Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 53: “lưu manh.”




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Đọc tin nhắn mà Tống Nam Xuyên vừa mới gửi đến kia, con nai con trong lòng Bùi Anh lại chạy loạn cào cào.

Lời mời này đối với cô mà nói thực sự quá mức cám dỗ, thậm chí cô đã bắt đầu suy tính xem nên mặc gì đến chỗ hẹn rồi này, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, gục đầu trả lời: “Ngại quá, hết hôm nay là tôi hết cảnh quay, cho nên người trong đoàn làm phim đã hẹn tôi đi ăn tối mất rồi.”

Bùi Anh thấy vô cùng tiếc nuối, sao anh lại không hẹn cô sớm một chút chứ, nếu thế thì cô nhất định sẽ từ chối người trong đoàn làm phim, mà đi ăn với anh rồi...

Ây dà, mặc dù nghĩ như vậy đúng là rất có lỗi với người trong đoàn làm phim.

Xuyên Xuyên: Cô hết cảnh quay nhanh vậy sao?

Bùi Anh: Ừm... vốn tôi chỉ là diễn viên quần chúng thôi, cảnh diễn rất ít orz

Nhìn thấy tin nhắn này của cô, Tống Nam Xuyên khẽ cười: “Không sao, trong mắt tôi cô chính là nữ chính.”

...

Trong nháy mắt, Bùi Anh đang cầm điện thoại di động ngồi một góc mặt đỏ bừng bừng.

Trái tim cô bang bang đập loạn trong lồng ngực không cách nào khống chế, vào lúc này, cô mới thấy có lẽ Nhậm San San nói đúng, Tống Nam Xuyên thật sự là một cao thủ đó.

Cũng may Tống Nam Xuyên rất biết quan tâm lại gửi tới một tin nhắn mới: “Tối nay cô ăn cơm với ai thế?”

Bùi Anh: Du Khải Trạch, và cả Đào Đào nữa.

Nhìn thấy tên Du Khải Trạch, lông mày Tống Nam Xuyên khẽ giật giật. Anh suy tư một lát, gửi cho Bùi Anh một tin nhắn: “Ăn ở đâu vậy?”

“Ở nhà hàng nhật Anh Đình.” Bùi Anh thành thành thật thật trả lời.

“Vậy ăn tối vui vẻ nhé. Có cơ hội lại hẹn cô sau vậy.”

Rất lâu sau khi Tống Nam Xuyên gửi tin nhắn này tới, Bùi Anh mới nghĩ ra, anh ấy hỏi cặn kẽ đến vậy làm gì nhỉ?

Cô ngồi xem lại nội dung cuộc trò chuyện của hai người, khi nhìn thấy câu “Trong mắt tôi cô chính là nữ chính”, khuôn mặt lại đỏ bừng lên lần nữa.

Sau khi đoàn làm phim hoàn tất công việc, Bùi Anh cùng Du Khải Trạch và Đào Đào đi tới Anh Đình. Du Khải Trạch luôn đi tới trường quay bằng xe thể thao của mình, lựa chọn giữa chiếc Porsche huyênh hoang kia và xe đưa đón của Đào Đào, Bùi Anh chọn cái sau.

Dọc đường đo Đào Đào kéo tay Bùi Anh, tỉ tỉ tê tê chuyện phiếm với cô: “Du Khải Trạch là thái tử gia của Hoàn Vũ, cho nên bình thường tính tình có hơi phách lối, nhưng mà cậu ta đối nhân xử thế cũng rất hào phóng, thường xuyên mời đoàn làm phim ăn cơm, đương nhiên, hơn chín mươi phần trăm đều là mỹ nữ.”

Bùi Anh bật cười ra tiếng, Đào Đào lại chớp chớp mắt nhìn Bùi Anh: “Cô là một đại mỹ nữ thế này, thảo nào cậu ta ân cần như vậy.”

Bùi Anh nói: “Biết đâu người ta muốn mời cô thì sao, dù sao hai người diễn chung với nhau lâu như vậy, không khéo cậu ta lại phim giả tình thật ấy chứ.”

Gần đây do muốn PR cho “Lưu Quang Nghê Thường”, Phiến Phương và công ty quản lý của nam nữ chính đúng là có ý xào xáo bọn họ thành một couple. Bình thường Weibo của Du Khải Trạch và Đào Đào thường xuyên tương hỗ lẫn nhau, trong giới cũng có không ít fan của couple này.

