Dạ Chi Sát

Chương 17: Chớ chọc ta!




"Hừ...ai cho mày vào đây...con mất dạy...cút mau...."

Sau khi trải qua 1 khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, rốt cuộc trương phi long xông lên chỉ tay hung tợn thét lên

Trong giọng nói của ông chứa đầy tiên thiên chân lực hùng hồn và 1 loại khí thế vô tình, tiệt đạo phi nhân, phi cảm, phi tri, phi giác...là 1 loại khí thế tựa như trời cao phủ ánh sáng công chính tuyệt không được cãi lại

Khí thế và chân lực này vừa phả ra liền lập tức áp đảo mấy trăm con người ở đây không dám nhúc nhích 1 cái, tim cũng không dám đập nhanh

Tuy nhiên, đối diện với lão, Thiên và diễm lại không 1 chút nào ảnh hưởng

Ngược lại, Thiên con hơi ngạc nhiên nhếch mắt lên nhìn vào trương phi long. Người khác không nhìn thấy nhưng trước cặp mắt tông sư như hắn....1 chút tiến bộ và lực lượng ẩn dấu này sao có thể che được mắt hắn

"Gê ha....chó già mà sủa cũng to đó...."

"Khốn nạn....cút khỏi nhà tao...." lần này không ngờ lực lượng từ miệng trương phi long tiết ra lại như sóng biển dập dờn...mạnh bạo và uy nghiêm như Thiên phạt. 1 câu phát ra...là khai sơn phá thạch

Có lẽ, nếu như hôm nay Thiên không đi cùng diễm, thì hôm nay cô cũng sẽ không thể chống lại được luồng uy áp này.

Nhưng mà với điều kiện là "kim cương trận" và "vương vị - doanh nhân" "vương vị - đế phi" không kích hoạt.

Và đương nhiên đó là trường hợp của chữ "nếu"

Còn bây giờ, có Thiên đứng bên cạnh rồi, "chó già có dữ thì cũng bị xích lại....gió có to thì cũng chỉ như gió xuân lất phất ...

Nãy giờ tới đây, Diễm thậm chí không cả thèm ngó tới người cha vô tình này thêm 1 lần, cô chỉ khẽ chào 3 người cô và 2 chú xong là tiến tới bàn thờ mẹ lặng lẽ rơi nước mắt

Trong lúc này, trương khánh lỗi, ma quỷ này cũng phát hiện ra sắc đẹp người chị này lâu nay không gặp lại càng thêm mặn mà quyến rũ....đẹp đến mức không cưỡng nổi....bản tính khó chừa, hắn cũng bắt đầu thèm thuồng tiến tới

Mà lúc này đây, Thiên lại đang rất...rất là thoải mái nhìn thẳng vào mặt trương phi long

1 người thì gân xanh nổi lên, 2 mắt đỏ ngầu, khí thế hung ác như ma quỷ

Còn 1 người thì sao cũng được....thong dong, tự nhiên giống như đi toa lét phòng mình vậy

2 thái cực vô cùng đối lập, khiến cho không khí trở nên kỳ quái

Trương phi long dù tự tin trước thực lực vừa mới tăng tiến của mình, nhưng nhìn thấy thái độ của Thiên...qua 2 lần giao phong vẫn không chiếm được 1 chút thượng phong.

Cảm giác e dè lập tức lại sinh ra, nếu để toàn bộ thực lực được bộc phát hết lão có tin tưởng diệt được Thiên. Nhưng hậu quả thì lão không dám đối mặt...hay nói cách khác....lão không có tự tin thoát được khỏi đất nước này để về trung quốc

Thanh bang không biết dùng cách gì lại có thể trong thời gian ngắn bắt sạch người thần long, sau đó ngay cả cách liên lạc cũng bị ngắt, hiện giờ tình thế lão đã vô cùng bất lợi....1 bước sai là sẽ phải nuốt hận vĩnh viễn

"Uhm....nhà giầu gớm ha....thiệt không hiểu ông ăn cướp, ăn trộm kiểu gì mà kiếm nhiều tiền như vậy ah....xây căn nhà thật cũng quá "ít" tiền đi...." Thiên vừa đi, vừa ngắm, vừa nói cuối cùng không ngờ hắn lại ngồi luôn lên cái ghế "đế vương" mà trong nhà chỉ có độc nhất mình trương phi long là được ngồi...

Cái ghế này chính là đại biểu cho địa vị tuyệt đối của lão ở trong nhà...cũng không khác lấy mấy với cái long ỷ (ghế rồng) của mấy ông vua hay ngồi

Còn đối với trương phi long. Vị trí đó chính là điểm cấm kỵ không thể xâm phạm....không ai được phép chạm vào....kẻ ngồi vào...cho dù là con nít hay thủ tướng chính phủ...tất cả đều...phải...chết..

Đây là điều thể hiện bản tính bá chủ, độc tài đến cực đoan của lão

2 mắt trương phi long trướng lồi lên, sắc mặt lão tối đen, gân xanh như rễ cây túa ra....

"Râc...rắc..."khí áp kinh khủng từ người lão bộc phát ra, nền nhà lập tức bị xé nát. Khí thế nghiêm nghị vô tình như Thiên uy động nộ đó cũng ập đến khiến nhân tâm sụp đổ trong chớp mắt

Xung quanh lão, bao nhiêu khách khứa ngồi gần đều run rẩy ngã quỵ, nữ nhân thậm chí còn són đái cả ra quần

"Uhm....làm gì mà gê vậy hà....hung dữ cái gì ah...." Thiên giống như hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang hướng tới

Giọng trương phi long khàn khàn vang lên

"Cút khỏi đó ngay...."

