Cứu Thục

Chương 3: Xảo hợp xuất quỷ nhập thần




Có lẽ trong mắt một thế hệ không có cơ hội đọc sách thì tiến sĩ là một danh hiệu trên cả cao lớn, đại diện cho thành tích cao, IQ cao, không hề có chuyện tình hình thục tế thì lại đứng chót.

Nhưng trên thực tế, chức vị tiến sĩ này phần lớn sản xuất ra những "sản phẩm" không cao lớn như trên đâu, bọn họ chỉ là một người bình thường , là loại người đem cả thể xác và tinh thần đi giao nộp.

Nếu một người sẵn lòng toàn tâm làm một việc gì đó, cùng kiên trì bao nhiêu năm, như vậy coi như có thể coi như IQ của người đó thấp cũng có thể làm tốt. Ví dụ điển hình là ... tôi.

Action 1

Ngày nào đó, tôi trò chuyện với bạn học nào đó về đề tài của tôi, người đó hỏi tôi: "Tâm TÂm, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?"

Tôi: "Đang nghiên cứu tài liệu sửa chữa đồ gốm."

Người đó tỏ vẻ không hiểu.

Bạn học tiểu Trình giải thích: "Lấy ví dụ như một cái chén bị vỡ, cô ấy sẽ tìm cách khôi phục lại hình dạng ban đầu của nó."

Người bạn kia tỉnh ngộ, vỗ đùi: "Sao phải làm chuyện khó khăn như vậy chứ, chỉ cần mua một cái chén mới là được thôi mà.

Tôi: "..."

Hắn nói cũng không phải không có lý lẽ, nhưng ông chủ của tôi nói đề tài này rất có ý nghĩa, đó chính là có ý nghĩa, làm khó người trẻ tuổi như tôi cũng muốn làm.

Action 2

Năm nhất học tiến sĩ, tôi nghĩ sâu sắc: 'tôi không tốt nghiệp được tiến sĩ thì cũng có thể làm liệt sĩ.

Bởi vì suốt một năm trời, ban ngày tôi ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, còn ban đêm thì lại trong phòng làm việc cúng bái các loại bằng chứng bí hiểm.

Mỗi khi tôi bị số liệu giày vò đến tan nát thì sẽ gọi điện cho bạn học tiểu Trình, rất nghiêm túc nói cho hắn biết: "Em muốn nhảy lầu, anh đừng cản em."

Hắn vội vằng nói: "Đừng! Em nhảy lầu rồi anh biết phải làm sao hả?"

Tôi: "Anh hãy quên em đi và đi tìm một người phụ nữ khác tốt hơn em."

Hắn bất chợt nói sang chuyện khác: "Em muốn ăn Xào Khắc Lực không? Anh đi mua cho em."

Tôi lập tức buông tài liệu trong tay, Thèm thuồng nói: "Em muốn ăn!"

Nửa giờ sau, hắn ôm một hộp thức ăn lớn tới phòng làm việc của tôi, dùng ánh mắt buồn bã nhìn tôi:"Lúc đầu anh đối với em mà nói không bằng một hộp thức ăn này sao."

Tôi cưới, đưa tay nhận lấy hộp thức ăn: "Ai nói... có thể giữ vững ý chí sống tiếp của em là anh.... cộng thêm một hộp Xảo Khắc Lực."

"Coi như em có chút lương tâm." Hắn sờ sờ mặt tôi :"Cục cưng viết luận văn đi, hết bạn thì gọi đsiện cho anh, anh chờ em."

"Được."

Tôi vừa ăn vừa chiến đấu với luận văn mà không hề nhận ra bây giờ đã là đêm.

Tôi nhớ tới bạn học tiểu Trình liền gọi điện hỏi xem hắn đang ở đâu. Tôi cho rằng hắn lại ghét cái tính vô tâm của tôi, ghét cái trí nhớ không tốt của tôi nhưng hắn chỉ nói: "Cuối cùng em cũng nhớ đến anh, nếu em không gọi điện , chắc anh sẽ chết trong phòng thí nghiệm quá."

