Cửu Vương

Chương 7: Mật mã và quá khứ




Tại nhà ăn…

Ông Đạt nhấp một ngụm rượu rồi hướng tầm nhìn về phía Nhật Lệ:

- Con gái, chuyện mà ba nói với con…con đã suy nghĩ kĩ chưa?

Nhật Lệ đang ăn bỗng giật mình khi nghe ông Đạt hỏi. Thoáng chút bối dối, cô đáp:

- Con…sẽ làm theo như vậy.

- Tốt, rất tốt. Ba cũng đang mong chờ câu trả lời này.

Ông Đạt cười sảng khoái. Qủa đúng như những gì ông dự đoán, con gái ông thực sự rất biết nghe lời.

Nhật Lệ im lặng, cô cúi gằm mặt xuống, cổ họng chợt nghẹn lại không nốt nổi cơm. Buông bát đũa, Nhật Lệ đẩy ghế đứng dậy:

- Con no rồi. Con xin phép lên phòng trước.

Nói đoạn, Nhật Lệ vội vã bỏ đi. Bà Nga nhìn theo con gái rồi lại quay sang nhìn ông Đạt.

- Mình thật là… Tại sao mình lại cứ ép Nhật Lệ làm những điều mà con nó không thích cơ chứ?

- Tôi làm gì sai nào? Con đường mà tôi chọn cho Nhật Lệ có gì không tốt sao? Con bé là một đứa thông minh nên chắc chắn nó sẽ làm được.

Ông Đạt nhấn mạnh từng chữ như để khẳng định lời mình vừa nói. Ông tin chỉ cần Nhật Lệ nghiêm túc, con bé sẽ không làm ông thất vọng. Bà Nga thở dài chẳng buồn đáp lại, sống với nhau đã mấy chục năm, bà hiểu chồng mình rất rõ. Một khi ông đã quyết thì khó ai có thể thay đổi được.

- Trung Quân, việc mà ta giao cho con, con làm đến đâu rồi. – Ông Đạt bất ngờ chuyển hướng sang cậu con trai khi thấy anh im lặng nãy giờ.

- Còn một hai ngày nữa sẽ hoàn thành, ba không phải lo. – Trung Quân hờ hững trả lời.

Trái với thái độ lạnh nhạt của con trai, ông Đạt lại tỏ ra vui mừng. Từ ngày có sự góp sức của Trung Quân, công việc của ông trở lên thuận lợi và suôn sẻ hơn rất nhiều. Mặc dù còn thiếu kinh nghiệm, nhưng Trung Quân luôn cố gắng hoàn thành tốt những việc mà ông giao cho, điều này làm ông rất vừa lòng. Uống thêm một hớp rượu, ông Đạt đang định nói tiếp thì đã thấy Trung Quân đứng dậy.

- Con lên phòng đây.

Vừa dứt lời, Trung Quân lập tức rời đi. Ông Đạt tiu nghỉu đành nhún vai nhìn vợ.

- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Nó thật giống tôi hồi còn trẻ.

Nhật Lệ ngồi bó gối trên giường. Khuôn mặt buồn rười rượi, hai mắt ngấn nước, một loạt những suy nghĩ rối ren hiện lên trong đầu: Lại là chuyện đấy. Tại sao ba lại không chịu hiểu cho cô? Thực lòng mà nói, cô không hề muốn lừa dối ba mình một chút nào. Thế nhưng… suy nghĩ của ba và của cô hoàn toàn khác nhau, nó như hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau tại một điểm. Đã vậy, cô đành phải che giấu tất cả mọi chuyện mà thôi.

Cộc…cộc…cộc.

- Nhật Lệ, là anh hai đây.

Tiếng gõ cửa của Trung Quân làm Nhật Lệ bừng tỉnh. Cô vội lấy hộp khăn giấy lau thật sạch nước mắt.

- Anh vào đi.

Trung Quân mở cửa bước vào. Thấy Nhật Lệ đang ngồi trên giường, Trung Quân tiến tới đưa cho em gái chiếc túi mình đang cầm trên tay. Sau đó cậu di chuyển đến cái ghế cạnh bàn học và ngồi xuống.

