Dạ Chi Sát

Chương 9: Ta tên là Tiểu Nguyệt




Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng không ở lâu trong vương phủ. Tuy hôm nay hai người lập được công lớn, nhưng lúc này cũng không phải lúc luận công ban thưởng. Trác Vân thay áo xong thì hai người lập tức rời khỏi vương phủ. Yến thế tử đưa Yến vương phi về phòng nghỉ xong lại vội vã ra tiễn hai người, đến phút cuối Yến thế tử nở nụ cười, Hạ Quân Bình hiểu ý, trịnh trọng vái một cái.

Lên xe ngựa, Trác Vân mới nhíu mày hô đau. Hạ Quân Bình khẩn trương hỏi “Có phải bị thương ở đâu không? Để ta xem thử!” Dứt lời, muốn kiểm tra Trác Vân có bị thương hay không.

Trác Vân vội vàng đưa tay chặn Hạ Quân Bình lại, đỏ mặt ngượng ngùng nói “Lúc nãy múa xoay eo nhiều quá, nên giờ bị đau….. a…” Nàng vừa nói vừa vuốt hông, lập tức đau đến mức run rẩy, nói “Mới sờ một cái mà đã đau thế này!”

Hạ Quân Bình lo lắng tới gần, làm bộ muốn đưa tay giúp, “Ta xoa bóp giúp nàng….”

Hạ Quân Bình còn chưa nói hết, Trác Vân đã nhích người về sau, đụng đầu vào vách xe, tức giận mắng “Chàng to gan lắm! Dám động tay động chân!”

Hạ Quân Bình cười cười, cẩn thận nói “Ta không thích nàng phải chịu đau như vậy! Lát về lấy khăn nóng chườm lên, rồi xoa rượu thuốc đi! Đúng rồi, trong nhà nàng chẳng có nha hoàn nào hết, ta sẽ sai người đi mua mấy người làm về. Nếu không, đến lúc bị thương cũng không có ai giúp.” Hạ Quân Bình nói xong, chợt nhớ tới một chuyện, làm như thuận miệng hỏi “Sao ta không biết nàng có mấy tài này, học lúc nào vậy?”

Trác Vân im lặng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Nàng không muốn lừa dối Hạ Quân Bình, lại không muốn nói ra mấy chuyện đời trước, chỉ đành trầm mặc.

Không khí trong xe ngựa chợt trở nên nặng nề, trong lòng Hạ Quân Bình buồn bực cực kỳ. Hắn nhìn chăm chú Trác Vân hồi lâu, mơ hồ thấy được sự thương cảm và cô đơn trong mắt nàng. Đó là ánh mắt hắn thường thấy nhiều năm trước. Lòng hắn bỗng thấy đau nhói, rốt cuộc chậm rãi ôm lấy nàng, siết chặt vòng tay, chống cằm lên mái tóc đen dày của nàng, lại cúi đầu hôn một cái, nói nhỏ “A Vân, ta sẽ luôn bên nàng.”

Trác Vân buồn buồn ừ một tiếng, lát sau, nhéo eo Hạ Quân Bình một cái, đau đến mức hắn phải ‘gào’ lên một tiếng, buông lỏng cánh tay. Trác Vân nhân cơ hội trốn thoát, mắng nhỏ “Tay chàng có thể nhẹ hơn một chút hay không, eo ta sắp đứt luôn rồi!”

Hạ Quân Bình nhếch miệng cười không ngừng, vừa ha ha vừa nhào tới hôn lên mặt Trác Vân một cái, mới thỏa mãn buông tay.

Hạ Quân Bình đưa Trác Vân về nhà trước, lại nói chuyện thêm một hồi mới trơ mặt đòi xoa bóp cho nàng, nhưng bị Trác Vân đuổi ra cửa, đành về nhà nhờ nha hoàn Bồ Đào củaTriệu thị đi qua hỗ trợ. di'ễn.đàn.l'ưê.q'uý.đôưn Hắn nhớ lời Trác Vân, bèn dặn Bồ Đào cẩn thận, “Ngươi cứ lặng lẽ đi qua, giúp xong rồi về, đừng nói với người khác, cả mẫu thân ta cũng vậy.”

Bồ Đào cười đồng ý, nhận lấy rượu thuốc trong tay Hạ Quân Bình, cúi đầu đi ra ngoài.

Hạ Quân Bình vào phòng Triệu thị chào, nghĩ chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ truyền tới tai Triệu thị, bèn kể lại cho Triệu thị nghe.

Triệu thị nghe chuyện, mặt tái nhợt, đến khi biết Yến vương và Yến vương phi đều không có việc gì, mới nói một câu “A di đà Phật”, nghĩ một chút, lại dặn Hạ Quân Bình, “Mấy ngày tới con cứ ở yên trong nhà, đừng chạy lung tung, xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn trong thành sẽ không yên ổn.”