Tôi cầm điện thoại, một câu cũng không thể thốt ra.

Action 3

Một năm tiếp theo, thí nghiệm của tôi liên tiếp thất bại, đề tài không có tiến triển gì, thầy giáo liên tục thúc giục tôi nhanh chóng nộp luận văn, nhưng tôi ngồi trước máy tính cả đêm, một câu cũng không thể nặn ra.

Mỗi lần như vậy, bạn học tiểu Trình lại an ủi tôi: "Đề tài của em đúng là tra tấn đầu óc của em mà nhưng nếu như không tra tấn người thì không phải là đề tài của tiến sĩ."

Bạn cùng phòng Kiều Kiều cũng thường xuyên bàn luận đề tài với tôi, cô ấy dùng kiến thức trụ cột vững chắc giúp tôi tìm kiếm cách suy nghĩ mới.

Mỗi ngày tôi đều nói với bản thân: "Kiên trì làm một việc nhất định không khó hơn kiên trì yêu một người."

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng viết ra được một phần bài văn nhưng 'ông chủ' lại không hài lòng khiến tôi sửa rồi lại sửa.

Khoảng thời gian đó mỗi ngày tôi đều đi ngủ lúc 3 giờ sáng và 9 giờ rời giường, tôi bị giày vò đến mức nội tiết mất cân bằng nghiêm trọng, tôi bắt đầu mất ngủ, có rất nhiều đại soái ca quay tong đầu tôi.

Rất nhiều lần tôi muốn từ bỏ , nhưng mỗi lần thấy 'ông chủ' quan tâm bình luận, đánh giá luận văn của tôi , tôi đều cắn răng nhẫn nhịn làm tiếp.

Action 4

Ngày đầu của năm hai tiến sĩ, sáng sớm tôi đã chạy vội đến phòng thí nghiệm, trên đường đi gặp pahỉ thầy hướng dẫn.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, tôi thuận miệng nói trang thiết bị thí nghiệm của trường có vài cái không làm được thí nghiệm, thầy hướng dẫn tức khắc nói với tôi: "Trường đại học Osaka Nhật có thiết bị XX, vừa khéo trường đại học T có danh sách do nhà nước chọn đi du học, con sang bên đó làm thí nghiệm đi."

"Hả..." Tôi chớp mắt rồi lại chớp mắt, trong lòng đầy kháng nghị: 'Thầy à, người ta vừa mới lãnh giấy hôn thú, còn chưa đi tuần trăng mật nữa đó.'

Tôi đang lo lắng không biết nên làm gì thì thấy hướng dẫn lại hỏi: "Con muốn đi mấy năm? Một hay hai năm?"

Tôi nghĩ ngợi đáp: "Một năm."

"Được, thầy sẽ đi Đại học Osaka liên hệ dạy học một năm."

Cứ như vậy, tôi sáng sớm thức dạy cơm còn chưa ăn, đã bị thầy giáo tâm huyết dâng trào cử đi Nhật Bản xa xôi.

Đối với người từ bé xem kịch kháng Nhật mà lớn lên như tôi thì đối với quốc gia Nhật Bản này lại không có ấn tượng gì tốt đẹp cho lắm.

Thế nhưng tới Nhạt Bản tôi không thể không thừa nhận chỗ của bọn họ cực kỳ đáng giá có được sự tôn kính của tôi, đó là sự 'chân thành'. Bọn họ không ngần ngại giúp đỡ người gặp chuyện, chỉ đường cho người lạ, bọn họ chân thành giải thích cho đến khi bạn hiểu thì thôi, nếu như bạn vẫn không hiểu thì họ sẽ tự mình dẫn bạn đi.

Ở Nhật Bản được một năm, mặc dù tôi vẫn không bỏ được tật xấu mơ mơ màng màng , nhưng ít nhất tôi học được cách nghiên cứu khoa học.

Đây là thu hoạch lớn nhất của tôi.

