Cửu Vương

Chương 18: Những bài kiểm tra và những lời mời




Cô bước vào, cửa tự dưng đóng sầm một cái, cô giật mình hét toáng lên, nhưng chưa kịp mở miệng thì có một vật mềm mềm ngăn cô phát ra âm thanh, cô trừng mắt, đấy là anh, anh lại hôn. Thấy cô khó thở, anh mới buông ra. Cô tức giận nói:-Anh ăn đậu hũ của tôi.....!

-Cô cũng đâu còn là xử nữ.

-Anh...

-Tôi thế nào?Dù sao cô cũng từng được trải nghiệm cảm giác sung sướng mà tôi đem lại.. Vừa nói, anh vừa bước từng bước về phía cô.

-Anh muốn thế nào? Cô sợ hãi nói, tay cô giữ chặt lấy cổ áo.

-Muốn cô kí hợp đồng với tôi.

-Hợp đồng gì?

-Làm tình nhân 1 năm. Đó là câu trả lời rất ngắn gọn.

Cô tức hộc máu:

-Anh điện à? Có chết tôi cũng không ký.

-Cô chết đi, mời. Trong phòn này cũng có cửa sổ.Nhưng trước khi chết cô phải trả tiền cho tôi...

Cô định lên tiếng nhưng anh đã chặn miệng cô lại và nói tiếp:

-Tiền nuôi cô, tiền ăn, quần ăn,... nói chung là cô làm cả đời chưa chắc đã đủ. Nếu tôi kiện lên toà thì cô chuẩn bị tinh thần đi.

-Rõ ràng anh bảo nuôi tôi.

-Con mắt nào của cô thấy điều đó.:/

Long dạ anh ta thật nguy hiểm. Nếu bị lên toà chưa chắc đã ở tù ít, anh ta có tiền đủ để mua chuộc toà án. Đồ cáo già, tôi mong anh đang trên đường thì bị ô tô cán chết. Trong lòng cô thầm nguyền rủa anh.

- Để tôi suy nghĩ.

-Cho cô 5 giây. 1...2...3...4...5 Hết thời gian suy nghĩ

Sau một hồi đắn đo, cô quyết định:

-Không...

-Cô nói lại.

-Có đánh chết câu trả lời của tôi vẫn là không.

-Không sao, tôi sẽ cho cô suy nghĩ lại. Đay là đoạn băng tôi quay được. Cô xem xong có đáp án chính xác thì sang gọi tôi. Nói rồi anh đưa cho cô một cuộn băng rồi quay người bỏ đi.

Cửa đóng lại, cô hét lên:

-Đồ chết dẫm nhà anh, tôi nguyền rủa tổ tông dòng họ nhà anh, tôi cầu anh mau chết đi cho khuất mắt.

Sau khi nói xong, cô cảm thấy khá hơn nhiều. Cô nhìn xuống cuộn băng mà anh đưa, trong lòng dâng lên nỗi bất an. Cô về phòng, bỏ cuộn băng vào máy tính. Cô cảm thấy mình đang ở trong địa ngục, xung quanh tối đen, không chút ánh sáng. Cô sợ bóng tối. Ông trời đang quay mặt với cô, cô có làm gì sai đâu. Sao anh ác thế, trong cuộn băng này ghi lai toàn bộ cảnh nóng của anh và cô, nhưng ngừoi ngoài nhìn vào chỉ thấy rõ cô, còn anh bị phai nhoà, không biết là ngừoi nào. Diệc Hàm Phong, tôi hận anh...Tôi tưởng anh tốt nhất, hoá ra đều nămf trong tầm tay của anh. Tôi chỉ là một nươc cờ mà anh nắm giữ. Cô khóc, cô khóc rất nhiều...

Cô không biết anh vào phong mình từ bao giờ, chỉ biết khi anh cất giọng lạnh lùng:

-Tôi muốn câu trả lời của cô.

-Anh là hức...hức... ac quỷ.

-Cô đã hết thời gian.

-Không..hức..., anh đừng hòng nghĩ đến chuyện để tôi làm tình nhân trong bóng tối của anh.

Anh nở nụ cừoi khinh thường cô:

-Cô có đủ tư cách?

-Đây là quyền cá nhân của tôi...

-Hahaha, cô xem cuộn băng rồi mà vẫn không hiểu hay sao?

Cái gì? Anh ta định phát tán lên mạng à? Không đâu, anh ấy không tàn nhẫn đến thế. Cô liền phủ nhận suy nghĩ đó của mình.

-Anh định làm gì?

Đúng như dự đoán của cô:

-Tôi tung lên trang web lớn nhất, cô nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

-Anh dám....!

-Sao không? Cô nên nhớ tôi là Diệc Hàm Phong. Không có gì là tôi không thể.

-Anh...

-Cô trả lời câu hỏi của tôi đi!

Đến nước này rồi sao cô có thể nói không. Cô nghiến răng gằn từng chữ:

-Tôi...đồng....ý....

Từ xa, một tập giấy bay thẳng đến trước mặt cô, anh chỉ phát ra một từ:

-Ký.

Cô đọc nhanh toàn bộ nội dung của hợp đồng. Chỉ một năm thôi, sau đó mày sẽ hoàn toàn tự do, mày sẽ không cần lo sợ suốt ngày vì anh ta nữa. Sau đó làm lại cuộc đời cũng chưa muộn.. Cô tự nhủ trong lòng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.