Dạ Cậu, Em Là Mùa!

Chương 31: Chương 31




Canh Mạnh Bà - Tác giả: Ai Lam

Editor: Lạc Tiếu

Một

Editor: Lạc Tiếu - 10/1/2019

- Bắt đầu edit từ 18/12/2018, hiện tại đã qua 22 ngày, ta đã hoàn thành 29 chương ở chén canh 01, tiến độ như vậy liệu có quá nhanh không..

Uống cạn canh, nữ quỷ Thất Thất chậm rãi đi về hướng đầu cầu bên kia, Thanh Hoan nhìn nàng ấy dần dần biến mất trong bóng đêm. Không biết tại sao, nàng lại biết, cho đến khi nữ quỷ Thất Thất đi qua cầu Nại Hà, sẽ quên hết tất thảy, nghênh đón tân sinh.

Chỉ là, sau đó nàng ấy sẽ đi đâu, làm cái gì, Thanh Hoan không biết.

Nàng vẫn luôn chờ tiểu nữ hài kia xuất hiện, từ khi nàng bám vào người Thất Thất, tiểu nữ hài từng nói cho nàng biết, không thể làm trái thiên lý, nhân quả. Từ đó về sau, Thanh Hoan không còn có nghe được thanh âm nào khác nữa.

Vốn tưởng rằng sau khi trở lại nơi này, tiểu nữ hài sẽ xuất hiện, nhưng sau khi tiễn nữ quỷ Thất Thất xong, Thanh Hoan ở chỗ này đã đợi hồi lâu, từ đầu đến cuối, nha đầu kia đều chưa từng tái hiện thân. Tòa nhà tranh kia cũng ở trong một đêm biến mất không thấy bóng dáng, trừ bỏ nồi canh, đống lửa cùng cái bàn với dẫn hồn cờ, giữa cầu cái gì cũng không có.

Thanh Hoan chậm rãi đi tới mép cầu, dưới cầu sông Vong Xuyên gió êm sóng lặng, hoàn toàn không thấy những quỷ hồn trước đó đau khổ giãy giụa kêu rên.

Nàng nghĩ nghĩ, lại trở về cạnh bếp lò, cầm lấy quạt hương bồ, nhẹ nhàng phẩy phẩy hỏa diễm, để giữ cho lửa không tắt. Nhưng lại nghĩ lại, dường như ngọn lửa nơi này là ngọn lửa vĩnh viễn không tắt.

Nàng lại đợi hồi lâu, nhưng trước sau đều không người tới. Nếu không có ký ức rõ ràng, nàng thậm chí cho rằng từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện một tiểu nữ hài. Thanh Hoan mỗi ngày đều ngồi ở bên cạnh bàn, lẳng lặng mà nhìn phương xa một mảnh đen nhánh.

Thẳng đến một ngày này, nước sông Vong Xuyên giống như bị lửa đốt, bắt đầu sôi trào lăn lộn. Trên mặt sông lại truyền đến tiếng quỷ hồn khóc la, Thanh Hoan ngồi ở chỗ cũ, nhìn thấy có một nữ tử xa xa đi tới.

Quỷ hồn sông Vong Xuyên oán khí ngưng kết, một tia một sợi vọt tới trong bếp lò, trở thành mồi lửa kéo dài không thôi. Mà nồi canh cũng bắt đầu ùng ục ùng ục sôi lên, vẩn đục nhìn không ra màu sắc vốn có. Nhân sinh trên đời, có thất tình lục dục, chua ngọt đắng cay, cho nên nước canh này, mỗi người uống vào, hương vị cũng không tương đồng.

Nói đến cũng kỳ, nàng kia mỗi khi bước một bước, trên người nước liền tích tích kéo kéo chảy xuống, vết nước dọc theo bước chân nàng chậm rãi kéo dài. Khuôn mặt tái nhợt mà sưng vù, hiển nhiên là nàng kia ở trong nước ngâm lâu ngày, nhưng mà dù vậy, cũng có thể nhìn ra, sinh thời nàng kiều mị mỹ lệ đến mức nào.

