Cứu Thục

Chương 23: Cuộc tụ hội phong trần mệt mỏi




Tỉnh lại trong cảm giác đau đớn tột độ như có hàng vạn vết đao chém vào người, cô cố gắng làm cho mình thật tỉnh táo trong khi đầu đau như búa bổ. Nhìn ngắm cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngờ vực, Thiên Tuyết cố gắng hồi tưởng về những việc đã xảy ra với mình. Lẽ ra... cô đã phải chết rồi chứ, nhưng... đây là đâu, cách bày trí trong căn phòng này thật quen thuộc. Chẳng lẽ có người đã vớt được chiếc lồng heo ấy và cứu cô, vậy là... cô chưa chết ư?

Nhưng thật kì lạ, cô bị chết chìm chứ có phải bị đánh chết đâu mà tại sao lại có cảm giác đau rát toàn thân thế này cơ chứ? Vừa nghĩ đến đó, cô liền quan sát xem trên người mình có vết thương nào không nhưng lúc này... cô thật sự hết sức ngỡ ngàng. Điều này sao có thể xảy ra được, đây không phải là thân thể của một thiếu nữ 16 tuổi như cô, một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu, cô vội vã xuống giường tìm chiếc gương.

Ngạc nhiên... Bất ngờ... Hoảng sợ... Những cảm xúc không đồng nhất đan xen trong tâm trí cô rồi dần dần thay bằng sự đau xót, bi ai, thế nhưng ánh mắt của cô lại chuyển dần ngày một kiên định như vừa mới đưa ra một quyết định quan trọng. Có lẽ ông trời cũng cảm thông với số phận bất hạnh của cô nên đã để cô trọng sinh lại một lần nữa chăng? Phải, đây không phải là cơ thể của Thiên Tuyết vào năm 16 tuổi nhưng nó lại chính là cơ thể của Thiên Tuyết năm 13 tuổi. Một năm sau là lần đầu tiên cô gặp Ngạo Tử Kiên và sóng gió sẽ bắt đầu nổi lên trong cuộc đời cô sau đó.

_ Không, cô không thể để bản thân mình phải chết oan uổng một lần nữa. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô sẽ hảo hảo quý trọng cuộc sống, cô sẽ tự thay đổi số phận của chính mình.

Nắm chặt bàn tay, Thiên Tuyết âm thầm thề với lòng mình. Đã sống một kiếp, cô sẽ không ngu ngốc tin tưởng bất cứ ai nữa. Thế nhưng... cô lại không muốn ganh đua hay trả thù ai cả. Cô rất hiểu rõ bản thân mình, cô không phải là một người thích tranh đoạt, cô chỉ muốn an an ổn ổn sống cùng người thân yêu qua hết quãng đời còn lại mà thôi. Khẽ cười tự giễu, bây giờ bình tĩnh lại, cô đã lờ mờ đoán được nguyên nhân tại sao đại tỷ lại hãm hại mình phải bỏ mạng rồi. Nguyên nhân có lẽ chỉ nằm trong hai chữ: danh và tình. Nếu đến tận giờ phút này cô vẫn chưa đoán ra được thì đúng là ngu ngốc. Đại tỷ là đích nữ nhưng mọi người lại chỉ biết đến thứ nữ Lãnh Thiên Tuyết – đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Đại tỷ ngưỡng mộ Ngũ vương gia Ngạo Tử Kiên từ nhỏ nhưng người được hoàng thượng ban hôn cùng với Ngũ vương gia lại chính là Tam tiểu thư phủ thừa tướng – Lãnh Thiên Tuyết.

Cuộc sống là như thế, con người là một sinh vật không bao giờ biết thỏa mãn với thực tại của mình, đã có cái tốt lại muốn được cái tốt hơn. Chính vì vậy danh và tình có thể khơi dậy lòng hận thù ít kỉ, nhỏ nhen của con người. Cô hiểu điều đó, cô sẽ đề phòng nhưng không có nghĩa là cô sẽ trả thù, cô cảm thấy thật vô nghĩa. Cô chỉ muốn thoát khỏi chiếc lồng sắt là phủ thừa tướng này và cùng mẹ an cư lạc nghiệp ở một nơi thanh tịnh mà thôi. Kiếp trước cứ coi như là một bài học cho tính chủ quan của bản thân vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.