Action 5

Ở Nhật, thành quả mà tôi thu được đáng trân trọng nhất chính là những người bạn chân thành của tôi.

Chúng tôi ở cùng phong trong khu trọ của du học sinh, trong căn hộ hoàn toàn không cách âm mà cười ồn áo nhốn nháo cùng làm sủi cảo , cùng nhau chơi trò chơi sát nhân, cùng nói về đề tài của từng người, an ủi lẫn nhau.

Tha hương nơi đất khách thì bạn mới có thể cảm nhận sâu sắc ý nghĩa của tình dân tộc, mới biết được người TQ có nhiều ý vị như thế nào.

Thế nhưng, có vẻ người chồng mới của tôi lại không hiểu được như vậy. Hắn lại lo lắng tôi lâu ngày nảy sinh tình cảm với người khác, ở lại Nhật không về.

Cho nên hắn cố gắng liên hẹ với những người khác giao lưu hợp tác để mượn cơ hội tới Nhật Bản, xem xét tôi.

Ngày hắn đến đó, tôi xúc động cả đêm ngủ không ngon, sáng sớm đã mò đến sân bay đón hắn. Kết quả tôi ở sân bay đợi đến trưa, máy bay đã đáp cánh hai giờ mà tôi vẫn chưa thấy hắn bước ra, tôi gấp gáp đi hỏi khắp nơi, sợ hắn bị an ninh giữ lại.

Đang mải lo âu chờ đợi thì cuối cùng hắn lại xuất hiện.

"Sao giờ anh mới ra, em sốt ruột đến chết mất!" Tôi kéo tay áo của hắn rồi hỏi, trong lòng vẫn đầy sợ hãi.

Hắn thở dài: "Đừng nói nữa, anh mang cho em một hộp đầy thịt thành phẩm, tất cả đều bị hải quan kiểm dịch giữ lại. Anh đã đàm phán cùng bọn họ hai giờ, cuối cùng thì cũng giữ được cái này cho em."

Hắn mở balô ra, tôi liền thấy bên trong có một bọc nguyên liệu nấu lẩu cay.

Tôi cảm động liền ôm lấy tay và tựa vào vai hắn: "Chỉ cần anh không bị giữ lại em đã mãn nguyện lắm rồi."

"Sao em không nói sớm, anh đã không phải lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi."

Tôi vội nói: "Anh, còn có một chén lẩu cay, thật là hoàn mỹ'"

Buổi tối hôm đó, tôi gọi toàn bộ bạn bè tới, chia sẻ món ăn truyền thống của Trung Quốc- lẩu cay.

Action 6

Thu hoạch thứ ba của tôi là ở thư viện, tôi đã kiếm được những số liệu quý giá, dựa vào số liệu đó tôi nghĩ ra một loạt phương pháp mới, có thể sẽ làm đề tài của tôi có bước đột phá.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu quên ăn quên ngủ để tìm tư liệu để làm thí nghiệm viết luận văn. Khi vô tình lật lịch ra xem, tôi phát hiện thời gian trôi qua đã được một năm, tới lúc tôi phải rời đi rồi.

Một năm kia, lá cây phong đỏ sớm, một mình tôi leo lên Lam Sơn, nhìn thấy lá đỏ kháp cả đồi núi, nhớ đến thời gian vừa tới.

Lần đó, một mình tôi kéo 2 vali, vòng vo ba lần tàu điện, đi bộ máy cây số mới tới khu trọ cho sinh viên của đại học Osaka. Trong phong không có internrt, không có điện thoại, tôi đứng im nhìn cảnh vật xa lạ.

Khi đó tôi chỉ muốn lập tức trở về nước, một ngày đối với tôi quả thật buồn chán.

Nhưng hôm nay, tôi lại muốn thời gian kéo dài thêm chút nữa để có thể hoàn thành xong thí nghiệm của mình.

Action 7

À quên mất, tôi ở Nhật Bản còn thu được một thứ quan trọng nữa, đó là tôi đã hoàn thành bộ tiểu thuyết tôi yêu thích nhất, đó là "Ngủ cùng sói".

