Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 55




Hội thơ ở Tĩnh quận vương phủ cùng với hội thơ của thái tử tổ chức chính là hai nơi náo nhiệt nhất kinh đô. Mỗi tháng một lần, không quản mưa gió, chẳng kể bao nhiêu tài tử nghèo khó, không biết bao nhiêu thi nhân trong đầu mang ước vọng, muốn mượn một bài thơ, một từ, một câu mà danh chấn thiên hạ, cầu một nấc thang để bước lên danh vọng.

Thái tử thích văn chương, đây là chuyện toàn thiên hạ biết. Mà Tĩnh quận vương tuy rằng là thân đệ của hoàng đế bệ hạ, nhưng luôn luôn là một vương giá phú quý nhàn rỗi, cho nên cũng không có quyền thế quá lớn, so sánh hai góc độ này, đích xác đám tài tử đặt hi vọng vào hội bên thái tử hơn.

Thế nhưng nếu có được tiếng khen ngợi của Tĩnh quận vương thế tử, cũng là một phương pháp nổi danh tốt, cho nên mỗi lần hội thơ thì quận vương phủ nghênh đón rất nhiều khách nhân, những người này có người ngồi kiệu, có người ngồi xe ngựa, cũng có người đi bộ mà tới, nhưng vị quản gia đứng trước cửa, đối xử bình đẳng như nhau, sau khi xem qua danh thiếp, tất cả đều cung kính mời vào.

Phạm Nhàn ngồi trong kiệu, sắc mặt rất xấu, lúc xanh lúc trắng, thường thường che môi, mạnh mẽ áp chế xung động muốn nôn trong lòng.

Bởi vì nghĩ tới tham gia hội thơ, là việc trọng đại nhã nhặn, ngồi kiệu có thể hợp với tình hình một chút, cho nên hắn yêu cầu muội muội cho mượn một cỗ kiệu để ngồi tới, chỉ là quanh năm ở Đạm Châu, thuyền chòng chành cũng không làm hắn say, mà ngồi kiệu này lại làm cho hắn có chút say. Hắn vửa khó chịu, vừa giật giật tấm vải che kiệu, vô lực hỏi Đằng Tử Kinh:

- Còn đi xa nữa không?

Đằng Tử Kinh nhịn cười đáp:

- Qua đường là tới rồi.

Phạm Nhàn ừ một tiếng, rồi ngồi trở lại chỗ, hai tay ray ray lên trán, dùng ngón cái cùng ngón áp út đặt lên một chỗ, tùy ý phóng thích chân khí ra ngoài, tẩy lại nội phủ, vất đi phiền ác, nhưng chung quy vẫn cảm thấy nôn nao.

Trong lòng hắn lúc này có rất nhiều nghi vấn, hơn nữa thân thể lại không được khỏe, cho nên lông mày nhíu chặt lại. Mấy ngày nay ở trong phủ, ngẫm nghĩ phụ thân đại nhân không giống chút nào trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn có rất nhiều chuyện hắn không thể giải thích nổi. Tỷ như vì sao phụ thân lại coi trọng một đứa con tư sinh như hắn? Lẽ nào là bởi vì mẫu thân, chẳng lẽ là vì yêu cây yêu cả cành sao?

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua ngoài kiệu, cách một lớp vải rèm mỏng, nhìn người ngựa qua đường, trong lòng biết, Đằng Tử Kinh tuy rằng hiện nay có khuynh hướng theo mình, nhưng dù sao hắn cũng là người của phụ thân, mình không thể tin tưởng hắn hoàn toàn được. Hắn thở dài, thầm nghĩ, nhất định phải kiếm tìm được một thủ hạ thân tín mới được, Ngũ Trúc thúc giống như hồn ma vậy, không thể tùy ý sai bảo được.

Phạm Nhàn rất muốn biết trước đây mẫu thân đã làm những gì ở kinh đô này, làm sao quen biết với phụ thân, làm sao phải rời khỏi thế giới này. Cái đó không phải đơn thuần chỉ là tình cảm của trẻ con muốn quấn quít với cha mẹ, mà hắn cho rằng, chỉ có biết được quá khứ, mới có thể chuẩn bị tốt cho hiện tại và tương lai.

Trong quận vương phủ, ở hoa viên trước cửa, vài sĩ tử được sủng ái mà kinh sợ đi tới trước mặt một người thanh niên thi lễ. Bọn họ không thể nghĩ được, cuộc hội thơ ngày hôm nay, Tĩnh quận vương thế tử lại đi ra ngoài nghênh tiếp.

Hai cái kiệu nhỏ chậm rãi đi qua, Tĩnh vương thế tử có chút không nhịn được mà vội vã chắp tay hành lễ với mấy vị, tiến tới nghênh đó. Mãi tới lúc này, mấy tên sĩ tử mới biết mình hiểu sai ý tứ, trên mặt cũng không dám có chút biểu tình gì, vẫn cười khoe khoang như trước, chắp tay tiêu sái, dưới chỉ dẫn của quản gia, tiến vào trong hậu viên.

Hạ nhân của Vương Phủ cũng có chút hiếu kỳ, đây là quý khách phương nào, có thể làm cho thế tự tự mình xuất môn tới đón.

