Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 51




Ánh trăng ánh trăng, chiếu lên trên hành lang.

Phạm Nhược Nhược mang theo tâm tình tiếc thương nói rằng:

- Muội nghe nói chị dâu tương lai, bị bệnh chính là …ho lao, bình thường vẫn ho ra máu, cho nên cấm ăn dầu mỡ, ca nói vị cô nương kia là ăn đùi gà.

Nàng nghĩ tới tràng cảnh của ca ca vừa kể, cũng không khỏi bật cười

- Cho nên tự nhiên nàng không thể là Lâm gia tiểu thư được, huống chi dung mạo của Lâm gia tiểu thư người ta nói chỉ là thanh tú mà thôi, tuyệt đối không xinh đẹp như thiên tiên mà ca ca đã hình dung ra.

Phạm Nhàn vừa nghĩ, quả thế, thở dài, liền vứt bỏ việc này không đề cập tới nữa, nhưng mà cũng không buông tha tìm cách tìm kiếm vị cô nương đó, chỉ là trong đầu hiện ra một hình ảnh, không khỏi khẽ nhíu mày.

- Ho lao?~ Hắn biết trên thế giới này bệnh ho lao là không thể trị được, tuy rằng mình có theo Phí Giới lão sư học tập một năm, nhưng sau đó cũng không gián đoạn việc tuy luyện, nhưng đối phương là nữ nhi của trưởng công chúa, như vậy nhất định có ngự y xem bệnh, ngay cả ngự y còn không điều trị hết bệnh, mình liệu có biện pháp gì sao?

Phí Giới không có ở đây, đó thực là một vấn đề rất lớn.



Ngày thứ hai, Phạm Nhàn sau khi thức giấc, phát hiện ra phụ thân, muội muội, cùng Liễu thị không ở nhà, sau khi được hạ nhân hầu hạ ăn sáng xong liền rời khỏi nhà. Hắn dự định đi tới Khánh miếu tìm vận khí, không biết có thể may mắn gặp được cô nương đó không.

Đang lúc muốn rời khỏi nhà, Phạm Tư Triệt chạy tới, lôi kéo ống tay áo của hắn, lôi hắn tới thư phòng rất chăm chú đưa cho hắn tấm giấy. Phạm Nhàn hiếu kỳ nhìn một chút, phát hiện trong mắt của đệ đệ đều là tơ máu, xem ra cả đêm qua không ngủ rồi, hỏi:

- Đêm qua đệ không ngủ, nhị di nương mà thấy lại mắng đệ thì sao?

Phạm Tư Triệt cười hắc hắc hai tiếng:

- Học của ca, lừa gạt một chút.

Phạm Nhàn nở nụ cười, ngón tay chà xát lên tấm giấy, nhìn một chút, mặt trên viết từ mà Phạm Tư Triệt đã hỏi ngày hôm qua “Bản kế hoạch” --- Tuy rằng kiếp trước Phạm Nhàn cũng không phải là một thương nhân thành công, nhưng không ăn thịt heo cũng không phải là chưa thấy heo chạy. So với thương nghiệp của kiếp trước thì Khánh quốc ngày hôm nay có thể so sánh nổi sao, hơn nữa hắn đã từng làm qua nghề nghiệp đặc thù, chút tự tin ấy vẫn phải có.

Vùng chung quanh lông mày của hắn dần dần nhíu lại hỏi:

- Cái cách này của đệ không tồi, nhưng mà ta đối với kinh đô còn chưa quen thuộc, cho nên việc tuyển chọn nhà in có được không, đệ phải cân nhắc một chút. Nhưng có một vấn đề, tuy rằng vấn đề nguồn cung cấp không có vấn đề gì, nhưng sau khi đệ in ấn truyền ra ngoài, làm thế nào để bảo đảm các nhà in khác sẽ không in lậu?

Phạm Tư Triệt vẻ mặt cuồng nhiệt nói rằng:

- Hiện giờ khá nhàn rỗi, các gia đinh chưa từng làm chuyện gì, có thể cho bọn họ đi dạo trên đường, tìm thấy một nhà in thì đập bể một nhà.

Phạm Nhàn choáng váng nghĩ thầm ngươi cũng chỉ phá phách với cướp bóc thôi sao? Hoàn toàn không được, cười khổ lắc đầu:

- Đừng nhìn thư thương như thế, kỳ thực lợi nhuận không nhỏ, ai biết phía sau họ có bối cảnh gì.

- Sợ cái gì? Bản thảo sách này là của chúng ta, bọn chúng in lậu thì dám làm gì?

Phạm Tư Triệt reo lên.

Phạm Nhàn nhắc nhở hắn:

- Bên trong Khánh luật cũng không có bảo hộ cho sách không hợp với điều khoản in ấn… Hơn nữa, sách này không đi qua nơi xét duyệt, nếu đệ đi tới nha môn kiện, chỉ sợ sẽ phải bồi thường tiền bạc.

Phạm Tư Triệt cười hắc hắc nói:

- Cái này không sợ. Nếu như muốn khai với thư cục, bảo lão cha của chúng ta viết phong thư, chỗ đó sao lại không nể tình chứ.

