Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 56: Anh biết hết rồi sao?




Trong hoa viên hậu viện Tĩnh quận vương phủ.

Nghĩ tới hai nhà quen biết, Thế tử mời Phạm Nhàn tùy tiện, liền đi tới bắt chuyện với người khác, dù sao hôm nay mấy nhân vật vừa tới đều có chút hào nhoáng cả.

Phạm Nhàn không biết hôm nay có sóng dưới mạch nước ngầm, tùy ý đi dạo, đang tìm một chỗ ngồi, tìm được một nơi hẻo lánh thì ngồi xuống, vừa ngồi, thấy trên bàn có nhiều rượu, tự động lấy một cái chén, rót rượu rồi đưa lên miệng mân mê.

Chỉ thấy bốn phía không có dân thường, chuyện trò toàn dẫn chứng kinh văn, trong lòng Phạm Nhàn thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ may mà hôm nay trời không quá nắng, nếu không thì cái cuộc thi hội vớ vẩn này không nhìn thấy một bóng mỹ nữ, lại còn phải nghe thơ từ, rồi bị mặt trời hun nóng, thật là muốn biết thành con gà quay mất.

Đám sĩ tử nhìn như tùy tiện ngồi xuống, trên thực tế đều vây chung quanh vài địa phương nhỏ ở trên cỏ, cho nên không có bao nhiêu người chú ý tới hắn. Dựa vào mấy con cháu thế gia nhìn hắn lạ mặt, rồi lại được thế tử tự mình dẫn vào, vì vậy hiếu kỳ đi tới trước làm quen, chuẩn bị hỏi chút bối cảnh người ta.

Nhưng Phạm Nhàn dáng cười tươi tắn, ngôn ngữ lung tung, ha ha cả ngày nhưng đám người này vẫn không thể biết được thanh niên này là người của gia đình nào, hàn huyên vài câu, cảm thấy không có chút thú vị, cho nên đều tự mình lúng ta lúng túng rời đi, chậm rãi đợi thi hội mở màn.

Thời tiết ngày hôm nay mát mẻ hơn so với mấy ngày trước nhiều, dương liễu phất phơ, dương dương tự đắc thổi gió xuân lên những tà áo người văn nhân, trong lòng gió xuân, đương nhiên không có chút lạnh lẽo nào cả. Dường như có bàn tay nhỏ bé vô hình đang vuốt vẻ, cảm giác vô cùng thoải mái, đây chính là thời gian ngủ tốt nhất. Phạm Nhàn vốn không phải là một cuồng nhân lang thang, cho nên ban đầu còn tươi cười, cố gắng mở to mắt, nghe những thơ từ, nhưng khi tiệc rượu qua đi, lại bị gió xuân thổi qua, cùng với phơi nắng giữa trời, nghĩ thấy thi hội quả thực buồn chán, cho nên cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập tới, muốn ngủ lắm rồi.

Hắn chỉ mơ hồ nghe thấy vài câu, như cái gì: “ Mộng trung lôi châu đạo, hựu lai tẩu giá tao. Tu bất thị sơn nhân tác giới cao, thì tự trào…” lại có “Tửu bôi nùng, nhất hồ lô xuân sắc túy lưu ông, nhất hồ lô tửu áp hoa sao trọng…” còn có “Người ở Đông Di thật phiêu linh, chỉ trông chờ vào mấy nhân vật lão thành…”

Phạm Nhàn âm thầm bóp miệng mình, làm cho thanh tỉnh hơn một chút, tuy rằng không thích ngâm thơ đối địch, nhưng trong trường hợp này, mười sáu năm vẫn không thể rửa sạch tính tình của kiếp trước, vì vậy hắn mỉm cười, có chút đờ đẫn nhìn về giữa sân.

Vừa nhìn, chính là thấy mấy nhân vật nửa quen nửa không, mấy người ngồi ở một vị trí thoải mái nhất bên hồ, chính là đoàn người hôm trước đã phát sinh xung đột với mình ở trên tửu lâu, đoàn người Hạ Tông Vĩ. Phạm Nhàn khẽ nhíu mày, nghĩ thầm Tĩnh quận vương thế tử biết rõ Phạm gia và Quách gia tranh đấu hôm đó như thế nào, vì sao ngày hôm nay lại cố tình mời cả hai bên tới?

Dường như cảm giác bị soi mói, cách một mảnh hồ, Quách Bảo Khôn trầm ổn ngồi đối diện đám giai nhân quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy vị Phạm gia sử dụng quyền ám kia, biến sắc, cũng không thể bảo trì phong độ nho nhã của mình, vô thức ném chiếc quạt đang cầm trên tay lên trên bàn.

Ở giữa có một vị học sinh Thái Học đang giảng giải kinh nghĩa, cho nên không bao nhiêu người nhìn thấy phản ứng của công tử nhà Quách thượng thư này.

Mấy người ngồi cùng bàn với Quách Bảo Khôn nhìn theo ánh mắt hắn, thoáng cái đã phát hiện ra Phạm Nhàn ngồi ở một chỗ hẻo lánh, đám người biến sắc, nghĩ thầm mình là người đọc sách bụng đầy kinh thư, hôm nay lại không mang hộ vệ theo, nếu chút nữa tiểu tử Phạm phủ kia dùng hắc quyền đánh tới, thì ai có thể chống đỡ được đây?