Đào Đào nghe Bùi Anh nói xong thì cười: “Lẽ nào cô còn không hiểu mấy thủ đoạn kinh doanh này sao, tôi với Du Khải Trạch làm dáng chút mà thôi, hai chúng tôi không phải là mẫu người mà đối phương sẽ thích.”

Bùi Anh khẽ gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Sau đó không lâu xe đã tới Anh Đình, Du Khải Trạch đã đặt phòng riêng từ trước, ba người ra khỏi bãi đậu xe thì đi thẳng tới đó. Đây là một nhà hàng Nhật cao cấp, thường xuyên có minh tinh ghé qua, phục vụ nhà hàng cũng thường xuyên nhìn thấy minh tinh, nhưng khi nhìn thấy Du Khải Trạch đôi mắt vẫn trở nên lấp lánh.

Bùi Anh nghĩ, bây giờ Du Khải Trạch thật là hot nha.

Bọn họ ngồi trong phòng chờ đợi không lâu lắm, món ăn đã liên tiếp được bưng lên, do Du Khải Trạch lái xe cho nên bọn họ không uống rượu, trên bàn chỉ có nước trái cây và trà.

Dựa theo lệ cũ, trước khi ăn cơm phải chụp ảnh trước.

Du Khải Trạch chụp một tấm ảnh cả bàn thức ăn, đăng lên Weibo của mình, Đào Đào lại chỉ chụp một món ăn trong đó, cũng đăng lên Weibo của mình.

Bùi Anh chớp chớp mắt nhìn, cô tin rằng các fans tinh mắt sẽ nhanh chóng phát hiện ra ảnh chụp của bọn họ là từ cùng một bàn thức ăn, sau đó đương nhiên sẽ đưa ra kết luận hai người đi ăn chung với nhau. Cô âm thầm bội phục trong lòng, Đào Đào đúng là rất am hiểu mấy chuyện kiểu này nha.

Thấy hai người bọn họ chụp xong, Bùi Anh cũng không chụp ảnh lại mà lặng lẽ bắt đầu ăn cơm.

Có lẽ Đào Đào thuộc nhóm những minh tinh cần ăn uống điều độ, thức ăn trên bàn cô ấy đều chỉ nếm qua rồi thôi, ăn rất ít, Du Khải Trạch cũng không để ý tới cô ấy, trái lại liên tục giới thiệu món ăn ngon với Bùi Anh. Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ, sau khi mọi người được lưng lửng dạ, Du Khải Trạch bèn đứng dậy tính tiền.

Đào Đào ngồi trong phòng, hỏi Bùi Anh ngồi cạnh: “Lát nữa cô định về thế nào? Có cần tôi đưa về không?”

Bùi Anh nói: “Không cần đâu, chúng ta ngược đường mà, lát tôi gọi taxi về là được.” Nhà Đào Đào đang ở là do phòng làm việc tìm cho cô ấy, không cùng đường với nơi Bùi Anh ở.

Đào Đào gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Du Khải Trạch thanh toán xong thì cùng Đào Đào đi ra bãi đậu xe, Bùi Anh không đi cùng bọn họ, một mình ra khỏi Anh Đình, dự định đi tới ngã tư gọi xe.

Còn chưa đi tới ngã tư đã có tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên từ sau lưng, Bùi Anh quay đầu theo bản năng, hóa ra là chiếc Porsche màu đỏ chói lóa của Du Khải Trạch.

“Đại mỹ nữ, để tôi đưa cô về đi.” Du Khải Trạch ngồi ở ghế lái, trên mặt vẫn là cặp kính râm khủng bố mà cậu ta hết sức chung tình.

Từ trước tới giờ Bùi Anh vẫn rất ít khi lui tới với nghệ sĩ nam, thứ nhất là vốn cũng ít khi gặp nhau, thứ hai là qua lại với nghệ sĩ nam khó tránh khỏi sẽ có nhiều điều tiếng linh tinh, mà cô thì lại đặc biệt không thích scandal. Cho nên đối với cái máy chế tạo scandal như Du Khải Trạch, cô chỉ lễ phép cười cười từ chối cậu ta: “Đã trễ thế này rồi chúng ta đi cùng nhau rất dễ gây hiểu lầm, tôi tự bắt xe về vẫn hơn, cảm ơn lòng tốt của anh.”