Khoảng thời gian đó nhiệm vụ làm thí nghiệm đối với tôi vô cùng nặng nề, tôi phải thường xuyên thức ba mươi mấy tiếng đồng hồ để canh chừng thí nghiệm, cứ cách một giờ là lại kiểm tra kết quả thí nghiệm. Cũng nhờ vậy mà bao nhiêu đêm tôi thức trắng không ngủ. Tôi một thân một mình ở trong phòng vừa canh thí nghiệm, vừa viết "Ngủ cùng sói"

"Ngủ cùng sói" được xem là tiểu thuyết tôi dành nhiều tâm huyết nhất , bởi vì không có ai kháng nghị hay quấy rối, tôi có mặc sức chìm đắm để viết truyện tình cảm của nam nữ chính, cảm nhận yêu hận tình thù của bọn họ.

Action 8

Đời người, có gặp nhau thì có chia lìa, có chia lìa thì lại có trở về.

Ngân sách đầu tư du học cho tôi biết đã đặt vé máy bay trở về cho tôi rồi, tôi đành phải ôm một bụng tiếc nuối ròi đi.

Trước khi rời Nhật Bản, tôi đã làm rất nhiều đồ ăn mời bạn bè ăn bữa cơm chia tay.

Mọi người đều đến, có cặp tình nhân dáng yêu anh chị Phùng, có Mã Tang nói : "Em trở về là tốt rồi" , có sư tỷ tài trí, có tiểu sư muội dễ thương, còn có các cô bạn sát vách và các anh quân nhân....

Đêm đó chúng tôi ca hát cùng nhau, rồi ôm trầm lấy nhau chào tạm biệt.

Sau này, tôi nhiều lần mơ thấy mình trở lại khu trọ của trường Osaka, cùng mọi người làm sủi cảo, ăn lẩu....

Action 9

Sau khi trở về từ Nhật Bản, nghiên cứu của tôi có tiến triển rất tốt, lần thứ n bài văn của tôi cũng được nhận, tôi vốn đang nghĩ kết quả sẽ nhiều hơn như vậy nữa, tỉ lệ phát sinh bên ngoài nhiều hơn bài văn, nhưng bạn học tiểu Trình hoàn thành xong luận văn, hắn xin biện luận tốt nghiệp.

Thầy hướng dẫn chủ động tìm tôi, nói với tôi: "Em cũng chuẩn bị luận văn tốt nghiệp một chút, tốt nghiệp đi."

"Nhưng em còn chưa làm xong đề tài của mình." Tôi nói.

"Đề tài này làm mãi mãi cũng không xong."

Đúng vậy, đề tài này như là vô hạn duyên thân, với thời hạn của tiến sĩ, tôi so81m muộn dù muốn dù không cũng phải rời đi.

"Cảm ơn thầy."

Tôi cúi đầu thật sâu, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc thì thầy hướng dẫn một chuyện gì đó: "Thầy giúp em viết một bản giới thiệu gửi xuống thành phố T, giấy chứng nhận với phần thưởng để văn phòng khoa lo, em nhớ tới lấy..... Bình Tâm, em thực sự không làm thầy thất vọng."

Tất cả nỗ lực, tất cả cố gắng, tất cả khổ cực, vào thời khắc này nó hoàn toàn biến thành niềm thỏa mãn.

"Bình Tâm, em không làm thầy thất vọng."

Câu nói này, đến giờ tôi vẫn nhớ, trong lòng vẫn đầy thỏa mãn.

Cho nên, mỗi khi tôi nhìn thấy bình luận "Hướng dẫn tiến sĩ bốc lột học trò" trên internet, tôi đều nhịn không được lắc đầu, tại sao mọi người đều thấy "nghiêm khắc lợi dụng" mà không chú ý đến trong quá trình lợi dụng ấy, chúng ta là những người học được cách nhẫn nại và kiên trì, việc này so với tất cả chuyện kia đều không quan trọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.