Dạ Chi Sát

Chương 32




Trái tim Giang Nam nhảy lên không ngừng, đông đông đông vang lên bên tai không dứt, Hồng Mông tam thánh không ngừng già cả tử vong, lập tức lại sinh ra, nhưng sau đó tiếp tục suy sụp rồi chết cực nhanh.

Thanh Liên tiên tôn bị chấn lui về phía sau, nhìn thấy Hồng Mông tam thánh của mình bị phá, khẽ nhíu mày, nâng tay khẽ vẫy tự mình thúc giục Hồng Mông Thanh Liên, liên hoa đột nhiên thay đổi hóa thành liên thai, bao phủ phạm vi càng lúc càng rộng, đem Giang Nam cùng hắn cùng nhau kéo vào bên trong liên thai.

Bên trong tử khí phun tràn, càng khủng bố hơn gấp nhiều lần, thân thể Giang Nam bị tử quang xông tới, nhất thời cảm giác tiên thiên Nguyên Thủy linh quang của mình thậm chí có xu thế tan rã!

- Dù sao cũng hơn ta một tiểu cảnh giới, hơn nữa luyện thành tiên thiên chí bảo, có thực lực uy hiếp được ta.

Giang Nam có thể một cước giậm vỡ liên thai do Hồng Mông tam thánh tạo thành, nhưng liên thai dưới chân do chính tiên thiên chí bảo biến thành, căn bản không thể đánh vỡ.

- Nhưng muốn thương tổn được ta vẫn chưa đủ khả năng.

Linh quang trong cơ thể hắn sinh sôi hủy diệt, vô cùng vô tận, tuần hoàn lặp đi lặp lại, tùy ý tử quang tan rã nhiều ít lại có bấy nhiêu sinh ra, không suy giảm được căn bản của hắn, chỉ tạo thành chút quấy nhiễu cho hắn mà thôi.

Thanh Liên tiên tôn đánh tới, hai người đại chiến trong liên thai, đột nhiên trong lòng Thanh Liên tiên tôn rùng mình, ở sau lưng bị Nguyên Thủy Đại La Thiên đánh tới, đánh hắn văng về phía trước, mà Giang Nam nâng tay, Đại La Thiên Ấn trấn áp xuống.

Thanh Liên tiên tôn vội vàng khựng lại, nâng tay đối chiến, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một kích của Giang Nam lại muốn đem Hồng Mông tiên thiên của mình đánh tan.

- Thu!

Thanh Liên tiên tôn quát một tiếng, liên hoa khắp bốn phía thu lại, bản thân hắn lắc mình chạy ra ngoài, chỉ muốn đem Giang Nam thu vào Hồng Mông Thanh Liên luyện hóa.

Chỉ cần Thanh Liên khép lại, rơi vào trong Thanh Liên giống như rơi vào Hồng Mông tiên thiên, sinh tử còn không do hắn khống chế?

Nhưng vào lúc này, Nguyên Thủy Đại La Thiên hóa thành linh quang, cuốn chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể bay ra khỏi Hồng Mông Thanh Liên.

Thanh Liên tiên tôn giãy dụa, không giãy thoát khỏi linh quang, phải biết rằng linh quang do cả Đại La Thiên biến thành, chính là Nguyên Thủy đại đạo, là hình thái linh quang, cho dù hắn là thiên tôn cũng không có cách đào thoát.

Giang Nam trấn áp xuống, hai tay Thanh Liên tiên tôn bị trói chặt, trên đỉnh đầu phóng lên đạo thanh khí hiện ra Hồng Mông tam thánh.

Giang Nam nhấn xuống, Hồng Mông tam thánh thình thịch nổ tung, hóa thành từng đoàn thanh khí, cũng đem uy lực một ấn của hắn triệt tiêu gần phân nửa, uy lực còn lại oanh xuống khiến Thanh Liên tiên tôn lảo đảo, thất khiếu phun ra từng đạo linh quang.

Mà bây giờ Hồng Mông Thanh Liên đã sắp khép lại, Giang Nam cười ha ha, thân hình chợt lóe bay ra khỏi Thanh Liên, đạo linh quang kia cũng bao phủ Thanh Liên tiên tôn bay ra khỏi Hồng Mông Thanh Liên.

Chỉ thấy dưới thân bọn họ, Hồng Mông Thanh Liên hóa thành cành liên hoa, hình dáng như chùy.

Liên chùy bay lên, đánh tới Thanh Liên tiên tôn, đem linh quang trói buộc phá vỡ.

Giang Nam nâng tay triệu hồi linh quang, rơi vào trong tay biến thành Nguyên Thủy Đại La bảo kiếm, mà Thanh Liên tiên tôn tay cầm liên chùy.

- Tiên tôn, ngươi vẫn kém hơn ta một đường, Đại La Thiên không phải nơi ở của ngươi.

Giang Nam cười nói:

- Ngươi muốn đánh tiếp với ta, làm cho những thiên tôn khác nhặt tiện nghi, hay muốn chuẩn bị đi hoàn thiện Hồng Mông tiên thiên của ngươi?

