Cửu Vĩ Hồ Sinh Tình

Chương 37: - Dao động




Trước khi ngủ, cả hai người đứng trước cửa sổ.

Sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối kết thúc, có học sinh chạy ra từ phòng học, chạy thẳng tới sân vận động hét lớn “Ma chơi.”

Học sinh chạy ra như đàn ong vỡ tổ, càng lúc càng nhiều học sinh xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Lương Nặc dựa lưng vào ngực Bắc Minh Dục, cô nói: “Nếu ngày xưa em không được đưa vào cô nhi viện, không được ba em đón về Lương gia, chắc cuộc sống như thế này cũng sẽ trở thành một phần hồi ức của em....”

“Nghĩ nhiều thế làm gì, chẳng phải bây giờ em đang sống rất tốt à?”

“Cũng... tạm được!”

“Em thích cuộc sống ở đây không?” Bắc Minh Dục đột nhiên hỏi.

Lương Nặc nhìn những đứa trẻ vui vẻ dưới sân trường, cả cuộc sống hoang sơ bốn bề, cô khẽ cười: “Cũng khá thích!”

“Vậy đợi chúng ta gì rồi, sẽ tới đây ở nhé?”

“Hả?” Lương Nặc tròn xoe mắt quay đầu lại nhìn anh.

Bắc Minh Dục vuốt lại tóc lên, anh từ từ nới lỏng tay đang ôm cô ra, rút ra từ trong túi một chiếc hộp đựng nhẫn.

Lương Nặc nhìn chằm chằm chiếc hộp, trong lòng thấy có chút gì đó trùng xuống.

Chiếc hộp này cô biết, là chiếc hộp đựng chiếc nhẫn có mặt hình lá liễu.

“Anh....”

“Suỵt....” Bắc Minh Dục lấy tay đặt nhẹ lên môi cô, dưới sự chú ý của cô anh từ từ mở chiếc nhẫn ra, rút ra chiếc nhẫn có mặt hình lá liễu đã từng bị cô vứt đi: “Em còn nhớ nó không?”

Lương Nặc không kìm được xúc động, mắt cô đỏ lên: “Thiếu gia....”

Bắc Minh Dục nâng bàn tay cô lên, từ từ đưa chiếc nhẫn vào ngón tay áp út: “Sau này dù có thế nào đi nữa em cũng đừng vứt nó đi! Anh tìm lâu lắm mới tìm lại được đấy....”

Bàn tay phải ngón áp út lại một lần nữa được đeo chiếc nhẫn vào che đi vét sẹo trước đây.

“Xin lỗi...em xin lỗi...”

Cô chỉ có thể ngả đầu vào ngực anh khóc không thành tiếng.

Bắc Minh Dục ôm lấy cô, bàn tay anh xoa khắp lưng cô, anh thấp giọng nói: “Em có đồng ý chúng ta yêu nhau lại từ đầu không? Đồng ý gả cho anh thêm lần nữa? Cùng nhau đi hết phần đời còn lại không?”

Lương Nặc thút thít: “Em có thể suy nghĩ thêm không?”

Bắc Minh Dục lập tức nhìn cô chằm chằm: “Nhẫn cũng đeo vào rồi em còn nghĩ gì nữa?”

“Nhẫn là tự anh đeo vào mà.”

“Ngứa người rồi à?” Bắc Minh Dục hơi nheo mày, bàn tay anh ôm trọn lấy người cô rồi quờ tay khắp cơ thể gãi ngứa cho cô làm Lương Nặc oằn mình lên vì buồn, một lúc sau Lương Nặc dường như thấy mệt lắm rồi, Bắc Minh Dục liền bế cô đặt lên chiếc giường gỗ chật hẹp.

Chiếc giường một mét hai – quá chật để hai người có thể ngủ.

Anh nâng mặt cô lên, bàn tay như không nghe lời mà sờ lên cơ thể cô tới những vùng nhạy cảm, Lương Nặc đoán được việc anh muốn làm, cô vội vàng đẩy anh ra: “Đây là trường học đấy....”

Bắc Minh Dục hậm hực: “Làm hòa rồi đeo nhẫn vào tay xong em không cảm thấy là chúng ta nên làm chút gì đó à?”

“Thế cũng không được, các phòng ở đây đều không cách âm, ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy thì sao?”

“Ai dỗi hơi mà ghé tai vào tường đi nghe?”

Bắc Minh Dục vẫn không chịu buông tha, anh vẫn tiến tới, sờ tay khắp người cô và hôn lên môi cô, Lương Nặc thì cứ cố đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra, tiếng “cót két” của chiếc giường gỗ bắt đầu vang lên, mặt cô đỏ bừng lên, chỉ có thể nằm im bất động để mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.

Một lúc sau, không có sự hợp tác của cô Bắc Minh Dục liền cảm thấy mất hứng.

Anh đem đầu mình dụi dụi vào cổ cô, nói giọng nũng nịu như đứa trẻ hiếm thấy ở anh: “Khó chịu quá, anh muốn có em!!”

“Giường...cứ kêu lên!” Lương Nặc nằm cứng đơ người ra.

Bắc Minh Dục không thèm quan tâm tới cô, anh ấm ức, cảm thấy khó chịu, lại đưa bàn tay lên trước ngực cô, từ từ lột bỏ quần áo cô ra, Lương Nặc thận trọng nói: “Anh...anh nhẹ tay chút, ngày mai còn phải đi gặp người khác đấy....”

Đầu người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, anh co chân mình khống chế một phần cơ thể cô bằng hai chân mình.