Mãi tới khi thấy một cô nương mặc hoàng sam la quần bước xuống từ chiếc kiệu thứ nhất, đám hạ nhân mới biết được, thì ra là tiểu thư Phạm phủ tới rồi, không cần nói tới quan hệ giữa Phạm phủ tới Tĩnh vương phủ, chỉ luận quan hệ cá nhân giữa Phạm tiểu thư và Nhu Gia quận chúa, nữ nhân thì không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên thế tử tới ngoài viện nghênh đón cũng không có gì là lạ.

- Nhược Nhược muội muội!

Tĩnh vương thế tử họ Lý tên Hoằng Thành, luôn luôn không rời các thanh lâu ở trong kinh đô này, nhưng trước mặt Phạm tiểu thư, thế tử cũng phải mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, vô cùng thủ lễ.

Phạm Nhược Nhược hơi nghiêng người, vấn an thế tử, sau đó mỉm cười nói rằng:

- Nhu Gia hôm nay sẽ ra đề mục gì đây?

Thế tử đáp vài câu, ánh mắt lại thường liếc nhìn về phía sau mà tâng bốc, nghĩ thầm đã tới hồi lâu rồi mà vị nhân huynh kia sao còn chưa đi xuống? Đã có hạ nhân đi tới phía trước, rất cung kính xốc tấm vải che kiệu lên, nhưng không ngờ…trong kiệu không có một bóng người, trong lúc nhất thời, mọi người trong Quận vương phủ kinh hãi, nghĩ thầm người trong kiệu là ai thế?

Phạm Nhược Nhược che miệng cười, giải thích nói:

- Ca ca ở phía sau.

Đang lúc nói chuyện, mọi người liền thấy một thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám đang thở hồng hộc chạy từ xa tới, bên người có một vị hầu cận. Thanh niên này mặc một chiếc áo màu nâu đơn giản, cúc áo cũng không được cài cẩn thận, nhìn qua không khỏi có chút tùy tiện, nhưng phối hợp với khuôn mặt khả ái trong sáng, người bên ngoài liền có cảm giác, người này, trang phục phải tùy tiện như thế này mới được.

- Xin lỗi, xin lỗi!

Phạm Nhàn ôm quyền thi lễ với thái tử, xấu hổ nói rằng:

- Đi kiệu chóng mặt quá, cho nên mới đi bộ tới đây, hôm nay trời lại nóng, cho nên uống chén sâm lạnh trước cửa phủ rồi mới tới, hơi chậm một chút.

- Không muộn không muộn!

Lý Hoằng Thành vừa nhìn thấy thanh niên đã từng gặp mặt một lần này, trong lòng rất vui vẻ, cười ha hả nói:

- Phạm huynh có thể tới là tốt lắm rồi.

Phạm Nhàn nghe cách xưng hô của hắn, phát hiện ra đã nhiều hơn so với lần trước một chữ Phạm, trong lúc nhất thời không biết đối phương muốn biểu thị thái độ gì, dừng lại một chút, mỉm cười nói:

- Sâm lạnh bên ngoài vương phủ thật là tốt hơn nhiều so với những nơi khác, tự nhiên là phải tới rồi.

Thế tử Lý Hoằng Thành mỉm cười, cách trả lời này đúng là nhẹ nhàng mà lại xa xôi, càng cảm thấy có rất nhiều ý tứ, đưa một tay chỉ dẫn, đón huynh muội hai người tiến vào hoa viên.

Phạm Nhàn lúc còn ở Đạm Châu, chỉ biết muội muội làm thơ rất tốt --- mặc dù hắn đoán rằng những vần thơ này kỳ thực cũng chỉ là buồn thu thương xuân mà thôi, không tránh khỏi có chút truyền thống---- thời đại này vẫn không có cái gì gọi là thơ hay cả, nhưng rất hiển nhiên những thư sinh trẻ tuổi đi theo thái tử tới cuộc hội thơ này cũng không có bản lĩnh quá mạnh mẽ gì cả, cho nên Phạm Nhược Nhược vẫn có danh thơ nho nhỏ.

Cho nên hắn cảm thấy rất mừng, ở trong tình huống này, muội muội có thể có nhiều biểu hiện, còn có người đã đưa Hồng Lâu Mộng ra ngoài, tạo cho đám thư thương mối lợi lớn là Nhu Gia quận chúa cũng không biết có diện mạo thế nào.

Thế nhưng theo Lý Hoằng Thành đi dọc một hành lang gấp khúc tới hậu viên, hắn mới biết, thì ra ở đây thoạt nhìn như một cải cách của quốc gia, nhưng vẫn như cũ nam nữ ngồi hai bên, đám nữ sĩ ngồi ở đối diện hồ, dưới một mái đình các, phía trước là tầng tầng lớp lớp vải lụa trắng, nương theo gió mà bay.

Phạm Nhàn có chút thất vọng đi theo thế tử tới bên kia hồ quan sát, nhìn những tấm lụa mỏng nhẹ nhàng di chuyện trong gió, không khỏi nhớ tới người mình yêu nhất ở kiếp trước – Chu Tinh Tinh, ở sâu trong lòng có chút than thở: “Thật có cảm giác như mối tình đầu à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.