Hạ Quân Bình cười an ủi “Mẫu thân yên tâm, hài nhi mới đến Nghi Đô có bao lâu, sẽ không dính líu gì đến hài nhi đâu. Với lại, hôm nay a Vân còn cứu Yến vương phi một mạng, nhất định sẽ được ban thưởng gì đó.” Dứt lời, hắn lại kể chuyện Trác Vân dùng trâm ngọc chắn ám khí. Triệu thị nghe vậy, cười gật đầu nói “Đứa nhỏ này đúng là mang lại phúc khí!”

Trác Vân bị đau còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng rất nhiều, tuy có Bồ Đào giúp nàng bóp thuốc, nhưng sáng hôm sau lại đau dữ dội, phần eo xanh tím một mảng lớn, vừa đụng vào đã đau đến muốn khóc. Hạ Quân Bình bị dọa, vội vàng mời đại phu tới. Đại phu cũng không giúp được gì, chỉ cho một ít thuốc tán ứ cho nàng uống, dặn dò nàng dưỡng từ từ.

Trong vương phủ cũng đang nước sôi lửa bỏng, đã tra được đầu mối về thích khách ngày hôm đó, là từ kinh thành phái tới. Yến vương giận dữ, lập tức triệu Ngô Thân và mấy đại tướng vào phủ bàn chuyện, định ra tháng sau sẽ tấn công kinh thành.

“Ngô Thân, ngươi ở lại một chút!” Yến vương đợi mấy vị tướng kia đi hết, kêu Ngô thân ở lại, vẫy tay ý bảo ngồi xuống, rồi nói nhỏ “Chuyện thành thân của Mẫn nha đầu sao rồi?” Mẫn nha đầu chính là Ngô đại tiểu thư, cuối năm ngoái nhờ Yến vương phi làm chủ đã đính hôn, sau Ngô đại tiểu thư bị Ngô Thân bắt ở trong phủ học lễ nghi, mấy tháng nay cơ hồ không ra cửa, ngay cả hội hoa xuân hôm trước cũng không tới tham dự.

Mặt Ngô Thân lộ vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói “Đều do bình thường thần không quản thúc nữ nhi, mới thành tính tình ương ngạnh như vậy, dù vương phi nương nương đã phái ma ma quản giáo cẩn thận, nhưng thói quen vẫn khó sửa, cứ giận dỗi với thần cả ngày, la hét không chịu gả. Thần thật sự sợ nó vào nhà người ta sẽ bị đuổi về nhanh chóng.”

Yến vương cũng biết tính khí thất thường của Ngô đại tiểu thư, hơn nữa, tiểu thư nhà họ Ngô bị cưng chiều thành bộ dáng như hiện nay Yến vương phi cũng có chút trách nhiệm. diễn,đà;'n, lê.q'pkuý.đôn Bởi vì Lưu thị, thê tử của Ngô Thân, đã qua đời mười mấy năm trước do khó sanh, trong Ngô phủ không có một nữ nhân nào để quán xuyến trong ngoài, Ngô Thân lại hàng năm chinh chiến bên ngoài, làm gì còn thời gian đi quản thúc nữ nhi. Khổ nỗi Yến vương phi lại đau lòng Ngô đại tiểu thư, thấy nàng mất nương từ lúc mới sinh, phụ thân lại không bên cạnh, sợ nàng bị bỏ bê, nên vẫn luôn nuông chìu, tốt đến nỗi cả Yến thế tử cũng phải ghen tỵ, mới dưỡng thành tính tình không biết trời cao đất rộng thế này.

“Ngươi yên tâm, có vương phi trông coi, chắc sẽ không có trục trặc gì. Nữ nhi mà, chung quy vẫn phải thành thân.” Yến vương cười ha ha hai tiếng, nhìn Ngô Thân hỏi “Đã định ngày chưa?”

Ngô Thân vuốt mi nói “Nương nương định là cuối tháng này, thần cảm thấy hơi gấp!”

“Đồ cưới chuẩn bị tốt hết chưa?”

“Từ lúc Mẫn nha đầu ra đời đã bắt đầu chuẩn bị rồi, đồ dùng trong nhà là từ phía nam chở tới, cộng thêm ruộng vườn cửa hàng ước chừng có bốn năm vạn lượng bạc. Nó gả cho thứ tử, chỉ mong được an nhàn cả đời, đồ cưới cũng không thể quá nhiều, vượt qua đại tức phụ sẽ không tốt.”

Vốn Ngô Thân và Yến vương phi muốn dời ngày thành thân ra sau một chút, không ngờ Yến vương nghe được lại nói “Thôi, cô nương này mau gả đi thì trong Ngô phủ mới được yên tĩnh, mà Hạ tiểu tử cũng sẽ đồng ý việc kia!”

Yến vương nhắc tới việc thành thân với Triệu thị, Ngô Thân lại đỏ mặt. Yến vương biết Ngô Thân dễ xấu hổ cũng không cố ý chọc, chỉ nói “Tuổi ngươi không nhỏ nữa, không thể kéo mãi, giờ ra đi hẳn không dưới nửa năm, ta và vương phi đã bàn bạc, quyết định xử lý hết mọi chuyện trước khi xuất binh!”