“Em bảo chiếc giường này nghe lời chút thì em sẽ nhẹ tay!”

Lương Nặc xấu hổ đưa tay bóp cổ anh và nói: “Hay là....chúng ta đợi tới ngày mai khi về nhà được không? Dù sao cũng chỉ một đêm thôi mà...”

“Em muốn bóp chết anh thì nói nhanh còn kịp!” Bắc Minh Dục lạnh lùng cắt lời cô, lại nói thêm: “Còn nói cái giọng làm người khác mất hứng thế thì đêm nay cả đêm em đừng nghĩ tới chuyện được ngủ nhé, sáng mai ai cũng sẽ biết tối qua chúng ta đã làm gì cả đêm.”

“Anh...anh quá đáng!” Lương Nặc gằn giọng mắng sợ phòng bên nghe thấy.

Bắc Minh Dục lại ôm cô chặt hơn và bỏ ngoài tai hết những lời cô nói.

Cót két...cót két.

Chiếc giường càng lúc càng không nghe lời, phát ra âm thanh mỗi lúc một to hơn, Lương Nặc lo lắng bị người khác nghe thấy nhưng lại đẩy không nổi anh, lập tức kéo lấy quần áo vừa bị cởi ra chùm kín lên đầu.

Mồm cô cố lẩm bẩm: “Tôi không nghe thấy gì....tôi không nghe thấy gì...”

Bắc Minh Dục nghe thấy liền lấy tay bỏ quần áo trên đầu cô ra, mặt Lương Nặc đỏ bừng, cơ thể cô co rúm lại, ở đây quần áo là thứ duy nhất có thể dùng làm chiếc màn che.

Đương nhiên cô không để anh giật mất.

Hai người giằng co nhanh, Bắc Minh Dục gằn giọng uy hiếp cô: “Lương Nặc.”

“Hay là đừng....”

Ụp!

Lời Lương Nặc vẫn chưa dứt thì cảm thấy có một sự rung động mạnh, trong nháy mắt, cả hai người đều lăn xuống dưới đất, nền nhà xi măng lạnh chạm vào người, cả hai đều rùng mình.

“Động đất à?”

Lương Nặc đưa tay bỏ quần áo đang trùm trên đầu ra, cô đảo mắt nhìn xung quanh hoài nghi.

Bắc Minh Dục với khuôn mặt tối sầm đứng lên.

“Động đất cái đầu em ấy. giường sập rồi!”

Cả đời anh chắc điều đáng xấu hổ nhất là sự việc này mất, theo đuổi lại vợ mình lần hai nhưng vẫn muốn lấy lại cảm giác lần đầu một chút thì lại gặp phải cảnh giường bị sập thế này!

Thậm chí khi hai người bị ngã xuống đất, anh sợ Lương Nặc sẽ thu dọn chiếc trường sớm nên đã ôm chặt lấy cô nhưng bây giờ anh là người ngã xuống trước, lưng đau điếng đi chắc chẳng làm ăn được gì nữa.

Lương Nặc cầm lấy quần áo mặc vào, lườm anh: “Đã bảo anh đừng động đậy rồi, nhưng cứ nhất định phải.....bây giờ thì hay rồi, giường đều hỏng cả đi rồi!”

“Trách thì trách cái giường này đểu ấy, chẳng lẽ lại đi trách kỹ thuật anh làm không đúng à?”

Lương Nặc đỏ bừng mặt: “Anh...anh nói cái gì hả?”

“Lẽ nào không phải? em có dám nói anh làm nhanh quá không? Rõ ràng là rất từ từ đúng quy trình còn gì!”

Đúng là tên đại lưu manh.

Lương Nặc xấu hổ không có cái lỗ nào mà chui xuống, cô mặc quần áo xong liền đi rót cốc nước uống cho hạ hỏa, không thèm quan tâm tới người đàn ông đang bị mất hứng bên cạnh.

Bắc Minh Dục hậm hực một lúc, nói như ra lệnh: “Rót cho anh cốc nước, anh cũng muốn uống.”

Lương Nặc chỉ tay vào tấm gỗ dưới đất: “Hay là, anh lắp lại cái giường trước đi hãy?”

“Lắp cái gì mag lắp? Loại giường này lắp được á? Thế này đi, ngày mai để hiệu trưởng tới giải quyết.” Bắc Minh Dục nhắc tới giường lại thấy bực mình, Lương Nặc bĩu môi, rót một cốc nước đưa cho anh, lại nói: “ngộ nhỡ ngày mai bọn họ nhìn thấy chiếc giường thế này, kiểu gì cũng biết chúng ta đã làm gì....”

“Mặc kệ.” Bắc Minh Dục liếc nhìn chiếc giường không còn nguyên vẹn, thở hắt ra chút cơn giận.

“Anh mà không lắp thì tự em lắp.”

Lương Nặc đặt phịch cốc nước xuống bàn, xắn tay áo lên cố gắng để lắp lại chiếc giường ọp ẹp.

Nếu để tới mai người khác nhìn thấy cảnh này, cô thực sự hận không thể tự đào cái hố mà chôn mình xuống.

Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng cố gắng của cô mà cục tức trong lòng cũng như tan biến phần nào.

“Em đi ra đi, để anh làm.”

Cuối cùng anh không thể thắng được Lương Nặc, đã đem chiếc giường không có bảo hành đó lắp trở lại.

Khoảng thời gian còn lại, hai người lại nhè nhẹ đặt mình nằm xuống, vì chiếc giường quá hẹp nên cả hai chỉ có thể nằm nghiêng, Bắc Minh Dục cũng đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không có những ý định vớ vẩn nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.