Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 1: 1: Tháng Năm Phần 1




Edit: Xanh Lá

Lần này trở về, tính tình Sở Ca thay đổi cực lớn, khiến quản gia không thể không đánh giá lại về cô. Có thể trong một thời gian ngắn có được tự tin như vậy, trừ phi cô có năng lực đối kháng được Sở gia, nhưng với hiểu biết của ông ta về Sở Ca, tuy cô có được linh huyết, nhưng cô cũng không thể dùng được nó, ngược lại bị nó làm cho khổ sở. Nếu không có Sở gia, cô căn bản không có khả năng sống đến giờ, nên trước mắt có thể càn rỡ như vậy, thì chỉ còn lại một khả năng.

Quản gia chuyển ánh mắt về phía Quân Lẫm, nam tử trước mắt này tuy dáng vẻ tuấn mỹ khiến người ta khó rời mắt, nhưng phần nhiều lại là khí tức kẻ mạnh sinh ra đã có sẵn kia.

Có thể làm quản gia nhà họ Sở, chút nhãn lực nhìn người này vẫn phải có.

“Không biết tiên sinh họ gì?”

Quân Lẫm từ đầu đến cuối ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho ông ta. Thấy sắc mặt quản gia càng thêm khó coi, Đường Khanh rốt cuộc lười biếng mở miệng, “Quản gia, ông hỏi anh chàng nhà tôi họ gì làm gì? Chẳng lẽ ông cũng nhìn trúng anh ấy?”

Quản gia tuy đã qua tuổi nửa trăm, nhưng ở Sở gia cũng có địa vị nhất định, lời này của Đường Khanh gần như là vũ nhục ông ta.

“Tiểu thư thỉnh tự trọng.”

“Nếu tôi không thì sao?” Đường Khanh ngay cả nửa điểm mặt mũi cũng không cho ông ta, mắt thấy sắc mặt ông ta càng ngày càng kém, cô nhếch môi cười lạnh, lại mở miệng lần nữa, “Không nên hỏi thì cũng đừng hỏi, nếu không bị người ta làm xấu mặt, cũng là tự tìm.”

Trong mắt quản gia hiện lên một tia u ám, “Là tôi quá phận.” Nói xong, ông ta khôi phục dáng vẻ nho nhã lễ độ lúc trước, “Tiểu thư, mời đi bên này.”

Sở gia ở thành phố H tuy tọa lạc trong nội thành, nhưng khác với phố xá sầm uất bên ngoài, bên trong nhà họ Sở không có nửa điểm ồn ào náo động, ngược lại cực kỳ yên tĩnh.

Đương nhiên, yên tĩnh này chỉ là biểu hiện giả dối, khi Đường Khanh vừa mới bước vào phòng khách, còn chưa thấy rõ trước mắt có bao nhiêu người, liền nghe được một câu uy nghiêm giận dữ.

“Quỳ xuống!”

Ngẩng đầu nhìn cha của thân xác này, thấy ông ta giận trừng hai mắt, cô không khỏi mắt trợn trắng, “Chúng tôi cũng đã trở lại, thả người Mộc gia ra đi.”

Sở Hùng Vệ hiển nhiên không nghĩ tới cô lại dám có thái độ thế này, ông ta phẫn nộ đứng lên, trong tay không biết đã nắm roi từ khi nào, liền trực tiếp quất về phía cô.

Xung quanh chiếc roi đều có gai nhọn, một roi này hạ xuống nhất định da tróc thịt bong.

Nhưng ngay khi roi sắp chạm đến Đường Khanh, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài, sau đó nữa, roi liền đột nhiên khựng lại, ngừng trước mặt cô.

Sở Hùng Vệ không nghĩ tới ở Sở gia lại có người dám ngỗ nghịch mình, ông ta tức khắc chửi ầm lên, “Mày là cái thá gì, cút!” Dứt lời, ông ta còn chưa kịp thu roi, người đã đột nhiên bị đá văng sang một phía. Đòn đánh cực mạnh, trực tiếp quăng nát ghế dựa dưới thân.

Sở Hùng Vệ chưa bao giờ bị người ta đối đãi như thế, ông ta ngã trên đất, lau vết máu nơi khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương.

Lúc trước ông ta chỉ lo tức giận, căn bản không chú ý đến bên cạnh Đường Khanh còn có người khác, hiện giờ nhìn lại, người này tuy lạ mặt, nhưng không thể khinh thường, chỉ với một đòn hắn vừa đánh ra kia, thân thủ nhất định vượt qua ông ta không ít.

“Mặc kệ mày là ai, ở Sở gia của ta, cũng không đến lượt mày ra tay.” Dựa vào quản gia nâng, ông ta đứng lên từ trên đất. Tuy nói đánh không lại, nhưng nơi này tốt xấu gì cũng là Sở gia, ông ta đường đường gia chủ nhà họ Sở, sao có thể chịu đựng người khác động thủ trên địa bàn của mình!

Quân Lẫm quét mắt nhìn ông ta như nhìn con kiến, lạnh nhạt nói: “Lúc trước không có, hiện tại có.”

“Mày!” Sở Hùng Vệ giận dữ, không nói hai lời, lần nữa quất mạnh roi trong tay về phía hắn.