Không chỉ có như thế, tà váy nàng kia chỗ ẩn ẩn có đỏ thắm chi sắc, tựa như chảy máu. Thanh Hoan bỗng nhiên phát hiện, khi nữ quỷ từ từ đến gần, nước canh trong nồi đang vẩn đục vậy mà dần dần trở nên thanh triệt, đợi đến khi nữ quỷ dừng bước, nước canh đã thanh triệt thấy đáy, cũng tản mát ra mùi hương mê người.

Đám quỷ hồn sông Vong Xuyên càng tru lên lớn hơn nữa. Bọn họ duỗi đôi tay thối rữa, há to khoang miệng hư thối, dùng đôi mắt không có tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ quỷ trên cầu.

Đây là bi ai của quỷ hồn. Nếu có chấp niệm chưa mất, một là lưu lại dương thế trở thành lệ quỷ, hai đó là giải thoát ở đáy sông, ngày đêm nhận lấy thống khổ dày vò. Trừ phi buông tha chấp niệm, nếu không vĩnh viễn không được đầu thai.

Quỷ như vậy có rất nhiều, bọn họ không phải mỗi người như nữ quỷ Thất Thất, có vận khí tốt, có cực ít người có thể tu đến đại công đức, cho nên, những người không thể biến thành lệ quỷ cũng không muốn đầu thai chuyển thế, bọn họ nhảy xuống ở đầu cầu Nại Hà, bọn họ thậm chí còn không thể đi đến giữa cầu. Chấp niệm ràng buộc ở bọn họ, chỉ có Vong Xuyên mới là nơi bọn họ nên đến.

Nhưng cho dù tại đây, trong sông này, nghỉ ngơi mấy ngàn năm, dù trở nên điên cuồng, dù chỉ còn lại có bản năng, rất nhiều quỷ hồn cũng không thể nào quên mất tâm nguyện, buông đi chấp niệm, vì thế, họ vẫn ở đó ngày qua ngày, tháng qua tháng, từ năm này sang năm nọ.

Đối với người dương gian mà nói, bầu trời một ngày, dưới đất một năm. Nhưng đối với quỷ hồn địa phủ, đặc biệt là quỷ hồn trong Vong Xuyên, nhân gian một ngày, dưới đây sông đã là trăm năm. Bọn họ ở thời gian lâu như vậy, dây dưa, thống khổ, vô pháp tránh thoát.

Mỗi khi tân quỷ đến, đám quỷ hồn đã mất đi tâm trí lại trồi lên mặt nước khóc gào, ngóng trông người mình chờ đợi rất lâu kia. Nhưng mà, chung quy không phải.

Thanh Hoan ngồi bên cạnh bàn, mắt hạnh nhìn về phía nữ quỷ đang nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập kinh sợ cùng bất an. Nàng kia lẩm bẩm: "Đây là nơi nào? Đây là nơi nào?!" Bộ dáng kinh hoảng.

Thanh Hoan suy nghĩ, nàng không phải chủ nhân nơi này, tùy tiện mở miệng, có phải hay không có chút giọng khách át giọng chủ? Huống chi, chính nàng cũng là quỷ hồn giống nàng ta mà, có gì khác biệt đâu.

Nhưng Thanh Hoan mềm lòng, thấy nàng kia kinh hoàng vô thố, liền dùng âm thanh ôn hòa dịu giọng nói: "Nơi này là nơi chỉ có người sau khi chết mới có thể tới, chẳng lẽ ngươi không biết mình đã chết rồi ư?"

Nữ quỷ ngơ ngẩn mà nghe, một hồi lâu, nước mắt chảy dài nói: "Đúng vậy.. Ta, ta đã chết. Ta đã, đã chết rồi..." Nàng kia nức nở, đôi tay che lấy mặt mà khóc nấc lên.

