Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 47




Phạm Nhàn cúi đầu hướng tới thiên điện đi đến, khóe mắt nhìn lên trên thiên đàn, trong lòng thầm nghĩ không biết ai đang cầu phúc ở bên đó, không ngờ có thể sai sử được trung niên cao thủ kia. Hắn biết đối phương nhất định có bối cảnh thâm sâu không lường, mà mình chỉ định tới Khánh miếu nhìn qua một chút, cho nên cần gì phải giận giữ không đâu, mặc dù hắn là Phạm Nhàn.

Tay phải hắn vẫn còn ôm miệng, luôn luôn ho khụ khụ hai tiếng, nhưng trong cơ thể hắn chân khí đang lưu chuyển, cho nên cơ thể cũng không bị tổn hại gì nghiêm trọng, chỉ là khi bị kình khí phản nghịch, đánh tới nơi mỏng manh nhất là yết hầu, cho dù không phế đi toàn bộ nhưng khí quản cũng bị thương tổn nhất định.

Hắn vừa đi tới vừa liên tục ho khụ khụ, nhìn chiếc khăn tay màu trắng đã có chút máu, nhớ tới Lâm Đại Ngọc, nhớ tới Tô Mộng Chẩm, nhớ tới Chu Du, nhớ tới Lâm Cầm Nam…rất nhiều vị tiền bối như vậy --- khục khục, Lâm Cầm Nam thì bỏ đi, trước mặt hắn cả đống vợ xinh đẹp.

Lúc đi tới thiên điện, chân khí đã chữa trị cơ thể được bảy tám phần rồi, Phạm Nhàn có chút tiếc nuối thu hồi khăn tay, quay đầu liếc nhìn vào thiên đàn, đi vào thiên điện.

Thiên điện là một cái miếu thờ nhỏ hơn một chút, một mặt bị tường đá vây quanh, bên trong cũng không có người. Phạm Nhàn không thấy có khổ tu sĩ trong truyền thuyết ở bên trong, trong lòng cảm giác có chút thất vọng, tùy ý đi vào trong điện, càng thất vọng hơn khi trong miếu không hề có tượng thần linh thường có trong các miếu chùa ở kiếp trước.

Bất quá ngẫm nghĩ lại, cũng là bình thường thôi, nếu đã cúng trời, thì bây giờ có bộ dạng gì, tự nhiên không ai biết.

Ở giữa miếu thờ, bày một hương án, hương án rộng lớn, mặt trên có tấm vải gấm viền vàng buông xuống thẳng tắp tới mặt đất, che khuất tảng đá ở phía dưới.

Trên hương án bày một bát hương tinh xảo, trong lư hương cắm ba nén hương, trụ hương đã được đốt hơn phân nửa làm cho toàn phòng bao phủ một mùi hương thơm ngát yên tĩnh tâm thần.

Phạm Nhàn đi dạo chung quanh, ánh mắt nhìn vào bức tranh bích họa trên vách tường, hắn phát hiện những bức bích họa này na ná như là truyền lại cho hậu thế. Trong những hình ảnh này toàn hình thần linh hoặc là đứng trên núi, hoặc là chìm nổi ngoài biển khơi, hoặc ngồi một mình trên núi lửa, cũng không có chân diện mục chính xác, thoáng có chút không rõ hình, dường như là do họa sĩ cố tình an bài như vậy.

Vừa nhìn, phát hiện những bức bích họa này chỉ là thuật lại thần thoại viễn cổ được đề cập qua kinh thư, trong đó cũng có các loại nội dung như Đại Vũ trị thủy, chỉ là Phạm Nhàn nhìn đi nhìn lại, luôn luôn có chút không giống với kinh thư.

Hắn lúc đầu, buông tha ý muốn tìm đáp án ở nơi này, từ bên cạnh điện tìm được một tấm bồ đoàn, ném xuống trước hương án, quỳ xuống, hay chắp thành hình chữ thập, nhắm mắt hướng lên lư hương đang hương khói mịt mờ, môi khẽ nhúc nhích, liên tục cầu khấn.

Phạm Nhàn ở kiếp trước, tự là một người vô thần. Phạm Nhàn kiếp này, lại là một người kiên định theo luận điểm hữu thần. Chuyển biến này phát sinh rất tự nhiên, bất luận người nào gặp phải tạo ngộ kỳ lạ như hắn, phỏng chừng tâm lý còn biến hóa nhiều hơn cả hắn nữa ấy chứ.

Cho nên hắn quỳ lạy rất là thành kính, cầu khấn, mong muốn lên thiên đàng, tìm Thần Miếu kỳ bí, để giải thích được vì sao mình tới thế giới này, đồng thời với việc cầu khấn lên trời còn cầu cho mình được nhiều tiền bạc, có một cuộc sống bình yên.



Khói xanh như có hình có chất bỗng nhiên tản ra một chút, Phạm Nhàn khẽ run lên, dường như nghe thấy cái gì. Hắn không thể tin nổi mà mở mắt, nhìn lên trên hương án mà run run sợ hãi, nỗi khiếp sợ không gì sánh được, lẽ nào thấy mình thành kính như vậy, kỳ thực cầu khấn nhưng lòng vẫn không yên, không ngờ trời cao đã nghe thấy rồi ư?