Du Khải Trạch ngước mắt nhìn cô: “Những tên phóng viên kia lúc nào mà chẳng thích bịa chuyện vớ vẩn, cô để ý đến bọn họ làm cái gì?”

Bùi Anh cười cười, cậu ta là thái tử gia của Hoàn Vũ, đương nhiên không sợ, nhưng cô thì không có nhiều fans như vậy, khó khăn lắm những người tới Weibo của cô mắng mỏ mới chịu im hơi lặng tiếng, cô cũng không muốn lại có thêm một cơn bão lũ nữa đâu.

“Không cần thật mà, ở đây cũng cách nhà tôi không xa... “ Cô còn chưa nói hết lời, lại có thêm một chiếc xe dừng lại bên đường.

Mắt Bùi Anh khẽ chớp, đây không phải là xe của Tống Nam Xuyên sao?

Cửa chiếc xe kia nhanh chóng được mở ra, người mặc tây trang từ trên xe bước xuống không ai khác ngoài Tống Nam Xuyên: “Bùi Anh, trùng hợp vậy à?”

Bùi Anh ngẩn ra theo bản năng, đúng là hơi bị khéo.

Du Khải Trạch cũng nhìn thấy Tống Nam Xuyên, khẽ hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Tống cũng dùng cơm ở Anh Đình à?”

Tống Nam Xuyên nghe vậy nhìn về phía cậu ta, hơi nhếch miệng: “Ở đây ăn cơm với bạn, sớm biết Du đại thiếu gia cũng ở đây thì tôi đã gọi cậu tới cùng dùng bữa rồi.”

Du Khải Trạch lại hừ một tiếng, không nói gì.

“Trời ơi, là Du Khải Trạch ----!”

Tiếng kêu thét như sét giữa trời quang, nổ vang làm người ta không ứng phó nổi. Du Khải Trạch còn chưa kịp phản ứng đã có thêm càng nhiều tiếng kêu thét vang lên: “Đúng là Du Khải Trạch! Trời ơi! Đẹp trai quá đi!”

Chỉ trong chớp mắt, chiếc Porsche huyênh hoang kia của Du Khải Trạch đã bị fans nữ vây kín hoàn toàn, Du Khải Trạch ngồi trong xe, nội tâm cực kỳ đau thương, nhưng trên mặt vẫn cực kì nhẫn nại quay về phía người hâm mộ vẫy tay mỉm cười.

“A Trạch Trạch, anh có thể ký tên cho em không?”

“Trạch Trạch chụp ảnh cùng em đi!”

“Ông xã!”

Khi Bùi Anh vẫn còn đang đứng nhìn vòng vây kia than thở, đột nhiên cổ tay bị người ta kéo lại, cô thoáng ngẩng đầu lên, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Tống Nam Xuyên.

Anh cười cười với cô, dùng khẩu hình miệng nói: “Lên xe.”

Hai giây sau, cô đã bị Tống Nam Xuyên kéo lên chiếc Maybach kia, để lại một mình Du Khải Trạch chìm trong trung tâm bão lũ.

Bùi Anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy xe Du Khải Trạch càng ngày càng bị nhiều fans vây quanh, không nhịn được khẽ cười ra tiếng: “Chúng ta thế này có vẻ không phúc hậu lắm đâu [đấu tranh tâm lý], đáng ra phải ra đó tìm cách giải vây cho cậu ta mới đúng.”

Tống Nam Xuyên vô tình nói: “Chuyện của cậu ta, cậu ta phải tự mình xử lý.”

Bùi Anh vẫn cười, thực ra ngẫm lại cô không nổi tiếng cũng vẫn có chỗ tốt của nó, ví như những lúc như thế này căn bản sẽ không có ai để ý đến cô.

Cô rời mắt khỏi cửa sổ, quay sang nhìn Tống Nam Xuyên bên cạnh: “Tổng giám đốc Tống, thật là khéo quá, anh cũng dùng cơm ở Anh Đình sao?”

Tống Nam Xuyên mặt không đổi sắc ừ một tiếng: “Sau khi nghe cô nói ăn cơm ở Anh Đình, tôi cũng thấy hơi thèm món Nhật, cho nên hẹn bạn đến đây ăn.”