Không biết vì sao, đột nhiên Thanh Hoan có cảm giác, có lẽ đây là tâm nguyện thứ hai mà tiểu nữ hài để lại cho mình. Lúc trước nha đầu đó là nói như thế nào? Chỉ nói, nếu sau khi rời khỏi nhà tranh, nàng có thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn thứ nhất, thì có thể chữa trị thân thể của mình. Nhưng cũng không có hứa hẹn nàng có thể cứu được ân nhân, chẳng lẽ nghĩa là, là bởi vì nàng làm còn chưa đủ nhiều?

Tâm nguyện của nữ quỷ Thất Thất đã hoàn thành là chuyện không thể nghi ngờ, nếu không nữ quỷ Thất Thất sẽ không uống xong chén canh có thể làm cho người ta quên mất ký ức tiền sinh kia.

Lúc này đây, nghe Thanh Hoan hỏi, nữ quỷ này chậm rãi kể ra chuyện xưa của mình...

Thì ra, nàng tên gọi Hồng Loan, sinh thời chính là nữ nhi của một gia đình nghèo, nhưng mà từ nhỏ sinh ra đã có dung mạo kiều diễm, khi đến tuổi mười lăm, nàng được Thượng Thư đại nhân nhìn trúng, sau đó nạp vào trong phủ làm Di nương. Thượng Thư đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đối xử với nàng cũng cực kỳ tốt.

Về sau, đang lúc nàng được sủng ái nhất ấy, Thượng Thư đại nhân mang về tới một nữ tử. Nàng kia là do bạn tốt của Thượng Thư đại nhân trong triều tặng cho, tuy chỉ có dung mạo thanh tú, thủ đoạn lại thập phần lợi hại, ngay cả Thượng Thư phu nhân cũng không phải là đối thủ.

Bất quá qua thời gian mấy tháng ngắn ngủn, nàng ta đã có được tất cả tình cảm của Thượng Thư đại nhân, vắng vẻ Hồng Loan.

Thậm chí, bởi vì trước đây Hồng Loan được sủng ái, nàng ta còn tỉ mỉ tính kế, làm Thượng Thư đại nhân cho rằng Hồng Loan là đố phụ, một người chỉ biết suốt ngày tranh sủng, tâm như rắn rết!

Hồng Loan bất quá chỉ là nữ nhi trong gia đình nhỏ, làm sao địch nổi cùng nàng ta? Cãi lại cũng không được, rơi vào hạ phong, không thể gượng dậy nổi.

Nếu sự tình dừng ở đây, hai bên dĩ nhiên bình yên vô sự, nhưng sau khi Hồng Loan bị Thượng Thư đại nhân vắng vẻ, nàng lại có thai!

Thượng Thư đại nhân những năm gần đây, dưới gối chưa từng có con, biết được Hồng Loan có thai, làm sao không mừng cho được. Đối xử với nàng tất nhiên là ôn nhu săn sóc, nhận được tất cả sủng ái. Nhưng mà, khi Hồng Loan mang thai đuợc ba tháng, nàng lại bị đẻ non!

Thượng Thư đại nhân giận dữ, nhưng không thể điều tra ra đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng không giải quyết được gì. Hồng Loan đau đớn thất vọng vì thai nhi trong bụng, trở nên già nua tiều tụy rất nhiều. Lại qua năm nữa, nàng không ngờ lại một lần nữa có thai!

Lúc này đây, nàng thật cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Tuy là nàng có thể bảo vệ hài tử, lại huỷ hoại chính mình! Cũng không biết di nương kia lấy bản lĩnh ở đâu, vậy mà có thể đổ tội danh thông dâm cho nàng!

Thượng Thư đại nhân sủng ái nàng kia, có thể nói là nàng ta nói gì nghe nấy, dĩ nhiên không hề có tình thương tiếc gì đối với Hồng Loan. Trong tình huống không hề tìm được gian phu, vậy mà buộc chặt nàng còn sống sờ sờ ném xuống sông!

Hồng Loan cùng cốt nhục trong bụng hàm oan mà chết.

Oán khí tận trời kích thích quỷ hồn sông Vong Xuyên, Hồng Loan rơi lệ: "Không ngờ lão gia lại nhẫn tâm như thế! Ta đi theo hắn mấy năm, chưa từng có tâm cơ, hay hại thê thiếp hắn sủng ái, hắn lại bạc tình như vậy, không tin ta thì thôi, lại còn...."

