Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 15




Sau hồi lâu, Phạm Nhàn mới bình tĩnh trở lại, mồ hôi lạnh úa ra trên người hắn làm cho quần áo dính sát vào thân thể.

Hắn thu lại con dao nhỏ găm vào vai của tên thích khách, thanh âm đao rời khỏi da thịt nghe rất kinh khủng, không khỏi làm cho hắn ngẩn người, lúc sau mới tháo được ám nỏ trong tay áo thích khách ra.

Mặt trên của con dao găm dài nhỏ có bôi một thứ nước màu đen tránh cho phản quang, nhưng Phạm Nhàn biết thứ nước màu đen do Phí Giới lão sư phối chế ra đó không chỉ có độc, còn có một loại dược vật làm phóng đại cảm giác đau đớn của người thu thương. Hắn cẩn thận cắm thanh chủy thủ dài nhỏ đó vào trong vỏ bao, nhìn thoáng qua thi thể thích khách cùng hai chân đặt dưới giường của lão Cáp sau đó xoay người rời đi.

Đẩy cửa phòng ra, đã thấy người mù Ngũ Trúc đứng ở góc cầu thang, thanh âm hắn truyền tới:

- Nếu như không có xe ngựa đi qua thì ngươi phải làm sao?

Phạm Nhàn cúi đầu, trầm mặc thật lâu, rốt cục cũng khắc phục được cảm giác sợ hãi do lần đầu giết người, loại cảm giác này thực đáng sợ. Ngẩng đầu lên hắn lộ ra dáng cười tươi chiêu bài của mình:

- Ta sẽ chờ cùng hắn, sau đó chờ thúc tới.

Vẫn như cũ xuyên qua góc tường sau đi ra ngoài, ở vách núi ngoài cảng Đạm Châu huấn luyện, rốt cục ngày hôm nay đã có chút tác dụng. Phạm Nhàn hai chân rơi trên mặt đất, đi tới phía trước, biết Ngũ Trúc nhất định sẽ rời mình đi, nhưng lúc mình gặp phải nguy hiểm thì hắn nhất định sẽ có mặt.

Đi trong chợ rau, tiếng người chung quanh vẫn ồn ào như vậy, nhưng hắn vẫn trầm mặc như cũ, cánh tay phải buông xuống dọc đùi có chút run lên nhè nhẹ.

Bước chân nặng trĩu đi qua chợ rau, tới trước mặt một sạp hàng hắn dừng lại. Đó là một sạp hàng bán đậu hũ, chủ sạp hàng là một phụ nhân mới có hai mươi mấy tuổi, diện mạo ôn nhu, mang theo một cái tạp dề, hai tay trắng noãn.

- Đông Nhi tỷ tỷ.

Phạm Nhàn mỉm cười bắt chuyện, đây chính là đại nha hoàn Đông nhi mà hắn đuổi khỏi biệt phủ bá tước. Lúc còn nhỏ, Phạm Nhàn thường nằm trong lòng nàng ngủ, cho nên tình cảm vẫn rất tốt. Lúc Đông Nhi rời khỏi phủ, mở một tiệm bán đậu hũ ở trong chợ rau này, bình thường Phạm Nhàn hay tới đây mua đậu hũ về nhà.

Đông Nhi thấy hắn tới, trên mặt hiện ra một vẻ tươi cười ôn nhu, đưa hắn tiến vào trong nói:

- Thiếu gia, sao người lại tới đây?

Vừa ngồi lên ghế dài thì lại có người dân tới hỏi mua đậu hũ, Đông Nhi hai mắt nhìn hắn có vẻ khó xử.

Phạm Nhàn gật đầu, ý bảo nàng đi buôn bán trước. Xoay người lại hắn phát hiện ở bên phải sạp hàng có một chiếc giường của trẻ con, ngồi trên giường là một tiểu nha đầu tầm ba tuổi, khuôn mặt đỏ bừng, vươn hai tay chơi đùa cái chuông nhỏ treo trước giường.