- Gì vậy anh hai?

Nhật Lệ tò mò mở ra xem, bên trong đựng một quyển sách có tên “ Tựa như cơn gió”.

- Anh hai đây là…

- Truyện của Khánh Di đó, chẳng phải em rất hâm mộ tác giả này hay sao?

Nhật Lệ tròn mắt nhìn Trung Quân, đây đúng là cuốn mà Nhật Lệ đã tìm bấy lâu nhưng chưa có cơ hội mua được.

- Tại sao anh biết em đang kiếm nó?

- Bí mật. – Trung Quân nháy mắt tinh nghịch.

- Anh hai hay thật đó. Em cảm ơn anh hai nhiều lắm.

- Đồ ngốc, thế em nghĩ anh là ai? Mà này, nhớ đừng để ba biết được nghe chưa.

Trung Quân vừa dứt câu, Nhật Lệ bỗng xụ mặt xuống. Chợt nhận ra mình đã chót lỡ lời, Trung Quân vội vàng xin lỗi. Nhật Lệ không nói gì, cô cười buồn. Nụ cười ấy như lưỡi dao bén cứa vào trái tim Trung Quân, nó khiến anh đau nhói. Đứng dậy đi về phía cửa sổ, Trung Quân vịn tay lên song sắt, anh chuyển chủ đề:

- Ba lại bắt em làm chuyện gì nữa sao?

- Không…Không có. – Nhật Lệ lập tức phủ nhận.

- Em đang nói dối. – Trung Quân nhấn mạnh.

- Thật mà. – Nhật Lệ khẳng định.

- Tại sao em lại không cho anh biết?

Trung Quân xoay người hướng mặt đối diện với em gái, cái nhìn của anh như xoáy sâu vào tâm can cô. Chắc chắn con bé đang giấu anh chuyện gì đó. Trung Quân kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp lại anh là sự im lặng của Nhật Lệ. Không còn dữ được bình tĩnh, Trung Quân lao về phía em gái. Anh bám hai tay vào vai Nhật Lệ mà lắc mạnh:

- Nói đi…ba ép em hứa gì đúng không?

Trung Quân không thể kiểm soát bản thân mình được nữa, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ tức giận. Tại sao ba lại hết lần này đến lần khác làm tổn thương Nhật Lệ cơ chứ? Cô em gái bé nhỏ của anh, trước đây luôn vui vẻ hồn nhiên, thường đòi anh mua cho những món đồ cô thích. Hay kể chuyện này chuyện nọ bắt anh lắng nghe, hoặc bám theo anh rong chơi cả buổi ở công viên khi ba mẹ vắng nhà…cô nhóc ấy đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, Nhật Lệ hiện tại luôn mang một nỗi buồn không tên. Cô trở lên trầm tính, sống khép kín và ít tiếp xúc với mọi người xung quanh…Tất cả những thay đổi ấy đều do ba anh mà ra.

Không biết từ bao giờ, Trung Quân chẳng còn nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Nhật Lệ nữa. Thậm chí, anh không tài nào nói chuyện thân thiết được với Nhật Lệ như lúc trước. Mặc cho anh đã làm tất cả mọi việc, nhưng vẫn không thể đem Nhật Lệ khi xưa quay trở về. Khoảng cách giữa hai anh em ngày một lớn dần.

- Nhật Lệ...anh sẽ giúp em.

Trung Quân nhìn thẳng vào mắt Nhật Lệ. Ngay lập tức, cô quay mặt đi tránh cái nhìn đó:

- Có phải em thực sự không cần người anh này nữa?

Trung Quân gần như gào lên khiến cả người Nhật Lệ run lên bần bật. Những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má cô làm Trung Quân hốt hoảng. Anh vội buông vai em gái ra, đồng thời đấm một cú thật mạnh xuống nệm giường. Anh đang bị làm sao vậy trời, tự nhiên lại đi nổi nóng với con bé? Hít một hơi thật sâu cố chấn tĩnh tinh thần, Trung Quân ngồi xuống cạnh nhỏ em:

- Anh xin lỗi.

