Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 51: Chơi Thật 4




Thương Linh Châu.

Ở một biên giới thôn trang nhỏ nào đó.

Nơi đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, mọi người nhàn nhã sinh sống, rời xa phân tranh, rời xa thị phi.

- Oanh...

Ở xa xa, một tiếng nổ từ hư không vang lên, vết nứt xuất hiện ở hư không kia hoàn toàn tách biệt với thế gian trong thôn trang.

Ở trong cái khe hư không kia, khói đen cuồn cuộn, giống như có vô số ác ma sắp từ trong đây chui ra.

Các thôn chất phác dừng công việc lại, kinh ngạc nhìn vết nứt hư không.

Đối với bọn họ mà nói, thì họ căn bản không biết đây là có chuyện gì xảy ra.

- Rống...

Từng trận rống giận dữ từ trong khe hư không truyền ra làm mọi người hoảng sợ.

Các thôn dân nghe thấy từng trận gào thét thì hoảng sợ, đám trẻ con thi nhau chạy đến bên cạnh người lớn.

- Rốt cục có thể đi ra rồi...

Đúng lúc này, từ trong khe hư không kia một đám hung thú thân thể cao to điên cuồng lao ra. Trên thân những hung thú này đều có liệt diễm đen kịt thiêu đốt, hung uy cái thế, xông về đám đông.

- A... Yêu quái đến rồi...

- Chạy mau.

- Cứu mạng...

Tất cả mọi người hoảng sợ chạy trốn, thế nhưng ở trong mắt đám hung thú, bọn họ đều là cá nằm trên thớt.

- Ha ha... thịt nhân loại quả thật là ăn ngon.

Một hung thú cực kỳ dữ tợn dùng móng tay sắc bén đâm vào đầu của một người, sau đó trực tiếp đem nuốt vào trong bụng.

Người dân trong thôn trang nhỏ này đều bị những con hung thú dữ tợn kinh khủng dồn vào một góc. Con ngươi màu xanh lập lòe càng làm người ta sợ hãi.

- Những nhân loại này đều là của ta.

Một con hung thú dữ tợn nhìn nhóm người với ánh mắt thèm khát. Sau đó nó mở cái miệng kinh khủng ra muốn đem những người này nuốt vào.

- Ầm...

Mà ngay tại lúc này, một bàn tay khổng lồ mang theo ngọn lửa màu đỏ đột nhiên nhấn ở trên đầu con thú dữ đó.

Máu thịt tung toé, hung thú kia vừa còn rất hung ác trong nháy mắt mất mạng.

- Nếu ai ăn thịt nhân loại thì kết cục chỉ có một, đó chính là chết.

Một hung thú đầu hình người khí thế ngập trời tức giận nói.

Nếu như Lâm Phàm có ở nơi

đây liền có thể nhận ra, cái tên này chính là sự kết hợp giữa nhân loại cùng hung thú - Hỏa Diễm lĩnh chúa.

Dưới hung uy tuyệt thế của Hỏa Lĩnh chúa, các hung thú khác lẩy bẩy, không dám phản kháng.

Hỏa Diễm lĩnh chúa nhìn thế giới này, sau đó về nhìn phương xa, hắn có thể cảm nhận được luồng khí thế quen thuộc kia.

-Đều đi theo ta.

- Oanh...

- Oanh...

Đại địa đang run rẩy, một quần hung thú đi theo sau lưng Hỏa Diễm lĩnh chúa hướng về phương xa.

...

Đông Linh châu.

Từng đạo vết nứt hư không xuất hiện ở các địa phương.

Có địa phương không có may mắn như thôn trang nhỏ này.

Chỗ mà đám hung thú đi qua đều không có một ngọn cỏ nào, tất cả nhân loại ở đây đều bị đám hung thú trùng kích tiêu diệt, hơn nữa bọn họ chết rất khốc liệt, đều bị nuốt sống vào bụng.

Đại Thắng hoàng triều chính là hoàng triều khá mạnh mẽ ở Đông Linh Châu và cũng là nơi có dân số dày đặc.

Thế nhưng vào lúc này, ba đạo vết nứt hư không đột nhiên xuất hiện ở ngoài thành hoàng triều.

Tất cả mọi người đều bị vết nứt hư không này làm cho trợn tròn mắt.

Kèm theo đó là tiếng rống giận dữ của hung thú từ trong khe hư không truyền ra.

Ở trong gian phòng nào đó trong khách trọ ở Đại Thắng hoàng triều.

Một tên thanh niên nhìn thấy tình cảnh này liền nhíu mày lại, sau đó trong nháy mắt đi tới tường thành, nhìn tình huống phía xa không hiểu gì.

- Vậy thì có bao nhiêu hung thú mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ ngày tận thế đã đến.

- Dù thế nào cũng không thể để những hung thú diệt nơi này. Nhìn mà xem chiều gió cũng đúng, xem ra chỉ có thể sử dụng chiêu kia.

Thanh niên nhảy lên trên tường thành, các tướng quân Đại Thắng hoàng triều nhìn thấy người trẻ tuổi này, khuyên hắn mau lui xuống, nhưng dường như hắn không nghe thấy.

Lúc này, dưới ánh mắt của mọi người phía dưới, người trẻ tuổi kia xoay người lại, mân mê cái mông, sau đó nhìn về phía sau:

- Mọi người hãy tránh xa một chút, tránh cho việc bị ta làm ngộ thương.

- Phốc...

Chớp mắt, một trận nổ vang vọng đất trời khiến trời long đất lở, một luồng khí thể màu vàng từ cúc hoa của người trẻ tuổi này trào ra, bao trùm toàn bộ thiên địa.