Phạm Nhàn đưa tay bế tiểu nha đầu kia ra khỏi giường chơi đùa với nó. Đông Nhi xoay người nhìn thấy vội vàng đi tới oán trách nói:

- Đừng làm bẩn y phục của thiếu gia, để chốc nữa ta tắm cho tiểu nha đầu này đã.

Phạm Nhàn cười hắc hắc nói:

- Đông Nhi tỷ, năm đó ta cũng giống như con gái tỷ bây giờ, ngày nào tỷ cũng ôm ta.

Đông Nhi vừa cười vừa nói:

- Đại thiếu gia à, hạ nhân chúng ta làm sao so sánh với người được.

Có chút kỳ quái, Đông Nhi bởi vì lần trước ăn cơm trước Phạm Nhàn mà bị Phạm Nhàn vô tình đuổi ra khỏi biệt phủ bá tước, nhưng bây giờ nghe ngữ khí, nàng dường như không ôm hận với tiểu nam hài này.

Phạm Nhàn nhức đầu, không biết nên nói cái gì. Đông Nhi dường như nhìn ra hắn tâm tình không tốt, cho nên đùa gọi nữ nhi mình:

- Kêu tiểu thiếu gia, tiểu…thiếu…gia…nào!

- Không…kêu ta tiểu cữu cữu (cậu nhỏ) đi!

Phạm Nhàn kiên trì.



Ngồi ở sạp bán đậu hũ hồi lâu, nhìn Đông Nhi xắt đậu hũ, cân đậu hũ, dùng giấy bọc đậu hũ, đùa kêu tiểu nha đầu bên cạnh gọi tiểu cữu cữu(cậu nhỏ). Mãi lâu sau, Phạm Nhàn rốt cục cũng trừ bỏ được tia âm lãnh trong lòng mình, đứng lên cáo từ Đông Nhi.

Đông Nhi có phần bối rối nói rằng:

- Ngài tới đây một chuyến, ta cũng không có gì ngon tiếp đãi.

Phạm Nhàn nở nụ cười:

- Đông Nhi tỷ, lẽ nào ta ăn chưa đủ sao?

- Vậy cũng phải!

Đông Nhi che miệng cười nói thể hiện ra toàn bộ dáng vẻ e thẹn của thiếu phụ, nàng bỗng nhiên nói:

- Cảm tạ thiếu gia đã tặng cho tiểu nha đầu mấy món đồ chơi này.

Phạm Nhàn cười lắc đầu:

- Chỉ cần tỷ không trách ta việc ta đuổi tỷ ra khỏi biệt phủ bá tước là tốt rồi.

Đông Nhi cười cười không nói gì, nàng tín nhiệm tiểu hài tử trước mặt này, tuy rằng không hiểu vì sao ngày đó hắn lại tức giận, nhưng cũng biết đối phương không phải cố ý. Huống chi lúc ra khỏi phủ, thiếu gia bình thường đều len lén tặng mình chút ít tiền bạc. Mãi tới khi mình gả cho người, một nhà ba người ngày ngày coi như cũng thoải mái, đi ra chợ bán đậu hũ, cũng là bản thân mình nghĩ có như vậy mới tiện cho tiểu hài tử thiếu gia này đi tới nhà chơi.

Phạm Nhàn phất tay cáo biệt Đông Nhi đi ra chợ rau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lưng cô gái nhỏ ôn nhu động lòng người đang xắt đậu hũ. Cái thân thể ấy vẫn thon thả nở nang hầu như không có vết tích của năm tháng, dường như vẫn một dáng dấp của mười năm trước khi còn ôm mình vậy.

Phạm Nhàn mượn cớ đuổi Đông Nhi ra khỏi biệt phủ, là bởi vì nàng là thiếp thân nha hoàn của mình, nếu như mình có chuyện gì, chính nàng cũng sẽ không an toàn.