Nhật Lệ chợt òa khóc thật to. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, nó khiến Nhật Lệ bị stress nặng. Cô thật sự rất sợ hãi, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bấy lâu như được dịp bung ra. Nhật Lệ cứ thế nức nở, trong khi Trung Quân xanh tái mặt, anh cuống lên dỗ dành.

- Ngoan nào, nín đi em gái, anh biết mình sai rồi vậy nên…

- Em biết anh rất thương em, chính vì thế mà em không muốn anh hi sinh bản thân mình để bảo vệ em…

Trung Quân chưa kịp nói hết câu thì đã bị Nhật Lệ chặn lại. Lời của cô khiến Trung Quân chột dạ:

- Em đang nói linh tinh cái gì vậy?

- Em không sao. Em thực sự ổn mà. Anh hai không cần vì em mà cố ép bản thân mình đâu.

Nhật Lệ nấc lên nghẹn ngào. Cô biết Trung Quân phụ giúp việc cho ba, cũng chỉ bởi vì anh muốn tốt cho cô. Nhật Lệ mang ơn anh nhiều lắm, ngay từ đầu anh đã là người cứu cô. Hơn nữa bây giờ, anh còn đang gồng mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Nhật Lệ thấy có lỗi với anh trai vô cùng, trong khi cô đang che giấu một sự thật cho bản thân. Mặc dù rất muốn nói cho Trung Quân biết, thế nhưng cô lại không thể bởi vì vẫn chưa đến lúc.

Trung Quân đột nhiên đứng dậy, anh lấy tay xoa đầu Nhật Lệ. Linh cảm mách bảo anh rằng: Có thể Nhật Lệ đã biết được chuyện gì đấy. Nở một nụ cười nhẹ chấn an cô:

- Ngốc quá, em lại suy nghĩ vớ vẩn nữa rồi. Anh sẽ không truy hỏi em nữa. Bất cứ lúc nào Nhật Lệ muốn đều có thể kể cho anh nghe. Nếu như em cần anh giúp đỡ, hãy nói cho anh biết. Còn bây giờ thì nín thôi nào, mắt của Nhật Lệ đã sưng hết lên rồi kìa.

Trung Quân vừa nói vừa với hộp khăn giấy bên cạnh đưa cho Nhật Lệ. Anh thực sự hối hận vì đã làm cho em gái mình khóc, lẽ ra anh không nên to tiếng như vậy.

- Đến lúc anh phải về phòng mình rồi, em học bài đi và đừng có ngủ quá muộn đấy nhé. Con gái thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Hãy nghỉ ngơi sớm và làm rỗng đầu óc của mình, như vậy em sẽ thấy tốt hơn đó.

Nói đoạn Trung Quân vội vã đi ra ngoài. Anh đóng cửa lại, hai mắt hằn lên những tia máu giận dữ. Bất cứ việc gì ba muốn Nhật Lệ làm, nó đều khiến Trung Quân như phát điên. Anh không thể chịu đựng được hơn nữa, chẳng cần biết sắp tới ba anh làm gì tiếp theo, nhất định anh sẽ ngăn cản không cho ông đạt được mục đích.

Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ bảo vệ Nhật Lệ bằng mọi giá. Đó cũng chính là lý do, tại sao Trung Quân lại đồng ý với sự sắp sếp của ba mình. Mặc cho Trung Quân hàng vạn lần cũng không muốn thực hiện nó, nhưng vì Nhật Lệ anh có thể làm tất cả. Cho dù phải từ bỏ ước mơ, hay là đánh đổi cuộc đời sau này của mình, Trung Quân đều chấp nhận.

Chỉ cần Nhật Lệ được sống vui vẻ hạnh phúc và cô nhóc có thể làm bất cứ điều gì mà mình thích. Thì sự hi sinh của Trung Quân có đáng là gì, anh sẽ cố gắng hết sức để không thua ba mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.