiêu chiến thất, Vương Cường lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu.

- Tam chuyển hậu kỳ thì sao? Ngươi vẫn yếu hơn ta, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, ngươi không có bất kỳ cơ hội nào đâu.

Gầm lên giận dữ, Vương Cường đột nhiên phóng tới Lâm Tiêu, thân hình khổng lồ lắc lư phiêu hốt bất định, tản ra Cự Phủ tản ra hàn mang dữ tợn từ góc độ khác nhau liên tục bổ về phía Lâm Tiêu.

"Vèo" "Vèo" "Vèo"

Thân hình Lâm Tiêu nhảy lên, phảng phất một gã vũ công đang nhảy múa trên lưỡi đao, tinh thần lực cường đại phát ra, tuy rằng hắn không cách nào thi triển Tinh Thần Nguyên Toa và Khống Thần Quyết, nhưng tinh thần lực cường đại vẫn có thể khiến hắn chính xác bắt được một một động tác của Vương Cường, làm ra lẩn tránh kịp thời.

- Đáng giận.

Vương Cường điên cuồng vung vẩy lấy Cự Phủ bổ về phía Lâm Tiêu, nhưng căn bản ngay cả tay áo Lâm Tiêu cũng không sờ tới, lại càng không cần phải nói đến đánh trúng Lâm Tiêu.

Phủ pháp của hắn tinh diệu, thân pháp cũng không yếu, võ giả bình thường khẳng định không cách nào tránh thoát, nhưng Lâm Tiêu dựa vào tinh thần lực lại mấy lần hữu kinh vô hiểm tránh được.

- Làm sao có thể, vì sao ta hoàn toàn không đánh trúng hắn được.

Vương Cường mở to hai mắt, công kích như vậy ngay cả chính hắn cũng tránh không được, cũng cho rằng Lâm Tiêu khẳng định tránh không khỏi.

Nguyên lực trôi qua như dòng nước, Vương Cường cắn răng, nửa số nguyên lực điên cuồng quán thâu vào trong chiến phủ.

- Cuồng Chiến Phủ Pháp -- Phong Ma Loạn Vũ.

Lần lượt bổ không trúng Lâm Tiêu, Vương Cường rốt cục nhịn không được, gầm lên giận dữ, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển kịch liệt, phủ quang đầy trời như pháo hoa nổ tung trên không, tách ra đạo đạo lưu quang điên cuồng cuốn khắp toàn thân Lâm Tiêu.

- Phần Thân Hóa Ảnh Quyết.

Tinh thần lực Lâm Tiêu đã sớm dò xét biết được tất cả, ngay khi Vương Cường bộc phát hắn liền thi triển Phần Thân Hóa Ảnh Quyết.

Xuy xuy!

Thân hình vốn không ngừng chớp động của Lâm Tiêu lập tức chia làm hai đạo nhân ảnh.

- Cái nào là thực, cái nào là giả?

Động tác Lâm Tiêu quá nhanh, Vương Cường chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, không ngờ đã hiện ra thêm một người, không kịp nghĩ lại, đạo đạo lưu quang tuôn ra từ chiến phủ trong Vương Cường điên cuồng bạo tuôn, chém ra phủ quang sáng chói, đánh úp tới một đạo nhân ảnh trong đó.

Đạo nhân ảnh kia lên tiếng nghiền nát, hóa thành khắp nguyên lực tán loạn khắp trời

- Cái gì? Đúng không? Vậy thì cái kia mới là bản thể.

Vương Cường trong nội tâm cấp tốc suy tư, không do dự dừng lại, chiến phủ biến ảo điên cuồng đánh tới đạo nhân ảnh thứ hai.

Đạo nhân ảnh thứ hai né tránh không kịp, bị đánh trúng.

Đạo nhân ảnh thứ hai dưới phủ quang hồng lưu trực tiếp vỡ tan ra, hóa thành hư vô, lại không có nửa điểm máu tươi tung tóe ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.