“À, hóa ra là vậy.” Bùi Anh gật đầu, khóe miệng hơi mỉm cười.

Tống Nam Xuyên chuyển bị động thành chủ động, cực kỳ tự nhiên đổi đề tài: “Vừa rồi cô và Du Khải Trạch làm gì ở ven đường vậy?”

“À, cậu ta định đưa tôi về nhà.”

“Đưa cô về nhà?” Tống Nam Xuyên khẽ nhướn mày, “Trước nay phụ nữ được cậu ta đưa về nhà ngày hôm sau đều cùng cậu ta lên trang đầu cả đấy.”

Đột nhiên Bùi Anh có hơi buồn cười, cô mím mím môi, cố không để mình bật cười thành tiếng: “Tổng giám đốc Tống cũng quan tâm tới mấy chuyện tán nhảm này sao?”

“Chủ yếu là danh tiếng của Du Khải Trạch ở phương diện này quá lớn.”

Rốt cuộc Bùi Anh cũng bật cười ha hả, trên xe yên tĩnh vài giây, Tống Nam Xuyên đột nhiên xoay người lấy cái gì đó, tiếng sột soạt vang lên trong buồng xe.

Bùi Anh tò mò nhìn qua, thấy Tống Nam Xuyên không biết lấy ra từ đâu ra một cái túi giấy rất đẹp, đưa cho cô: “Cái này cho cô.”

Bùi Anh sững người, cũng quên cả đưa tay ra đón: “Cái gì đây?”

Tống Nam Xuyên cười nói với cô: “Không phải thứ gì quý giá đâu. Cô còn nhớ thực đơn bữa sáng mà tôi nhờ Tiểu Trương tìm cho vài hôm trước chứ? Cậu ta tưởng là tôi muốn, cho nên đã mua hết tất cả nguyên liệu nấu ăn được nhắc tới trong thực đơn rồi, mấy thứ này tôi cũng không dùng đến, đành đưa cho cô vậy, buổi sáng nhớ ăn sáng đầy đủ.”

Bùi Anh còn chưa kịp tỉnh hồn, chỉ nhận túi giấy theo bản năng, ngó vào nhìn đồ vật bên trong. Có sữa chua, yến mạch, còn cả bánh mì và hoa quả.

“Toàn là đồ ăn không để được lâu nên cũng không dám mua quá nhiều.” Tống Nam Xuyên ngồi cạnh giải thích.

“Cảm ơn, cảm ơn...” Rốt cuộc Bùi Anh cũng khôi phục thần trí, nhưng trái tim nhảy bang bang trong lồng ngực dường như cũng sắp đánh tan chút thần trí mới lấy lại kia rồi.

“Không cần khách sáo.” Khóe môi Tống Nam Xuyên cong lên một độ cong đẹp mắt, anh đưa mắt nhìn cô, “Ngày mai tôi phải đi nơi khác công tác, có lẽ phải năm sáu ngày nữa mới trở về, chờ tôi trở về sẽ lại mời cô ăn cơm nhé?”

“Được, được.”

Bùi Anh cứ thế chìm trong loại trạng thái mông lung như người trong mộng này suốt dọc đường về nhà. Tới nơi, nhìn tòa nhà quen thuộc ngoài cửa sổ, cuối cùng cô cũng ý thức được mình cần phải xuống xe.

“Tổng giám đốc Tống, cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Bùi Anh cầm túi giấy trong tay, lại bổ sung, “Còn nữa, cảm ơn bữa sáng của anh.”

Tống Nam Xuyên hơi cúi mắt cười nhẹ: “Cô không cần phải khách sáo với tôi như vậy đâu.”

“Phải, phải.” Bùi Anh nở nụ cười rồi xuống xe. Khi xoay người đóng cửa xe, Tống Nam Xuyên nhoài người tới trước cửa xe, ngửa đầu nhìn cô, đầy trời ánh sao dường như đều đang sáng lấp lánh trong đôi mắt đen huyền của anh: “Tôi đã thấy bức ảnh của cô rồi, rất đẹp, nhưng mà mấy tấm hình kiểu đó sau này đừng đăng lên Wechat nữa.”

Gửi cho một mình tôi là được. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.