Ngô Thân cúi đầu, đỏ mặt nói “Kính nhờ vương gia và vương phi làm chủ!”

Yến vương cười ha ha, vỗ vai Ngô Thân một cái, chân thành nói “Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã qua hai mươi mấy năm. Nhớ lúc ta mới tới nơi này, dường như đã qua mấy đời. Chỉ chớp mắt, bọn nhỏ đã lớn thế này. Đúng rồi……”

Yến vương đột nhiên nhớ ra một chuyện, cười nói “Nhi tử của Triệu thị quả không tệ! Còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, lúc ngươi lớn bằng nó cũng chưa chắn đã được như nó bây giờ. Hạ tiểu tử lăn lộn bên ngoài mấy năm, lại học được võ công cao cường, mạnh hơn những thiếu gia chỉ biết văn vẻ trong Nghi Đô nhiều. Hơn nữa còn dụ được một tức phụ xinh xắn trở về, thật là có phúc tám đời!”

Nhắc tới Hạ Quân Bình và Trác Vân, mặt Ngô Thân cũng lộ ra vẻ tán thưởng hiếm có, “Hài tử kia không tệ! Võ công tốt, người cũng trầm ổn biết tiến biết lùi, tôi luyện thêm một chút nữa, sau này nhất định sẽ thành công. Về phần Phương tiểu cô nương, thần hơi khó nắm bắt, còn nhỏ nhưng đã cực kỳ lão luyện, không biết là ai dạy được như vậy.”

Yến vương cũng cười “Vương phi luôn khen ngợi nha đầu kia, nói muốn nhận làm nghĩa nữ, để tương lai kết thân với Hạ tiểu tử cũng có thể diện hơn!”

Ngô Thân gật đầu nói “Phương tiểu cô nương đã cứu thế tử và nương nương hai lần, nhận làm nghĩa nữ cũng là hợp tình hợp lý. Chỉ tiếc Phương tiểu cô nương là nữ nhi, chứ nếu là nam nhi thần đã lôi nó về dưới trướng của thần rồi!” Dứt lời, Ngô Thân lại thở dài, hiển nhiên rất tiếc hận.

Yến vương cười to, “May là còn có Bình ca nhi có thể an ủi sự mất mác của ngươi!”

Tin Yến vương phi muốn nhận Trác Vân làm nghĩa nữ vừa truyền ra, căn nhà nhỏ của nàng lập tức trở nên náo nhiệt hẳn. Hạ Quân Bình lo lắng bèn vội vàng kiếm không ít người làm cho nàng, có hộ vệ giữ cửa, có quét tước nấu cơm, có nha hoàn hầu hạ bên cạnh. Hai nha hoàn hầu hạ là do hắn tự mình đi mua.

“Một là Phương Thảo, một là Phương Linh, vốn là nha hoàn trong phủ quan lại, sau làm sai việc nên bị đuổi đi. Ta đặc biệt nhờ biểu ca ra mặt mới mua được hai người.” Hạ Quân Bình đắc ý tranh công trước mặt Trác Vân. Gần đây nha hoàn làm được việc không dễ tìm, tùy tiện mua mấy người trong tay bọn buôn người tuy không giỏi nhưng tất nhiên sẽ trung thành hơn, nhưng Hạ Quân Bình tin tưởng với bản lĩnh của Trác Vân không mấy ngày sẽ khiến hai nha hoàn này trở nên ngoan ngoãn.

Trác Vân nghiêng người dựa vào đầu giường, cau mày uống thuốc, vừa để chén xuống, Phương Thảo vội vàng dâng lên một dĩa ô mai. Trác Vân cầm một quả nhét vào miệng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phương Thảo, hé miệng cười cười.

“Tháng sau đánh trận rồi, Ngô tướng quân phái người đến hỏi ta có muốn đi cùng không?” Hạ Quân Bình chợt nói.

Động tác của Trác Vân ngừng lại, vị ô mai dần lan ra khắp miệng, khiến nàng chua đến mức phải nhíu mày.

Mặc dù biết sớm muộn gì Hạ Quân Bình cũng phải ra chiến trường, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Trác Vân phun hạt ô mai trong miệng ra, hỏi nhỏ “Đi đâu? Kinh thành sao?”

Hạ Quân Bình gật đầu “Phân làm ba đường, nếu ta đi theo Ngô tướng quân sẽ đi thẳng đến kinh thành.” Hắn dừng lại một chút rồi nói “Thế tử cũng đi chung.”

Trác Vân thấy miệng khô bèn lấy một ly trà lên bàn lên, Hạ Quân Bình vội vàng nhấc bình trà định rót, mới phát hiện trong bình trống không, bèn đưa bình cho Phương Thảo nói “Đi pha một bình trà khác đi!” Dứt lời lại nhìn Phương Linh một cái, Phương Linh hiểu ý, vội vàng tìm cớ lánh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.