Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 1: Tô Manh cảm thấy nóng, rất nóng




Phí Giới chậm rãi nhíu mày, bởi vì tin tưởng thực lực cường đại của người thiếu niên mù kia cho nên hắn chưa từng nghĩ tới chân khí của Phạm Nhàn tu luyện xảy ra vấn đề gì. Nhưng ngày hôm nay kiểm tra kinh mạch, quả nhiên phát hiện ra một chút ít nơi không bình thường.

Thấy vẻ mặt thận trọng của lão sư mình, Phạm Nhàn cũng biết có chuyện không hay, cười hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

- Cười như vậy, chẳng lẽ không sợ tẩu hỏa nhập ma sao?

Phí Giới trừng mắt liếc hắn nói rằng:

- Lần trước chỉ biết là ngươi luyện tập một loại chân khí rất bá đạo, nhưng không nghĩ tới lại bá đạo như vậy.

Phạm Nhàn cúi đầu:

- Rất bá đạo sao? Bá đạo như thế nào?

Phí Giới rất chăm chú một hồi mới đáp:

- Tương đối bá đạo.

Phạm Nhàn cũng chăm chú nhìn lão nói:

- Lão sư, chúng ta đang nói linh tinh rồi.

….

Phí Giới chỉ là bậc thầy về dụng độc, không phải là tông sư võ đạo, tự nhiên không thể phán đoán được cuốn sách vô danh chân khí này của Phạm Nhàn luyện như thế nào, nhưng lão rõ ràng cảm thấy trong cơ thể tiểu hài nhi này có một loại chân khí hung hiểm. Tự hỏi một lúc, hắn khuyên Phạm Nhàn đi tìm Ngũ Trúc, không ngờ Phạm Nhàn ai oán thở dài nói, Ngũ Trúc thúc chỉ là nghe mẫu thân hắn, đưa quyển sách cho mình, ngay cả hắn cũng chưa từng luyện qua, cũng không nói thêm cái gì.

Phí Giới giận dữ:

- Ngũ đại nhân thật thái quá, ngươi thân là tiểu thiếu gia của hắn, thế nào lại không chỉ dạy cho ngươi, trái lại …còn để ngươi tự học cái môn võ công nguy hiểm này, không có minh sư chỉ đạo nữa?

Đã hơn một năm rồi, lão sớm đã coi tiểu hài tử mới năm tuổi trước mắt này như một phần cuộc sống của mình. Hơn thế nữa còn hoàn toàn trông cậy vào Phạm Nhàn trong tương lai có thể tiếp nhận y bát của mình, dùng sở học của mình để phát dương quang đại, cho nên khi nghe thấy câu này liền bắt đầu oán trách người thiếu niên mù Ngũ Trúc.

- Ngũ Trúc thúc rất lợi hại sao?

Phạm Nhàn híp mắt hỏi, nhìn qua rất giống một con tiểu hồ ly.

- Đương nhiên là lợi hại, chỉ là cũng không có nhiều người biết được sự tồn tại của Ngũ Trúc đại nhân, ngươi biết tứ đại tông sư không?

Phạm Nhàn đương nhiên biết, hiện tại trong thiên hạ, bách tính tôn thờ bốn vị võ đạo siêu cấp cường giả, chính là tứ đại tông sư, Khánh quốc có hai người, Bắc Tề quốc một người, Đông Di thành một người.

Thế giới hiện giờ, Khánh quốc được hoàng đế bệ hạ dẫn dắt, từ lâu đã chiếm được ưu thế áp đảo, chỉ là rất kỳ quái, từ cuộc chính biến nổ ra năm ngoái hoàng đế bệ hạ hành quân lặng lẽ, không hề mở rộng đối ngoại. Bất quá bên trong quốc gia vẫn cường thịnh, có hai vị siêu cấp cường giả, cũng là chuyện rất tự nhiên.

Phí Giới cười nhạt nói rằng.

- Không sai, bổn quốc hiện nay có hai vị đại tông sư. Người đời ngu muội ngoan cố, chỉ biết là đánh nhau lợi hại, vậy mà không biết dụng độc một cách tuyệt hảo cũng là một tông sư….

Phạm Nhàn ho nhẹ hai tiếng, ngăn trở lão sư tiếp tục tự biên tự diễn.

- Nếu như không tính Thần Miếu thần bí nhất ra, tứ đại tông sư, Khánh quốc hai người, một người trong đó là đệ đệ của lão sư sư trưởng của Kinh Đô Thủ Bị sư đoàn, Lưu Vân Tán Thủ Diệp Lưu Vân.

Phạm Nhàn mở to hai mắt nhìn, nghĩ thầm cái tên này quả thật dài quá, nhưng mà Kinh Đô Thủ Bị sư đoàn phụ trách an toàn của toàn bộ kinh đô, là vị trí trọng yếu nhất khắp thiên hạ, mà đệ đệ của lão sư sư trưởng, Diệp Lưu Vân gì gì đó, khả năng rất mạnh.

- Còn một vị cao thủ, nghe nói ở trong hoàng cung nhưng mà chưa ai gặp qua.

- Ủa, lão sư, chúng ta hiện giờ đang nói chuyện của Ngũ Trúc thúc cơ mà.

Phí Giới trừng mắt liếc hắn nói:

- Vội cái gì chứ. Cả đời Diệp Lưu Vân quyết đấu mười bảy trận, chẳng bao giờ thất bại, thế nhưng năm đó lần đầu tiên mẫu thân ngươi tiến vào kinh đô. Bởi vì chất nhi của Diệp Lưu Vân, hiện giờ cũng là sư trưởng của Kinh Đô Thủ Bị sư đoàn Diệp Trọng, bị đánh thành đầu heo. Cho nên Diệp Lưu Vân ra mặt muốn tìm mẫu thân ngươi gây phiền phức.