Ánh mắt dừng lại trên hương án rộng rãi, Phạm Nhàn rốt cuộc cũng phát hiện được vấn đề ở đâu, ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang, tay trái rút dao găm nhỏ giấu trong giày, chậm rãi kiên định vươn tay phải, túm lấy tấm vải buông xuống trước hương án mà giật mạnh lại.



Vừa giật tấm vải, rơi vào mắt Phạm Nhàn là một hình ảnh làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.

Một nữ nhân mặc quần áo màu trắng, đang ngồi xổm ở một góc của hương án, giật mình nhìn Phạm Nhàn.

Nữ nhân này có con mắt rất lớn, sóng mắt rất mềm mại, như là mặt hồ yên lặng vĩnh cửu vậy. Ngũ quan của nàng tinh xảo mỹ lệ vô cùng, da thịt đầy đặn, hàng lông mi thật dài, nhìn qua giống như tiên nữ từ trong tranh đi ra.

Phạm Nhàn ngẩn người, ánh mắt dừng lên trên mặt đối phương, dần dần phát hiện ra trán của nữ nhân này hơi lớn một chút, mũi có chút nhọn, màu da có chút trắng, đôi môi dường như dày hơn so với mỹ nữ khác một chút, có nhiều điểm không thể gọi là đẹp được. Thế nhưng khi tổ hợp lại một chỗ, sự phối hợp cực kỳ thần tình, cùng với ý xấu hổ thiên nhiên sinh ra, vẫn như cũng làm cho Phạm Nhàn trong lòng khẽ động.

Trái tim hắn đã rung động rồi.

Người con gái này hiếu kỳ nhìn thanh niên thành kính bái thiên địa, phát hiện khuôn mặt đối phương thật đẹp, thanh dật thoát trần không giống con người, ngay cả lông mi cũng dài như vậy, không khỏi không nhịn được mà nhìn chăm chú.

Sau khi xem xong, người con gái mới phát hiện ra không ổn, một vết hồng hồng nhanh chóng hiện lên trên hai gò má nàng, sau đó rất nhanh tản ra, ngay cả hai bên tai cũng đỏ hẳn lên.

Nhưng nàng vẫn luyến tiếc không nỡ rời mắt, trong lòng hiếu kỳ, thiếu niên bên ngoài này là ai vậy, sao mà đẹp trai như thế.



Một góc miếu thờ của Khánh miếu tự nhiên vô cùng yên tĩnh, tay Phạm Nhàn vẫn đang cầm lấy tấm vải che, ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên mặt người con gái, mà người con gái kia cũng có đủ dũng khí để tiếp tục nhìn hắn, cứ như vậy mà nhìn nhau, không biết qua bao lâu rồi, vẫn một cảnh yên lặng như cũ.

Ánh mắt Phạm Nhàn ôn nhu nhìn phất qua khuôn mặt người con gái, làm cho nàng xấu hổ không kìm được mà từ từ cúi đầu xuống. Cuối cùng ánh mắt Phạm Nhàn rơi lên trên môi người con gái đó, mới phát hiện ra trên đôi môi của nàng sáng bóng dị thường.

Hắn hiếu kỳ rời mắt sang chỗ khác, mới phát hiện ra nguyên nhân, cái nguyên nhân mà sau này hắn nhớ mãi không quên --- trên tay người con gái cầm một chiếc đùi gà bóng nhẫy, trên môi toàn là dầu mỡ, hiển nhiên là do cái đùi gà mà lên rồi.

Nữ nhân áo trắng thanh mỹ thoát tục như vậy, không ngờ trốn trong hương án Khánh miếu tôn nghiêm mà ăn vụng đùi gà! Loại tương phản mãnh liệt này làm cho Phạm Nhàn há hốc mồm miệng, nửa ngày không nói được lên lời.

Sau hồi lâu, rốt cuộc cũng có thanh âm vang lên phá tan đi vẻ yên tĩnh xấu hổ kỳ diệu trong hương án.

- Ngươi….ngươi … ngươi là ai?

Đôi nam nữ xinh đẹp đồng thời mở miệng, thanh âm đều run nhè nhẹ như nhau.

Phạm Nhàn lần đầu tiên nghe thấy thanh âm của người con gái này, chỉ cảm thấy người như mềm nhũn ra, có loại cảm giác không còn sức lực, loại cảm giác này vô cùng thoải mái, rồi lại không hiểu vì sao, trong lòng nhói một cái, máu lại từ trong miệng trào ra.

-A!~ Cô gái thấy hắn thổ huyết, lại càng hoảng sợ, cũng bởi vì lo sợ, ánh mắt nàng phát ra vẻ thương tiếc mãnh liệt, dường như thấy Phạm Nhàn đau khổ, làm lòng nàng đau nhức khôn cùng.

Phạm Nhàn nhìn nàng lo lắng cho mình, trong lòng ấm áp, mỉm cười thoải mái nói:

- Không có việc gì đâu, ho ra máu thì ho thôi, ho nhiều sẽ thành thói quen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.