- Quyết định kết thúc công việc.

Người trẻ tuổi rất thoả mãn kiệt tác của mình, vỗ tay một cái lộ vẻ rất tự hào.

Lúc này mọi người hướng về phương xa, nhìn thấy hình ảnh trước mắt trợn mắt ngoác mồm, lộ ra vẻ không dám tin.

Một biển hung thú mênh mông như vậy mà chỉ cần một rắm này toàn quân bị diệt.

Đây rốt cuộc là rắm gì mà mạnh như vậy.

Yêu Vô Tà không có để ý ánh mắt xung quanh, mà là nhìn về phía phương xa: - Lâm huynh, xem ra cần phải đi tìm ngươi rồi. Lần này chỉ sợ là xảy ra chuyện lớn.

Hơn một năm nay, Yêu Vô Tà đã thay đổi rất nhiều.

Tuy nói vẫn rất sợ chết, hết ăn lại nằm, thế nhưng thực lực lại tăng nhanh như gió, đồng thời thể chất đặc thù của thân thể hắn cũng tìm được biện pháp khống chế.

- Ách Vận Độc Thể

ở trong tay Yêu Vô Tà sẽ phát huy hiệu quả to lớn nhất.

...

Thánh Tông.

Lúc này, Lâm Phàm đau đầu cực kỳ, Thú Linh Giới quả là không từ bất kỳ thủ đoạn nào, xuất hiện trong phạm vi lớn khiến cho người khác hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn.

- Nhìn bên kia...

Yến Tông chủ biến sắc, chỉ về phương xa.

Vết nứt hư không cao trăm trượng trong phút chốc xuất hiện cách Thánh Tông không xa.

Ở cái khe trong hư không kia, Lâm Phàm cảm nhận được một cỗ khí tức kinh khủng.

Luồng hơi thở này rất mạnh, thậm chí còn có chút quen thuộc.

Quả nhiên giống như suy đoán của hắn.

- Tông chủ, để các đệ tử trốn trước đi, trận chiến đấu này bọn họ khó có thể ứng phó được.

Lâm Phàm trầm trọng nói.

Bây giờ hung thú nhiều đếm không xuể, hơn nữa hung thú trời sinh mạnh hơn rất rất rất nhiều so với nhân loại, nếu như thực lực còn chưa đạt tới mức độ nhất định thì không có khả năng chống lại quần hung thú.

- Được. Ta lập tức để các đệ tử tiến vào trong mật thất.

Yến Tông chủ không có chút do dự gì lập tức ra lệnh.

- Chúng ta đi nhìn xem rốt cục tình huống thế nào.

Lâm Phàm nói ra.

- Được.

Đám người Lâm Phàm cấp tốc chạy tới vết nứt hư không kia. Lúc sắp đến gần vết nứt hư không, bị hình ảnh trước mắt làm cho khiếp sợ.

Hung thú lít nha lít nhít từ khe hư không kia mãnh liệt đi ra, đạp lên đại địa, bốn phía không có một ngọn cỏ.

- Những hung thú này cùng hung thú bản địa khác biệt rất lớn, về mặt thực lực cũng cao hơn rất nhiều.

Lâm Phàm hơi nhướng mày, có chút lo lắng.

Những hung thú này xuất hiện ở Thánh Tông, tự nhiên không phải vấn đề gì, nhưng nếu như nó xuất hiện ở những nơi khác, vậy thì sẽ rất khó nói rồi.

- Đây là tai kiếp của Đông Linh châu.

Lúc này hư không lại rung động, Dạ Hàm bước từ đó ra.

- Dạ Các chủ, tình huống bên Thương Linh châu kia thế nào rồi?

Lâm Phàm hỏi.

- Ta vừa đi xem qua, bên Thương Linh châu không có việc gì.

Dạ Hàm cực kỳ nghiêm nghị nói. Nàng không nghĩ tới, sau khi tách Lâm Phàm ra mấy tháng sẽ phát sinh chuyện như vậy.

- Vậy thì tốt rồi.

Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hai bên đều xảy ra vấn đề thì căn bản không có cách nào cứu nổi.

- Yêu Thành.

Pháp bảo đã luyện chế thành công, Lâm Phàm vẫn không có thí nghiệm qua, giờ nên bắt những hung thú này thử qua một lần.

- Đây là bảo bối gì?

Dạ Hàm nhìn thấy "Yêu Thành" sững sờ hỏi.

- Đây là đồ ta tiện tay luyện chế.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, sau đó sắc mặt ngưng lại:

- Cho việc trấn áp.

- Oanh...

Yêu Thành không ngừng phóng to, sau đó Già Thiên Tế Nhật khiến yêu khí bộc phát ra, rồi ép đại địa một chút.

- Keng, chúc mừng ký chủ đã giết được hung thú Tiểu Thiên Vị.

...

Rất nhiều tiếng nhắc nhở trong nháy mắt truyền đến, Lâm Phàm trực tiếp đóng nhắc nhở lại, đây không phải là thời điểm để ý tới những thứ này.

Mà ngay tại lúc này, Lâm Phàm biến sắc nhưng cũng không vào không gian hư không.

- Dạ Các chủ, giúp ta tọa trấn Thánh Tông, ta đi một chút sẽ trở lại.

Lâm Phàm nói ra.

- Được.

Dạ Hàm gật gật đầu, không có chút do dự.

Ở Đông Linh Châu ngoại trừ Lâm Phàm, người có thực lực cao nhất chính là Dạ Hàm, có nàng tọa trấn, Lâm Phàm cũng yên tâm.

---

---------------------------------------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.