Thanh Hoan nhìn được rõ ràng, nàng kia luôn miệng oán cùng hận, đều là nhằm vào di nương kia, còn lão gia trong lời nàng nói, tuy có câu oán hận, lại không nhiều bằng tình yêu đối với hắn!

"Như vậy, ngươi muốn như thế nào?"

"Ta muốn giữ được hai đứa nhỏ của ta, nuôi cho bọn nó bình bình an an tới lớn... Ta còn muốn nữ nhân kia ác giả ác báo!" Nữ quỷ Hồng Loan nghiến răng nghiến lợi.

Thanh Hoan nhìn nàng, hỏi: "Còn vị lão gia kia?"

Hồng Loan ngẩn ra, do dự hồi lâu, mới nói: "... Hắn đã đối với ta vô tình, ta cần gì phải đối hắn có tâm!"

Nghĩ đến hai hài tử chết non, tình yêu trong long Hồng Loan, bỗng biến thành ngập trời hận cùng giận.

Hai

Editor: Lạc Tiếu - 11/1/2019

Nói không yêu, thì không có khả năng. Hồng Loan bất quá chỉ là nữ nhi thường tình, tình yêu chưa hiểu gì, đã bị Thượng Thư đại nhân nhìn trúng, nạp vào trong phủ. Sau này trưởng thành, làm sao có thể không động tâm đối với Thượng Thư đại nhân vừa có dung mạo anh tuấn lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn được.

Nhưng tình yêu thật sự, chỉ sợ cũng không nhiều như nàng nghĩ. Thượng Thư đại nhân trước khi nạp nàng đã cưới chính thê, sau khi có nàng cũng vẫn nạp thiếp thất khác. Trong lòng Hồng Loan coi hắn như nam nhân duy nhất, hắn lại là trái ôm phải ấp, cực kỳ khoái hoạt. Hơn nữa, hận hắn giết nàng, cũng với tình yêu sẵn có, sớm đã biến thành nỗi hận ngập trời.

Thanh Hoan hỏi: "Nếu hắn chết, ngươi có thương tâm không?"

Hồng Loan sửng sốt một chút, mới nói: "Ta cũng chết rồi, hắn sớm nên tới làm bạn với ta mới phải."

Nghe vậy, Thanh Hoan cười khẽ, nàng thấy được, Hồng Loan là người có đại công đức, vị Thượng Thư đại nhân kia thì chưa chắc. Hai người chú định sẽ không gặp nhau ở cầu Nại Hà. Chỉ có quỷ hồn có chấp niệm có thể trải qua đường hoàng tuyền này, những người khác có lẽ đã sớm bị quỷ sai câu tới Diêm La Điện nghe phán quan tuyên án, sau đó, hoặc bị phạt hoặc đầu thai.

A...

Kỳ quái.

Làm sao nàng biết những chuyện này?

Thanh Hoan chính cảm thấy hồ nghi, giây tiếp theo, nàng phát giác mình nằm đang nằm ở trên giường thêu, mở mắt ra chính là một mảnh giường màn màu đỏ hỉ sắc, chung quanh truyền đến mùi huân hương.

Nơi này đã không phải là cầu Nại Hà.

Nàng chớp chớp mắt, chợt nghe thấy một giọng nói nam nhân trầm thấp từ tính, đầy vẻ quan tâm: "Ngoan, đừng cử động loạn. Nàng, nàng vẫn ổn chứ? Ta mới vừa nghe Thúy nhi nói nàng bị hôn mê bất tỉnh, nàng làm ta sợ quá."

Đây là một nam nhân anh tuấn dũng mãnh, giờ phút này người hắn đang mặc quan phục, nhìn dáng vẻ là biết vừa mới hạ triều đã chạy về phủ gặp nàng. Thanh Hoan lập tức ý thức được mình hiện tại là bám vào người Hồng Loan, nhìn thái độ của nam tử trước mắt đầy ôn nhu, tất nhiên là không phải khi nàng bị buộc đá ném sông. Có thể hiện tại là lúc hai người còn chính nùng tình mật ý, hoặc là đây là lần đầu tiên nàng mang thai.