Phạm Nhàn cũng mỉm cười nhìn bọn họ, gật đầu, như là một bằng hữu bắt chuyện bình thường vậy.

Người một bàn đó nhỏ giọng thương nghị chuyện gì đó, trên mặt dần dần hiện ra nụ cười âm hiểm, Quách Bảo Khôn trên mặt luôn luôn âm trầm, cũng hiện ra hơn một tia khoái ý, chỉ có vị Hạ Tông Vĩ kia vẻ mặt dường như không cho là đúng.



Không biết mấy cô nương dưới đình bên kia hồ đang làm cái gì, nhưng sớm có nữ quan liên tục mang những câu thơ do mấy cô nương sáng tác sang bên này, cho chư vị tài tử cùng bình luận.

Thế tử cười vang nói:

- Tuy nói phụ nữ không sánh bằng đấng mày râu, nhưng trong văn học lại không thể cậy mạnh, các vị không cần khách khí, cũng không thể bại bởi mấy thiếu nữ chứ.

Mọi người cùng kêu lên cho là đúng, truyện cười dần dần bắt đầu, liền có người ra chủ ý lấy vật làm đề tài, làm một bài thơ, lựa chọn ra ba người đứng đầu, cùng đối với bờ bên kia.

Một gã thư sinh trên bàn của Quách Bảo Khôn mắt đảo liên hồi, chắp tay nói:

- Vãn sinh bất tài, chẳng hay có thể dùng hồ nước làm đề tài được không?

- Tuyệt diệu, hôm nay sóng nước như ánh vàng…

Có người liền nói.

- Tuyệt đẹp, nhìn xem non sông tươi đẹp…

Có người cầm cái.

Quách Bảo Khôn mắt đảo, nhìn về phía Phạm Nhàn, cao giọng nói rằng:

- Không nghĩ hôm hay Phạm thiếu gia cũng tới đây, không bằng lần này để cho Phạm thiếu gia bắt đầu trước đi được không?

Phạm Nhàn hôm nay tới, vốn là nghe theo mệnh lệnh của phụ thân, tỏa sáng một chút trước mặt người kinh đô, bày ra một dáng vẻ mới mà thôi, nghe thấy mình phải làm thơ, mỉm cười lắc đầu nói:

- Ta cũng không có bản lĩnh đó, mời chư vị cứ tự nhiên.

Thấy hắn thoái thác, Quách Bảo Khôn thấy đối phương quả thật là một cái gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng), cười nhạt nói rằng:

- Hôm trước Phạm huynh ở Nhất Thạch Cư đứng lên bàn luận cao siêu, cho rằng những tài tử hiện nay đều không để vào mắt, hôm nay may mắn được thấy, đúng là keo kiệt không chịu chỉ giáo, xem ra tầm mắt quả thật là cao.

Nghe hắn nói như thế, mọi người ở đây mới biết được, thì ra hai người này có hiềm khích với nhau, lần này tới mượn thơ gây hấn. Trong phủ hơn phân nửa đều là khách nhân của Tĩnh vương phủ, mặc dù không ai biết Phạm Nhàn là ai, nhưng nhìn hắn có quen biết với thế tử, cho nên có người liền nghĩ hắn có thể là con cháu Phạm tộc, nhưng không có mấy người đoán được hắn là nhi tử của Ti Nam bá tước Phạm Kiến.

Thấy người bên ngoài nghị luận, Quách Bảo Khôn nhấp một ngụm trà, âm trầm cười nói:

- Phạm huynh, chính là người mới vào kinh gần đây, mọi người chắc phải nghe thấy rồi.

Tất cả mọi người đều không phải là ngu xuẩn, một chút là biết được thân phận của Phạm Nhàn, ánh mắt nhìn Phạm Nhàn có một chút thương tiếc, một chút kinh thường, chứa rất nhiều tình cảm phức tạp.

Phạm Nhàn sắc mặt không đổi, vẫn lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cũng kiên trì không chịu làm thơ. Tĩnh vương thế tử nhìn dáng vẻ tươi cười của hắn, hoàn toàn không thấy sâu cạn của người này, trong mắt hiện lên một chút dị sắc, giảng hòa nói:

- Thơ tại ý thơ, Phạm thế huynh hôm nay không có ý, mọi người tự mình ngâm tụng đi.

Phạm Nhàn miễn cưỡng tựa vào bàn, nhìn mọi người đi tới đi lui ở giữa sân, nghe những câu từ vớ vẩn, cảm thấy rất vô vị. Dáng điệu rơi vào trong mắt những người bên ngoài, lại có chút như đang càn rỡ, không khỏi có người cười khẩy nói:

- Phạm gia tiểu thư thơ văn vang danh khắp kinh đô, không ngờ Phạm gia thiếu gia lại theo trường phái im lặng, thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Quách Bảo Khôn cười nhẹ nói:

- Dù sao cũng không phải người lớn lên trong phủ, đương nhiên là không giống người thường.

Tuy hắn đã hạ thấp thanh âm, nhưng kỳ thực tận lực làm cho mọi người chung quanh nghe thấy rõ ràng, Khánh quốc tuy rằng mới cải biến, nhưng thân phận con tư sinh, chung quy vẫn không vẻ vang gì, mà thân phận của Phạm Nhàn càng mẫn cảm. Nghe lời nói của hắn như vậy, trong nhất thời, không khí tràn ngập vẻ cổ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.