Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 37: Chương 37




Kỳ Ân mở to ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông, cô lắp bắp lên tiếng:

- Cậu... cậu chủ....

Âu Dương Vô Thần thở ra từng hơi một cách khó khăn, anh nhấc chân đi tới trươc mặt người phụ nữ, trực tiếp hỏi:

- Âu Dương Thiên Thiên.... cô ấy đang ở đâu?

========================

Âu Dương Thiên Thiên đi thẳng lên lầu, cô mở cửa một căn phòng ra, nhìn bên trong tối đen tĩnh lặng, tâm tình cô càng xuống dốc.

Đóng cửa lại, Âu Dương Thiên Thiên hơi buông lỏng thân thể, chiếc áo khoác trên tay cô liền rơi xuống đất. Dựa người vào cánh cửa phía sau, cô gái cúi đầu, mái tóc che đi gần hết khuôn mặt, gần như không thể nhìn ra biểu hiện trên đó.

Người cô cần nhất bây giờ, tại sao lại không có ở đây? Người mà cô muốn dựa vào nhất lúc này, muốn khóc thật lớn trong lòng anh ta.... tại vì sao lại không xuất hiện chứ?

"Tách" - Một giọt nước trong suốt chợt rơi xuống nền đất lạnh lẽo, Âu Dương Thiên Thiên cắn đôi môi run rẩy, cô nhắm mắt lại, ngước đầu lên cao, nét mặt trông vừa khổ sở vừa mệt mỏi.

Âu Dương Vô Thần, phải... là người đàn ông đó....

Trong một thoáng, khi bước ra từ sở cảnh sát, cô đã nghĩ Âu Dương Vô Thần sẽ đứng bên ngoài đợi cô, hoặc anh ta sẽ xuất hiện ở đây, trong chính ngôi nhà này. Anh ta luôn như vậy, luôn có mặt lúc cô gặp nguy hiểm mà, nhưng tại sao.... lần này lại không có?

Tại sao? Tại sao?

Âu Dương Thiên Thiên ngậm chặt đôi môi mếu máo, muốn ngăn những tiếng nức nở từ tận sâu trong đáy lòng mình.

Cô nhớ người đàn ông đó, dù anh ta luôn rời bỏ đi rất bất chợt, nhưng cô vẫn nhớ.... sợ hãi cũng nhớ, vui vẻ cũng nhớ, lúc mệt mỏi cũng vẫn nhớ. Nhớ đến phát khóc, nhớ đến uất ức....

Âu Dương Vô Thần, anh đang ở đâu? Tại sao lại không về với tôi ngay lúc này? Tại sao lại bỏ đi? Anh có biết bây giờ tôi rất sợ không? Rất cần anh không?

Đưa một tay lên che đôi mắt ướt đẫm, Âu Dương Thiên Thiên khóc thầm trong im lăng, thế nhưng dù có cố gắng đến đâu, cô vẫn không ngăn được những tiếng nấc của mình...

Phải mất vài phút sau đó, Âu Dương Thiên Thiên mới có thể bình tĩnh lại một chút. Cô dùng tay lau đi hết nước mắt trên mặt mình, rồi nhìn về phía chiếc giường trống cách đó không xa.

Lê thân người mệt mỏi đi tới, cô nằm bệt xuống chăn nệm mềm mại, vùi đầu thật sâu vào trong gối, nhắm mắt lại.....

========================

Ở phía dưới lúc này, đám người Elsa khi thấy Âu Dương Vô Thần đi đến, liền theo bản năng tránh sang hai bên, bọn họ vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, nhưng không ai dám lên tiếng.

Kỳ Ân cũng sợ hãi không kém, tay cô hơi run, giọng rất nhỏ hỏi:

- Cậu chủ, vì sao ngài.....?

Thế nhưng người phụ nữ chưa kịp nói hết câu thì một thứ đen ngòm đã đặt ngay trước mặt cô, Âu Dương Vô Thần nâng cao chiếc súng trong tay, nhìn Kỳ Ân lên tiếng:

- Ngươi mà còn nói thêm một lời nào về việc của ta nữa, thì ta sẽ tước đi cơ hội mở miệng của ngươi cả đời.

Kỳ Ân mở to mắt kinh hãi, cô mím môi, bây giờ không chỉ tay mà toàn thân cũng đã run rẩy hết lên rồi.

Eira là người đứng gần nhất Kỳ Ân, thấy tình hình không tốt, cô tiến lên, đứng chặn trước họng súng của Âu Dương Vô Thần, bình tĩnh đáp:

- Cậu chủ, Nhị tiểu thư đã được đưa ra khỏi sở cảnh sát rồi, không có bất kì tổn hại nào cả. Hiện giờ cô ấy đang ở trên tầng.

Dứt lời, ánh mắt người đàn ông nhìn Eira lạnh lẽo như vực sâu mới chậm rãi thu lại, anh bỏ súng xuống, quay đầu bước đi lên bậc thang.

Sau khi Âu Dương Vô Thần rời đi, những người đứng đó mới dám thở mạnh, bọn họ tiến lại gần Kỳ Ân, nhìn cô ấy run rẩy mà đau lòng.

Âu Dương Thiên Thiên nhắm mắt nằm trên giường, cô muốn ngủ nhưng lại không ngủ được, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Lúc này, chợt có tiếng mở cửa vang lên, Âu Dương Thiên Thiên không muốn mở mắt, nên cứ tiếp tục nằm im như vậy.

Cô thầm nghĩ, có lẽ là đám người Kỳ Ân, bọn họ vào thấy cô ngủ rồi chắc sẽ tự rời đi thôi.

Thế nhưng, trái ngược với suy nghĩ của Âu Dương Thiên Thiên, người đó không đi ra ngoài. Hơn nữa, chiếc giường còn có dấu hiệu lún xuống, cứ như đã có một ai đó ngồi lên vậy. Không chỉ dừng lại tại đó, cô cảm nhận được một hơi thở ve vãn xung quanh mình, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Tiếp sau đấy, một thứ khô ráp xuất hiện trên mặt cô, không quá khó để nhận ra thứ ấy đang vuốt ve đôi má cô, chiếc mũi của cô, đôi mắt đang sưng đỏ của cô, thậm chí.... là miệng của cô.

Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu, Âu Dương Thiên Thiên động đậy mắt mình, chậm rãi mở ra đôi con ngươi trong suốt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.