Thanh Hoan nhớ tới tâm nguyện của Hồng Loan là "Bình an sinh hạ một đôi hài tử, nuôi dạy bọn nhỏ bình bình an an lớn lên". Nói cách khác, nếu giờ phút này nàng có thai, nhất định phải hảo hảo bảo hộ.

Bàn tay ấm áp của nam tử sờ lên bụng nàng, ôn nhu nói: "Hiện giờ nàng cũng đã là nương của người ta, chớ có tùy hung như vậy, tính cách Khiên Phương yên lặng dịu ngoan, nếu nàng không đi trêu chọc nàng ấy, nàng ấy tất nhiên sẽ không tìm phiền toái cho nàng. Ngoan ngoãn đi, được không?"

Đầu óc Thanh Hoan xoay chuyển cực nhanh, lập tức minh bạch đây là lần đầu tiên Hồng Loan mang thai, Thượng Thư đại nhân vừa mới biết được mình làm cha, lúc này lại trở nên ôn hòa với nàng. Trước đây, dưới sự tính kế của nữ tử gọi là Khiên Phương kia, Thượng Thư đại nhân trên cơ bản đã tràn ngập chán ghét Hồng Loan, nhưng đứa nhỏ này mang đến chuyển cơ. Cũng vì vậy, ngay sau đó, Hồng Loan bị Khiên Phương làm hại nàng đẻ non, từ đó Thượng Thư đại nhân càng nhìn Hồng Loan không vừa mắt.

Đôi mắt Hồng Loan vô cùng bình thường, không phải mắt hạnh cũng không phải mắt phượng, dung mạo tuy rằng mỹ lệ, lại không có thần khí, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thượng Thư đại nhân dễ dàng chán ghét nàng.

Nhưng sau khi Thanh Hoan tiến vào chiếm giữ thân thể này, ánh mắt câu nhân của nàng, những năm ở Ỷ Hương Viện, vô luận là điềm đạm đáng yêu, hay là thiên chân thuần khiết, nàng đều có thể biểu hiện giống như đúc.

Hiện giờ, thấy Thượng Thư đại nhân biểu tình ôn nhu, lập tức trong mắt nàng đầy nước, nhẹ giọng nói: "Thì ra trong lòng vẫn có tì thiếp sao? Tì thiếp đã tưởng rằng, lão gia không bao giờ nguyện tới xem tì thiếp nữa.. Trái tim này, mỗi lần nghĩ tới điều đó, thật sự rất đau.."

Thượng Thư đại nhân bị những lời nói này làm cảm động, hắn cầm Thanh Hoan tay, nói: "Ngoan, đừng miên man suy nghĩ, ngay bây giờ, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là bình bình an an sinh cho ta một tiểu tử béo mập, biết không?"

Thanh Hoan ánh mắt điềm đạm đáng thương, Thượng Thư đại nhân có loại cảm giác thoải mái hưởng thụ nói không nên lời. Ở Ỷ Hương Viện nhiều năm như vậy không hề uổng phí, thanh lâu nữ tử nhiều đếm không xuể, Thanh Hoan có thể chiếm cứ vị trí hoa khôi mười năm, trước nay dựa vào không đơn thuần chỉ là dung mạo, mà còn là khí chat cùng ánh mắt của nàng.

Ngay cả người từng trải như Hoa Luyện cũng bị nàng câu dẫn dễ như trở bàn tay, huống chi là Thượng Thư đại nhân xuất thân danh môn. Khiên phương bất quá là một tỳ nữ nho nhỏ, nói khó nghe chút, chính là gia kĩ. Có chút năng lực đã có thể xoay Thượng Thư đại nhân vòng vòng, Thanh Hoan làm sao thua nàng ta?