Một roi trước đó là đối với Đường Khanh, ông ta vẫn chưa dùng hết toàn lực, rốt cuộc cô vẫn còn chút tác dụng, nhưng lúc này lại là toàn lực ứng phó, thậm chí ông ta còn gọi ra mấy con thú cuồng mãnh mà Sở gia thu phục được.

Sở gia nhờ có linh huyết mà có chút khả năng ngự thú* (điều khiển thú vật), nên mấy con thú Sở Hùng Vệ triệu ra này, ngoại trừ có thể nghe hiểu cơ bản tiếng người, phần nhiều chính là sức chiến đấu siêu mạnh.

Một người ba thú tập trung công kích một người, quả thực đã phát huy sự không biết xấu hổ đến cực đại, nhưng trên mặt Quân Lẫm lại không thấy nửa điểm hoảng loạn, ngược lại thành thạo giải quyết một con cuồng thú trong số kia.

Sở gia tuy có thể ngự thú, nhưng quá trình thu phục cũng không đơn giản, có thể triệu ra đánh nhau, tất nhiên là thú đã thành công thuần phục, kết quả vừa mới lên sân khấu còn chưa đến mười phút, đã cứng đờ nằm ra đất như vậy, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích.

Sau khi một cuồng thú ngã xuống, Sở Hùng Vệ tức khắc nổi điên. Vừa thấy ông ta muốn triệu ra cuồng thú khác, Đường Khanh trực tiếp rạch tay mình.

Máu tươi chậm rãi chảy ra, khi hai con cuồng thú còn lại cảm nhận được hương vị ngọt ngào này, tức khắc từ hung bạo trở nên ngoan ngoãn vô cùng, chỉ thiếu điều vẫy hai cái đuôi nhỏ.

“Lại đây.”

Sở Ca vốn vô dụng, vừa thấy mấy cuồng thú dáng vẻ xấu xí này liền sợ hãi không thôi, nhưng Đường Khanh cô lại không phải thứ bất tài, sau khi cô hấp thụ ký ức của nguyên chủ, chút thuật ngự thú cơ bản cô vẫn học được, ví dụ như làm thế nào khiến cuồng thú trước mắt ngừng công kích.

Cuồng thú tuy không quen biết cô nhưng chúng nhận thức mùi máu tươi vô cùng ngọt ngào này, nên sau khi cô mở miệng, hai con cuồng thú liền không để ý tới mệnh lệnh của Sở Hùng Vệ nữa. Chỉ là chúng còn chưa kịp đến trước mặt Đường Khanh, máu tươi ngọt ngào lại đột nhiên bị người chen ngang cướp mất.

Đường Khanh nhìn người nào đó tận lực mút máu tươi của mình, khóe miệng hơi giật giật. Gia hỏa này không phải đang đánh nhau sao? Chạy tới đây làm loạn cái gì!

Sau khi đảm bảo không có máu tươi chảy ra nữa, Quân Lẫm mới buông lỏng tay cô, ra mệnh lệnh: “Về sau không có ta cho phép, không cho làm bị thương chính mình.” Như thể thật sự tức giận, hai con cuồng thú còn chưa kịp báo mối thù “cướp máu” với hắn thì đã bị hắn giết trong chớp mắt, ngay cả mảnh giáp cũng không còn.

Đường Khanh đầu đầy hắc tuyến, sớm biết hắn lợi hại như vậy, cô liền không cắt tay mình, phải biết rằng tự dưng cắt ra một lỗ hổng trên người mình cũng rất đau!

“Đã biết.”

Tế phẩm ngoan ngoãn nghe lời, lúc này Quân Lẫm mới thu hồi khí tức khủng bố.

Sở Hùng Vệ bị quên lãng ở một bên, nhìn không khí giữa hai người trước mắt này, có ngu cũng nhìn ra quan hệ giữa bọn họ.

Lúc trước còn giương cung bạt kiếm đánh nhau thấy máu, một chớp mắt sau, ông ta lại đột nhiên nở nụ cười.

“Đúng là hậu sinh khả uý.”

Lúc này đột nhiên cười ra thật sự quá quỷ dị, Đường Khanh không khỏi ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy Sở Hùng Vệ vết máu trên mặt còn chưa lau khô, đã sửa lại dáng vẻ phẫn nộ lúc trước, ngược lại bày ra ánh mắt trưởng bối nhìn vãn bối, “Thân thủ không tồi, không biết tiểu huynh đệ sư thừa nơi đâu*?” (*ý hỏi sư phụ là ai)

Sợ nhất là không khí an tĩnh đột ngột, Đường Khanh cũng đều cảm thấy xấu hổ tới cực điểm, ông ta lại nói: “Tiểu huynh đệ không muốn nói cũng không sao, tuy thân thủ cậu bất phàm, nhưng nếu cậu đã vào Sở gia ta, lại thích con gái của ta, muốn cưới con bé đi, vẫn phải qua cửa của ta đã.”

Đường Khanh lần này thật sự quá bội phục ông ta, mặt không đổi sắc nói ra loại lời không biết xấu hổ như vậy, cho dù cô đã từng là ảnh hậu cũng đều cam bái hạ phong.

Lúc này, Quân Lẫm cuối cùng cũng cho ông ta một ánh mắt, “Tôi muốn cưới cô ấy, không liên quan tới ông.”

Sở Hùng Vệ lần này thật ra lại không nổi giận, mà nói: “Đích trưởng nữ Sở gia ta, cũng không phải cậu nói cưới là có thể cưới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.