Phạm Nhàn nghĩ cũng đúng, đã biết phụ thân nhìn như tầm thường của mình lại có quan hệ với Giám Sát viện, thế nhưng người biết lại không nhiều, nghĩ lại nói:

- Đã có thể thoát khỏi thân phận sách cấm cũng được, nhưng đệ có thể dựa vào cướp bóc phá phách mà tiêu diệt đối thủ cạnh tranh được không. Chẳng may đánh phải người không thể đánh, còn có những trung niên phụ nhân đi rao bán ở khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh đô này, đóng cửa hàng của người khác, đây chính là không nể mặt người ta. Vì tiền bạc, các thế lực đằng sau hợp lại, tất cả mọi người đều không có lợi.

- Sợ cái gì chứ?

Phạm Tư Triệt liếc mắt nhìn, dường như vị huynh trưởng này có chút lòng dạ đàn bà

- Nếu như vậy, có thể nghĩ ra một quy định nào đó, sau đó chiếu theo quy củ, nếu như các thư thương khác in lậu của mình, làm quan phủ đứng ra xử lý là được rồi.

Phạm Nhàn cười ha ha:

- Quy định? Lẽ nào luật pháp triều định cho làm việc như vậy, bởi vì một quyển sách của Phạm gia mà sửa lại luật pháp.

Phạm Tư Triệt lắc đầu nói:

- Luật pháp sao có thể sửa? Tất nhiên đi xuống thì chia ra rất nhiều đường, kinh đô thủ bị cải biến điều lệ một chút rất đơn giản, cái bà nương của Diệp Trọng gia kia có quan hệ không tồi với quận chúa, cầu tỷ tỷ qua phủ Tĩnh Quận Vương, nói một tiếng không phải thành sao.

Phạm Nhàn hứng thú hỏi:

- Kinh đô thủ bị điều lệ có thể quản việc bán sách sao?

Phạm Tư Triệt ngẩn ra, suy nghĩ một chút sau mới nói rằng:

- Trong đó dường như có một điều khoản là quản lý dân du thương, có thể phát huy được một chút.

Phạm Nhàn vô cùng tán thưởng, nghĩ thầm tiểu tử trước mắt này quả nhiên có tiềm chất gian thương, nghiệp quan cấu kết, chiêu số như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, chỉ là hắn biết lý tưởng với hiện thực luôn luôn khác biệt rất nhiều, hỏi:

- Đệ có tính qua lợi nhuận chưa?

- Một quyển mười hồi, mỗi quyển tám lượng bạc, tổng cộng có sáu mươi tám hồi. Kinh đô tổng cộng có 64 vạn người, nghìn người một quyển, cũng có thể bán ra được hơn 600 bộ. Cẩn thận tính toán, có thể bán được 35.340 lượng bạc.

Phạm Tư Triệt thân mật nói, những con số này hắn đã sớm năm rõ rồi.

- Đường lạc đông tiền thuê nhà rất đắt, hơn nữa còn phải hiệu đính thành phẩm, chuyện in sách toàn bộ để cho Vạn Quyển Đường làm đi, đỡ mệt một chút.

- Vạn Quyển Đường?

Phạm Nhàn hiếu kỳ đặt câu hỏi.

- Là nhà in tư nhân nổi danh nhất kinh đô.

Phạm Tư Triệt cười u ám nói:

- Gia nghiệp của nhà này lớn, nhưng phía sau lại không có nhân vật vào lớn, nếu như có dũng khí in bán sách của chúng ta, có thể cho hắn một danh tiếng ngất trời, kiếm được chỉ sợ càng nhiều hơn.

Phạm Nhàn buồn bực muốn ói cả máu.

- Kế hoạch đề ra, trong năm có thể có mấy nghìn lượng bạc nhập sổ, nếu như thực sự có thể làm cho nhà in khác không động vào, con số còn muốn hơn nhiều.

Phạm Tư Triệt thở dài nói:

- Đệ cũng quá lạc quan rồi, muốn có thể trở thành một thương nhân thành công, thì phải phòng ngừa chu đáo, con số dự đoán liệu được chưa. Dân chúng kinh đô tuy rằng giàu có và đông đúc, nhưng mỗi bộ phải mất hơn 50 lượng bạc, nào có nhiều người có thể mua được đây.

Phạm Tư Triệt kinh hãi, nhìn Phạm Nhàn như nhìn quái vật, nói rằng:

- Ca chẳng lẽ không biết giá trị của quyển sách ca ca viết hiện nay trên thị trường là thế nào sao?

Phạm Nhàn mở to mắt nhìn, nghĩ thầm Hồng Lâu Mộng những năm Càn Long thịnh hành, tạp văn nghe nói cũng bán được hơn trăm lượng bạc, nhưng bản viết tay này, nguyên do truyền đi không được nhiều lắm, nếu ngươi chuẩn bị được việc khắc ấn, chẳng lẽ có thể bán được đắt như vậy sao?

Phạm Tư Triệt thở dài nói:

- Trước đó vài ngày, nghe nói vị tiểu thư của kinh đô phủ Thừa gia, bởi vì nhìn thấy quyển sách này của ca ca, cơm nước không màng, si ngốc ngơ ngác, bị phu nhân Thừa phủ đem đi đốt, vị tiểu thư đau lòng hô lên một tiếng: làm sao lại thiêu đốt Bảo Ngọc trong lòng ta, rồi bị bệnh đã lâu…Ca ca, quan viên ở kinh đô nhiều như đàn sói trên thảo nguyên vậy, những tiểu thư cả ngày ăn không ngồi rồi có bao nhiêu đây? Bán trăm nghìn bộ cũng không có vấn đề gì cả.

Phạm Nhàn choáng váng, nghĩ thầm có nên đi tới an ủi vị tiểu thư đáng thương của phủ Thừa kia không nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.