Phạm Nhàn mắt choáng váng, mẫu thân chưa bao giờ nhìn thấy mặt của mình, không ngờ cũng là một nhân vật kiêu ngạo đây.

Phí Giới cười ha hả nói:

- Thế nhưng sau không biết xảy ra chuyện gì, Diệp Lưu Vân đột nhiên không quản chuyện này nữa, Diệp Trọng còn chạy tới biệt viện Thái Bình, đích thân dâng trà cho mẫu thân ngươi nhận sai.

-A?

- Không ai biết là có chuyện gì đã xảy ra, chuyện này rất thần bí. Nhưng có lẽ là Diệp Lưu Vân cùng Ngũ Trúc đại nhân từng đại chiến một hồi ở hoàng thành, Ngũ đại nhân là người hầu của mẫu thân ngươi, chuyện này xảy ra cũng là chuyện bình thường thôi.

Phí Giới bưng chén trà lên uống một ngụm rồi nói.

- Cuối cùng là ai thắng?

Phạm Nhàn mở to đôi mắt hiếu kỳ, tuy rằng biết Ngũ Trúc là một cường giả tương đối lợi hại, nhưng không nghĩ được lại đã từng chiến đấu với một trong tứ đại tông sư Diệp Lưu Vân một trận rồi.

Phí Giới nhíu mày nói:

- Không ai biết kết quả, nhưng hẳn là không phân thắng bại. Nghe nói Diệp Lưu Vân lúc trở lại Kiếm các, đã tự bịt mắt bằng miếng vải đen rèn luyện kiếm pháp nửa năm, cũng sau lần đó, hắn bỏ kiếm, tự tập một bộ tán thủ cổ xưa, mới chính thức trở thành một đời đại tông sư, nghĩ tới trận chiến ấy, hẳn là cũng gợi ý không ít cho hắn.

Hắn chống khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngốc nghĩ, tứ đại tông sư? Mà Ngũ Trúc thúc bài danh đệ ngũ, chẳng lẽ là có ý tứ đệ ngũ đại tông sư?

Phạm Nhàn trong mắt hoa đào rực rỡ, nghĩ thầm thì ra người hầu mù nhà mình lại lợi hại như vậy, sau nay mình ra thế giới còn sợ hãi ai chứ?

Đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề:

- Lão sư, ngài không phải nói chuyện này là bí mật sao? Làm sao mà ngài biết được.

Phí Giới lạnh lùng nói:

-Ta là quan viên cao cấp của Giám Sát viện, trên thế giới này có chuyện gì bí mật với chúng ta cơ chứ?

Không biết vì sao, Phạm Nhàn luôn cảm thấy hứng thú đối với những nhân vật cường đại của thế giới này, giống như là hắn nghĩ sau vài chục năm nữa mình sẽ đụng độ với những người đó vậy, cho nên mở miệng hỏi:

- Tam đại tông sư khác, lão sư đều đã gặp qua sao?

- Đệ nhất tông sư của Khánh quốc chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, theo phân tích hẳn là ở trong hoàng cung, nhưng không ai chân chính gặp qua.

Phí Giới nói tiếp:

- Về phần tuyệt thế cường giả của Bắc Tề quốc, tự nhiên là quốc sư của bọn họ, chình là tên đầu trọc Khổ Hà biến thái đó.

- Đầu trọc?

Phạm Nhàn vốn nghĩ thế giới này không có phật giáo thì tự nhiên cũng không có hòa thượng.

- Là một tăng lữ, nghe nói trước đây Khổ Hà là một khổ hạnh tăng, đã từng quỳ suốt ba tháng ở trên một tảng đá trước Thần Miếu, chỉ ăn lạnh uống sương, chẳng biết thế nào, không ngờ được người trong Thần Miếu cảm động, học được thần học, trở thành nhất đại tông sư.

Phí Giới nói như mắng chửi, xem ra rất hâm mộ cái tên khổ hạnh tăng kia, nói tiếp:

- Vừa nhìn đã biết cái tên đầu trọc ấy là một tên bịp bợm.

- Thần Miếu?

- Thần Miếu, hay miếu cung phụng thần thành.

- Lão sư, người lại nói lảm nhảm rồi.

- Thần Miếu là nơi thần bí nhất của toàn đại lục này, có người nói là nơi tổ tiên cung phụng thần thánh, thế nhưng rất đáng tiếc, ngoại trừ trên vương bát đản đó có vận khí vô cùng tốt ra, không ai có thể biết được Thần Miếu tột cùng là ở nơi nào. Cho nên cũng không biết được bên trong đó có bộ dạng như thế nào nữa.

- Có thể…Thần Miếu này căn bản không tồn tại?

Phí Giới hung hăng gõ đầu Phạm Nhàn một cái nói:

- Thường ngày hồ đồ cũng được, nhưng với địa phương thánh khiết cao thượng này, không thể nói năng bất kính được.

Phạm Nhàn ôm đầu, giật mình nhìn lão sư, một là vì vị lão sư dụng độc trong nháy mắt sát hại tính mệnh này không ngờ cũng kính ngưỡng Thần Miếu, hai là phát hiện ra bản thân mình không ngờ có thể nhẹ nhàng tiếp nhận tứ đại tông sư, rồi loại thuyết pháp khô khan của Thần Miếu nữa chứ.

Xem ra chính bản thân mình đã thích ứng thế giới này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.