Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 17: 17: Tháng Sáu Phần 9




Editor: Xanh Lá

Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu chỉ sửng sốt một giây, liền lui ra sau một bước, giữ một khoảng cách không gần không xa với Kỳ Chiêu. Nàng hỏi Phương Tử Mạch, “Đồ đạc của ta trước kia… đều còn giữ lại trong phòng này sao?”

“Đúng vậy.” Phương Tử Mạch nói: “Đồ đạc của tỷ tỷ đều được giữ lại cẩn thận trong phòng này.”

Khác hẳn với việc tùy ý nhìn thoáng qua khi mới vào phòng, lần này Hồng Đậu nghiêm túc xem kỹ. Không biết nên nói là may mắn hay tiếc nuối, nàng không có chút cảm giác quen thuộc nào với căn phòng này.

“Tỷ tỷ…” Phương Tử Mạch lại tiến lên một bước, cầm lấy tay Hồng Đậu, thật cẩn thận nói: “Ta biết hiện giờ tỷ chắc chắn cảm thấy rất mờ mịt, nhưng tỷ có thể tin tưởng ta. Tỷ ở Phương gia, sẽ không có ai đàm tiếu về tỷ hết.”

Hiển nhiên, Phương Tử Mạch cũng nghĩ giống Kỳ Chiêu, bọn họ đều cho rằng, Hồng Đậu sẽ vì chuyện bản thân bị hưu mà cảm thấy mất mặt không muốn đối diện với người đời.

Hồng Đậu còn chưa kịp trả lời, Phương Tử Mạch đã căm giận nói: “Thẩm Lạc Ngôn kia, nếu không phải khoảng thời gian trước ta vẫn luôn trốn tránh Ma giáo truy bắt, ta đã sớm muốn đích thân đến Thẩm Gia Trang một chuyến, giúp tỷ tỷ giáo huấn Thẩm Lạc Ngôn!”

“Truy bắt?” Hồng Đậu mẫn cảm bắt được một từ, nàng nghi vấn: “Vì sao Ma giáo phải truy bắt muội?”

Phương Tử Mạch hừ hừ nói: “Chẳng phải là trước kia ta cự tuyệt Du Tử Tức dây dưa sao, hắn khẳng định vì vậy mà ghi hận trong lòng, ta thiếu chút nữa đã bị bọn họ bắt được, ít nhiều vẫn may có sư phụ ta xuất hiện, nên giờ ta mới có thể yên bình ở lại Phương gia.”

Nghe Phương Tử Mạch nói, hình như nàng ấy còn chưa thích Du Tử Tức. So với những điểm thoát ly cốt truyện khác, đây chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Ta nhớ rõ muội đáng ra phải gọi sư phụ ta là sư bá, vậy sư phụ muội, chẳng phải là…”

Phương Tử Mạch gật gật đầu, “Sư phụ ta và sư phụ tỷ tỷ là sư huynh đệ, tỷ tỷ cần gọi sư phụ ta một tiếng sư thúc đấy.” Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu tức khắc mê mang. Khi nhắc tới Ôn Quyết, đầu óc nàng quả thực có một chút ấn tượng mơ hồ không rõ, nhưng khi nhắc tới sư phụ Phương Tử Mạch, nàng lại không thể nhớ ra bất cứ thứ gì.

“Tuy sư phụ ta là sư đệ của sư phụ tỷ, nhưng sư phụ ta chính là một người siêu cấp tốt, còn lâu mới giống Ôn Quyết, lừa gạt tình cảm của người ta như vậy đâu!”

Nhưng trong nguyên văn, bất luận là Phương Hồng Đậu hay Phương Tử Mạch, hẳn các nàng đều không có sư phụ mới phải. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu không nhịn được hỏi: “Sư phụ muội… cũng chính là sư thúc ta, đó lại là ai?”

“Sư phụ ta không nổi danh như Ôn Quyết, hắn chỉ là một người giang hồ rảnh rỗi bình thường thích trồng hoa thôi.” Phương Tử Mạch nói: “Hắn tên Ôn Diễn.”

“Ôn Diễn… Ta chưa từng nghe thấy tên này.” Hồng Đậu không có ấn tượng lắc lắc đầu.

Phương Tử Mạch tỏ vẻ đương nhiên nói: “Sư phụ ta nói đúng ra thì không phải người giang hồ, hắn cũng không dễ dàng rời núi, không tham dự chuyện võ lâm, hành sự cũng không phô trương. Sau khi tỷ tỷ mất trí nhớ chưa từng nghe đến cũng rất bình thường.”

Nói đoạn, Phương Tử Mạch lại bỗng nhiên đập tay một cái, “Đúng rồi! Y thuật của sư phụ ta rất lợi hại, vậy ta liền đi viết một phong thư, cầu hắn rời núi tới xem bệnh cho tỷ tỷ!”

Dứt lời, Phương Tử Mạch liền lập tức không quay đầu lại chạy vèo ra ngoài, người khác muốn kéo nàng ấy lại cũng không kịp. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Hồng Đậu và Kỳ Chiêu, không biết vì sao, Hồng Đậu cảm thấy không khí có chút không thích hợp.

Kỳ Chiêu mang dáng vẻ “cô vợ nhỏ” đứng một bên, như đang ngoan ngoãn chờ phân phó. Nguồn: ebookngontinhsung.wordpress.com

Hồng Đậu khụ một tiếng, khẽ hắng giọng nói: “Cái đó… Thoạt nhìn, quan hệ của ngươi và Tử Mạch cũng không tốt lắm nha.”

“Ta…” Kỳ Chiêu ngượng ngùng nói: “Những phương pháp đại tỷ nói kia, ta vẫn ngượng ngùng đi làm.”

“Phương pháp?” Hồng Đậu nghi hoặc, “Phương pháp gì?”

Vẻ mặt Kỳ Chiêu vô tội, “Chính là như đại tỷ nói, phương pháp dùng một đứa con để trói buộc tâm tức phụ mình.”

Hồng Đậu suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ tới rất lâu trước đây, nàng hình như đã nói một hồi ngụy biện với Kỳ Chiêu, hơn nữa còn nói rất không có trách nhiệm, lúc ấy nàng nói: “Có con rồi, làm mẫu thân, cho dù Tử Mạch về sau muốn rời nhà trốn đi, nàng cũng không thể không suy xét đến con mình một chút.”

Hồng Đậu hiện tại đã trải qua chuyện tình cảm không khỏi chột dạ, nàng xoa xoa mũi, nói: “Ngươi vẫn nên quên hết những lời ta nói đó đi…”

“Cái này…” Vẻ mặt Kỳ Chiêu hết sức khó xử, “Ta nghĩ ta không thể quên được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.