"Rầm....rầm...bùng..." không ngờ khí thế lão được kéo lên tới mức độ kinh khủng, nóc nhà cũng bị lật bung lên

Ánh sáng cũng chiếu xuống chói chang, nhưng lại không ai có hơi sức mà quan tâm tới điều đó, tất nhiên vẫn ngoại trừ 1 người

Lửa giận của trương phi long đã lên đến đỉnh điểm, nhưng mà lão vẫn không đủ tự tin để xông lên...

Kinh nghiệm bao nhiêu năm quan trường cộng thêm tâm cảnh vô tình đạo khiến lão đạt đến trạng thái gần như hoàn toàn cắt dứt với nhân tính bình thường để suy nghĩ vấn đề 1 cách khách quan nhất, tỉnh táo nhất

Và nhờ có nó, lão lại càng thêm thiếu tự tin

Áp lực của lão dù mạnh thế nào thì vẫn không cách nào tiếp cận được đến người Thiên, xung quanh hắn bán kính 2m² vẫn an toàn vô sự giống như không hề có chuyện gì xảy ra...đáng sợ hơn là cả diễm cũng vậy....cách xa cả 20m mà Thiên vẫn có thể bảo vệ chu toàn được cho diễm

Đây là loại lực lượng khủng khiếp như thế nào ?...

Mạnh thế nào, lão không biết, nhưng mà lão biết....dù bản thân có giải khai tất cả phong ấn thì cũng không làm được điều đó

Đừng tưởng rằng loại lực lượng mà lão buông thả ra chỉ có bấy nhiêu, trên thực tế 99% áp lực đều bị lão dồn về phía Thiên....còn lại những khí áp tán xạ ra...đó đối với người bình thường là sát nhân đoạt mạng, nhưng đối với võ giả cấp tiên thiên trở lên mà nói thì đó không phải cái gì gê gớm

Chỗ đáng sợ là 99% lực lượng đều bị tập hợp áp lại 1 chỗ kia, nếu là 1 võ giả cấp kim đan bình thường cũng không cách nào làm được....cái này, chính là cần có tinh thần lực cực mạnh và thần thông cũng thật mạnh mới được...và nếu tất cả cùng tập trung 1 chỗ thì chính là đã hình thành nên 1 sức phá hoại kinh khủng....nhưng chỗ càng đáng sợ hơn nữa là....dù nó mạnh cỡ nào thì vẫn không thể chạm vào nửa chéo áo của Thiên.

Lần này, lần dầu tiên trong đời trương phi long phải làm 1 chuyện...

Nhịn...

Phải nhịn...

Nhất định phải nhịn..

Mặt mũi là quan trọng, quyền uy cũng quan trọng....nhưng mạng sống lại càng quan trọng hơn

Nghiến răng nghiến lợi nuốt cơn giận vào bụng, nắm tay trương phi long chậm rãi buông ra...áp lực kinh Thiên cũng dần hạ bớt

Ngay lúc này đây, Thiên lại nói ra 1 câu làm lão không nhịn được toát mồ hôi lạnh....

"Sao vậy....sao không phá phong ra đi....tu vi trung kỳ hóa thần cảnh, mạnh lắm mà...."

1 luồng khí lạnh bất chợt chạy dọc sóng lưng lên não, trương phi long trợn 2 mắt khiếp sợ lên, bàn tay cũng khẽ run rẩy lau đi mồ hôi lạnh trên trán

1 cảm giác đi kèm với sự khiếp sợ đó là may mắn...

Trực giác đã đúng...nhờ nó mà lão "nhịn" 1 lần, nhưng cũng nhờ đó mà còn có cơ hội để sống sót và nhận ra điều đó là đúng

Tại vì sao ư...

Thực lực mà lão ẩn dấu tưởng rằng không ai biết sao....vậy mà Thiên nói 1 cái đã trúng póc....và bây giờ đây hắn vẫn ở đây và nhìn lão như 1 con chó già bất lực...

Lời hắn cố ý tiết lộ ra, không phải 1 sự uy hiếp thì là gì....

Cơn sợ hãi lần này đã hoàn toàn đánh gục sự ngông cuồng, bá giả của lão, nhưng đáng tiếc....lão biết....còn đứa con trai bảo bối ma quỷ của lão thì không....

Tại vì ngay lúc này, giọng trương khánh lỗi vang lên

"Ah..ha...chị diễm...chị đi rồi...có biết là bao lâu nay em rất nhớ chị không....buổi tối em phải lấy hình chị ra nhìn để tự sướng đó....giờ chị quay lại thì tốt rồi....hahaha....đi....đi cùng em đi....mau....hahahaha....lần trước chơi chị không được....còn lần này chị lại tự dâng tới cửa rồi....em sẽ chơi chị...chơi cho đã....hâhahaha...."

"Ahhh....chị khóc sao...khóc thì làm được gì....có cha ở đây chị cãi được sao, cha sẽ tát chết chị.....nhanh lên....chị sẽ là nô lệ tình dục của em....em còn rất nhiều dụng cụ tình dục rất mới lạ....sau khi chơi chị chán...em có thể lấy ít dụng cụ thật lớn cho chị sướng tiếp....hahahaha..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.