Tâm nguyện này có thể nói là so với trước đơn giản hơn nhiều. Ít nhất nàng không cần đồng thời đối mặt bốn tên nam nhân, hơn nữa lại là sử dụng thân phận hèn mọn bất lợi như cũ, tuy rằng thân phận này cũng không phải rất tốt, nhưng so với thanh lâu nữ tử chỉ có thể chờ người tới giẫm đạp, hiện giờ Thanh Hoan đã rất vừa lòng.

"Tì thiếp đi theo lão gia nhiều năm, thật vất vả có được cốt nhục của lão gia, lão gia cứ yên tâm, tì thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn dưỡng thân."

Thượng Thư đại nhân ngạc nhiên không thôi: "Hồng Loan, nàng thì ra cũng hiểu chuyện như thế! Xem ra Khiên Phương nói không sai, đều do trước đây ta quá sủng nàng, chỉ cần hơi chút lãnh đạm lạnh lùng, nàng đã trở nên ngoan như vậy."

Nghe vậy, Thanh Hoan trong lòng vui vẻ, thì ra giờ phút này Khiên Phương chưa thể hoàn toàn chiếm được tâm của Thượng Thư đại nhân! Vì thế nàng cúi đầu, biết rõ góc độ này sẽ có bao nhiêu mỹ lệ cùng ưu sầu: "Trước đây tì thiếp như vậy, bất quá chỉ là tranh giành tình cảm, nhưng hiện tại tì thiếp hiểu rõ được, lão gia chính là lão gia, lão gia muốn yêu thích ai thì yêu thích người đó, tì thiếp làm sao có thể can thiệp được.."

Lời nói của nàng tuy là hối hận, nhưng trọng tâm trong câu nói của nàng, tất cả đều là ghen tuông nhu tình mật ý. Đặc biệt là âm cuối, yểu điệu mềm mại, vừa nhu vừa ngọt, Thượng Thư đại nhân nghe được trong lòng ngứa ngáy. Lại nói tiếp, từ khi có Khiên Phương, hắn tựa hồ đã lâu rồi không đụng vào người Hồng Loan.

Thanh Hoan phát huy bộ dáng ""kiều mị đắn đo do không được thấy người trong lòng"" vô cùng hoàn mĩ, biểu hiện của nàng có thể nói là lô hỏa thuần thanh, lúc trước Tú bà từng nói nàng thiên tư thông minh, học cái gì thì làm được cái đó, nếu là muốn diễn kịch, đầu tiên là phải xem mình như người đó, không phải sao? Nàng mượn thân thể người khác, tâm trong lồng ngực nhảy lên là của người khác, lẽ dĩ nhiên cũng phải tận trung với cương vị công tác.

"Ồ, đột nhiên ta nghe được mùi dấm chua?"

Thanh Hoan thẹn thùng không thôi, nhẹ nhàng đấm nhẹ đầu vai Thượng Thư đại nhân, lực đạo vừa đủ vừa thân mật mà không bất kính. Thượng Thư đại nhân cũng cảm thấy mới một tháng không gặp nàng, tính tình Hồng Loan đột nhiên chuyển biến cực lớn, nếu không phải cùng là gương mặt mỹ lệ kia, hắn suýt nữa nhận không ra nàng. Nhưng hắn nghĩ qua nghĩ lại lại liên tưởng, hẳn là do nàng có thai, nghe nói phần lớn nữ tử đều như thế, một khi có thai, tính tình liền sẽ có chút thay đổi.

"Lão gia!" Giọng nói Thanh Hoan nhẹ nhàng hờn dỗi, mắt mang cầu xin: "Tì thiếp biết lão gia công sự bận rộn, nhưng mà, buổi tối hôm nay, lão gia có thể ở trong phòng Hồng Loan được không? Ngài đã có hơn tháng chưa ôm ta ngủ.." Vừa nói, nàng vừa lộ ra một cổ ủy khuất.

Thượng Thư đại nhân chỉ cảm thấy cả người mềm mại, hay là do có thai mà có thể làm một người trở nên có lực hấp dẫn như thế? Lập tức, hắn quên từng đáp ứng Khiên Phương hôm nay cùng nàng ta ân ái, liền lập tức hưởng ứng nói: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.