Cứu Thục

Chương 27: Vĩ Thanh




Bây giờ mà muốn quay về phòng cũng không kịp nữa rồi. Thế là Thiên Tuyết xoay người lại nhìn Hà Gia Hân, mỉm cười nhẹ nhàng và trả lời:

_ Nào có việc đó, chỉ là thân thể biểu muội vẫn còn có chút không khỏe, cảm thấy choáng đầu nên tính quay về nghỉ ngơi thêm chốc lát nữa thôi.

Chưa đợi Thiên Tuyết nói xong thì một giọng nói điêu ngoa tùy hứng bất chợt vang lên cắt ngang câu nói muốn xin phép biểu tỉ trở về phòng của nàng:

_ Ai nha, tam tỉ nói vậy là không đúng rồi. Biểu tỉ khó khăn lắm mới xin phép được Hà phu nhân qua phủ chúng ta thăm đại tỉ và tam tỉ. Vậy mà tam tỉ chưa trò chuyện đã mượn cớ ra về rồi, chẳng lẽ tỉ muốn người bên ngoài nói con gái phủ Thừa tướng chúng ta vô phép vô tắt hay sao?

Theo sau câu nói đó là một cô gái tầm khoảng 11, 12 tuổi và một đám bạn bè đồng trang lứa đang bước ra khỏi đám đông hướng về phía Thiên Tuyết. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cô bé đã phát triển toàn diện gần như là một thiếu nữ. Diện mạo cô tuy khá bình thường nhưng nhờ được bảo dưỡng kĩ càng nên làn da cô trắng sáng và mịn màng như da em bé, đôi mắt yêu kiều cho dù có đang tức giận cũng toát ra một sự quyến rũ hiếm có. Cô bé mặc một bộ váy áo vàng nhạt có thêu hình hoa lan có dây nơ thả rũ xuống ở eo tạo nên cảm giác thanh thoát và lôi cuốn, khiến người ta không nhịn được mà phải nhìn lại thật lâu. Thiên Tuyết mỉm cười, đôi mắt cô xẹt qua tia nhìn sắc bén nhưng lúc này không có ai nhận biết được điều đó. Cho dù chưa thấy người nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói này cô đã biết được đó là ai. Người đó chắc chắn là Lãnh Ngọc Dao – ngũ muội của cô, con gái của Mai di nương, một trong những di nương được sủng ái nhất. Đã trải qua một kiếp nhưng sự thật vẫn không bao giờ thấy đổi được. Kiếp trước cũng vậy, Lãnh Ngọc Dao lúc nào cũng ganh đua và tìm cách hại nàng chỉ vì... ghen tị với dung mạo của nàng. Kiếp này nàng không muốn tranh đua hay có bất cứ quan hệ nào với các nàng nữa.

_ Tam tỉ, sao tỉ không nói gì hết vậy. Hay là tỉ cảm thấy muội nói không đúng nên tức giận. Ai nha, con người muội nó thẳng tính lắm có gì nói đó thôi, tam tỉ đừng có giận muội muội nhé.

Chưa đợi Thiên Tuyết phản ứng kịp, Lãnh Ngọc Dao đã nói ra một câu hết sức nhẹ nhàng nhưng lại đầy châm chọc. Mặc dù lời nói ra là hoàn toàn nhã nhặn hợp với quy cách tiểu thư nhà thừa tướng thế nhưng nội dung lại mang đậm tính châm chích người khác. Thiên Tuyết chỉ dịu dàng cười... một nụ cười yếu ớt. Kiếp trước cũng vậy, lúc nào Lãnh Ngọc Dao cũng dùng lời lẽ khó nghe để chế nhạo nàng, hoặc nói xấu nàng để đề cao bản thân lên. Người như Lãnh Ngọc Dao mặc dù rất dễ bị người ta chán ghét nhưng có thể nói cô ta mới chính là người “ nhân từ” nhất trong nhà này. Bởi lẽ cô ta chỉ biết dùng lời lẽ chanh chua, cay nghiệt để châm chích người khác hoặc dùng một số kĩ xảo nhỏ để khi dễ, ức hiếp cô nhưng nói chung cô ta không biết dấu giếm tâm cơ của chính mình, yêu ghét đều thể hiện rõ ràng trên mặt cô ta cả. Thật tức cười là trước đây cô luôn ngu dốt, nghe người xấu lời ra tiếng vào nên cứ mãi đấu đá với cô ta mà không để ý đến một người khác, người đã đứng sau mọi thứ và sắp xếp đẩy cô vào hố sâu vạn trượng – Lãnh Ngọc Kiều, đại tỉ của cô. Cô ta mới chính là người có tâm cơ thâm trầm, sâu kín nhất ở phủ thừa tướng này.

Thiên Tuyết nhìn sang Lãnh Ngọc Dao rồi khẽ đảo mắt sang những người khác đang đứng ở đây. Cô biết họ sẽ không dễ dàng buông tha cho cô quay về phòng dễ dàng như vậy. Cặp mắt hạnh xoay chuyển rồi nhanh chóng nghĩ ra chủ ý, mặc dù cô không muốn tranh đấu với những con người nhàm chán này như đời trước nữa nhưng không có nghĩa là cô sẽ mặc kệ để họ muốn nhào nắn mình như khối bột nhão ra sao cũng được, có lẽ cô phải dùng một số kĩ xảo và mánh khóe nhỏ để thoát khỏi những con người phiền phức này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.