Lúc Phạm Nhàn còn trong “thời gian lúc nhỏ”, hắn thích nhất là thiếp thân nha hoàn này, thích dựa vào thân thể của nàng, thậm chí còn thường xuyên ảo tưởng, lúc mình lớn lên rồi thì phải làm sao--- nhưng hắn đã quên một điểm then chốt, khi hắn chậm rãi lớn lên thì Đông Nhi cũng ngày một lớn lên. Năm nay hắn mười hai tuổi, mà Đông Nhi đã hai mươi mấy tuổi rồi.

Chuyện tình Bảo Ngọc cùng Tình Văn(1), xem ra không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc nửa chừng.

“Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già

Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân vui.”(2)

Hắn vừa nghĩ bản thân mình yêu thích Đông Nhi thế nào, vừa ca hát nhảy múa trở về biệt phủ bá tước, nỗ lực làm bản thân mình quên đi đôi mắt mở trừng trừng khi chết đi của thích khách cùng lão Cáp.



Bởi vì buổi trưa được ăn độc dược “Miêu khấu tử” trộn lẫn măng xào, buổi chiều lại chặt đứt cổ một người, cho nên Phạm Nhàn ăn uống cực kỳ kém cỏi, cơm tối chỉ tùy tiện ăn một chút, rồi bỏ bát về phòng ngủ.

Ban đêm, hắn có chút đói bụng, một mình cầm đèn đi tới phòng bếp, trên đường lặng yên không một tiếng động, không quấy rầy tới bất luận một người hầu nào.

Vào phòng bếp, hắn nhanh chóng xử lý gọn gàng con cá, thái đao trên tay hắn giống như chim chích bay lượn quanh người vậy, chỉ một chốc lát đã bỏ vẩy mổ bụng xong, lại dùng công phu xắt củ cải của Ngũ Trúc thái gừng. Thái đao chặt vào mặt thớt không phát ra một chút thanh âm nào mà gừng xắt nhỏ bay hết vào trong đĩa nhỏ.

Nhóm lửa nấu nước chưng cá.

Ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn hai bên trái phải bếp nấu, nhìn hơi nước chậm rãi bốc lên, Phạm Nhàn bỗng nhiên nghĩ có chút buồn cười: Phí Giới lão sư cùng Ngũ Trúc thúc bởi vì mẫu thân mình mà dạy cho mình bản lãnh giết người cùng làm sao để không bị người ta giết, nhưng khách quan mà nói, vô tình lại tặng cho mình bản lãnh phụ là làm sao để trở thành một thầy thuốc tốt cùng với tố chất của một đầu bếp thành công.

========

Chú Thích:

(1): Tên 2 nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng- Tào Tuyết Cần.

(2): Một bài thơ vô danh về tình yêu.

“Chung quy khi đã quyết định, thì dù nhân thế nói ta ra sao ta cũng chẳng màng

Chỉ cần người cũng khẳng định là thế, ta nguyện ý chân trời góc biển cùng người sóng bước

Dẫu biết rằng không có gì là dễ dàng, tim ta vẫn tự thuyết phục chính mình.

Sợ nhất người bỗng nói phải buông tay, thật cần rất nhiều dũng khí để đối mặt thế gian.

Chỉ cần ánh mắt người khẳng định tình yêu của ta còn ý nghĩa.

Chúng ta đều cần dũng khí để tin tưởng sẽ mãi cùng nhau.

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già

Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm

Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân vui.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già

Ta xa quân chân trời, quân cách ta góc bể

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã già

Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm về cỏ thơm

Vừa thấy quân,

Như cố tri,

Tựa như từng gặp gỡ,

Gặp nhau đã quá trễ

Nhớ quân quân chẳng biết,

Muốn nỗi tương tư này quân cũng biết,

Ý tình quân khiến ta nhớ,

Ta là tri âm trường tương tư.

Vừa thấy quân,

Như cố nhân,

Ái mộ tình thâm,

Duyên từ kiếp trước.

Nhớ quân lại khó thấy,

Luôn nghĩ được cùng quân tương phùng,

Ta nhớ quân trong quân nhớ ta,

Chỉ nguyện tâm quân như lòng ta,

Định không phụ ý tương tư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.