Thanh Liên tiên tôn cầm liên chùy, có tâm muốn phân thắng bại, nhưng khi nhìn quanh, trong lòng trầm xuống:

- Tịch Diệt đạo nhân cùng Vô Cực thiên tôn đều mai phục gần đây, còn có Đạo Không thiên tôn cũng tới, Đế Lân xa xa theo dõi, bốn đại thiên tôn đều tới đông đủ, ta lại không hề phát hiện!

Hắn không phát hiện bốn người kia đã tới, nhưng Giang Nam lại nhận ra, hơn nữa còn nhắc nhở hắn, tuy rằng lần này hai người giao thủ vẫn chưa phân thắng bại, nhưng từ khả năng Giang Nam có thể quan sát bốn phía nhìn thấy được bốn thiên tôn ẩn trong bóng tối, đã có thể biết Giang Nam vẫn còn lưu lực lượng.

Hơn nữa Giang Nam đích thật đánh hắn rơi vào hạ phong, điểm này không thể phủ nhận.

Nếu hai người tiếp tục tái chiến, sẽ lưỡng bại câu thương, cho dù có thắng cũng là thắng thảm, khiến người khác nhặt được tiện nghi.

- Đại La Thiên này trước hết để cho thiên tôn ngồi thêm đi.

Thanh Liên tiên tôn thu hồi liên chùy, xoay người liền rời đi, thản nhiên nói:

- Ta lấy bảo chứng đạo cũng đã không còn xa, đợi ta chứng đạo cuối cùng, sẽ đến yêu cầu ngươi nhường ra Đại La Thiên.

Giang Nam nâng tay ném ra bảo kiếm, hóa thành Đại La Thiên, nói:

- Tiên tôn không ngồi thêm một chút?

- Ngày khác, ngày khác.

Thanh Liên tiên tôn phất tay cười nói:

- Đến lúc đó ta mời ngươi ngồi một chút.

Giang Nam nhìn theo hắn đi xa, đột nhiên cười nói:

- Đạo Không thiên tôn, Vô Cực thiên tôn, Tịch Diệt đạo hữu, Đế Lân bệ hạ, các ngươi có muốn đến Đại La Thiên ngồi một chút hay không?

- Ngày khác đi.

Vô Cực thiên tôn hiện thân, thân hình biến mất.

Tịch Diệt đạo nhân không nói một lời, biến mất không còn nhìn thấy, Đạo Không thiên tôn trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

- Ngày khác đi.

- Thiên tôn, ta nghĩ tới ngồi một chút, không biết có hoan nghênh hay không?

Đế Lân cất bước đi tới, cười hỏi.

Giang Nam chắp tay chào, cười nói:

- Mời bệ hạ.

- Ta cùng tiên tôn bất đồng, kỳ thật không có ý tưởng với Đại La Thiên.

Hai người ngồi xuống, Đế Lân ngẩng đầu đánh giá Đại La Thiên, cười nói:

- Tiên tôn cảm thấy được tiên đạo vĩnh viễn biến hóa, có thể làm cho tiên đạo vĩnh viễn không mất đi, nhưng người định không bằng trời định, có thể tương lai sẽ có biến hóa không tưởng được can thiệp, làm cho tịch diệt kiếp tiến đến. Thiên tôn không nên trách hắn, hắn tranh Đại La Thiên là vì chuẩn bị cho một tỷ bốn trăm triệu năm sau.

Giang Nam gật đầu nói:

- Ta tranh Đại La Thiên cũng là vì chuyện này, thật sự không muốn trở ngại với hắn.

Đế Lân cười nói:

- Thiên tôn cũng nghĩ Tiên Đạo thời đại không cách nào tránh khỏi tịch diệt kiếp?

Giang Nam nhớ tới tương lai ngoại trừ hắn chỉ còn lại cô tịch không người sinh tồn, lẳng lặng nói:

- Không phải nghĩ tới, mà là tất nhiên.

Vẻ mặt Đế Lân khẽ động, nghiêng người về trước, hỏi:

- Xin hỏi thiên tôn, vì sao là tất nhiên?

Giang Nam do dự, từ tương lai quay về hiện tại, luôn luôn là bí mật của hắn, cho dù hắn có nhắc qua với người khác cũng chỉ là mơ hồ, nhưng mặc dù chỉ là mơ hồ, cũng không có người chịu tin.

Tỷ như cuộc chiến vừa rồi, Giang Nam đã nói với Thanh Liên tiên tôn, mình đã lĩnh ngộ tương lai bốn tỷ bảy trăm năm, mơ hồ đề cập mình đã chứng được Nguyên Thủy quay về tới bây giờ.

Nhưng Thanh Liên tiên tôn vẫn trào phúng hắn, tỏ vẻ không có khả năng, cuối cùng Giang Nam chỉ có thể nói đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Đế Lân vừa hỏi, nếu Giang Nam nói với hắn mình đã đi qua tương lai, gặp được thế gian hoang vắng bi tịch khôn cùng, mọi người chết không còn một ai, chỉ còn lại chính hắn, phỏng chừng Đế Lân cũng không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.