Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: " Anh là vị hôn phu, còn tôi là người cô ấy yêu! "




Hai tháng này trong viện Thanh Đồng không ngớt người qua lại, không phải mang đến hoa quả thì là bào ngư tổ yến, chỉ vì một câu của Thất trưởng lão “Quá gầy! Ăn béo một chút mới nhanh thụ thai!”

Nghiêm Tín Triệt sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của Thanh Đồng, quả thật là mập một chút rồi, đầy xúc cảm! Vừa định có động tác kế tiếp, Bôi Nhị gia liền vọt vào!

Che mắt! Không thấy gì! Không thấy gì!

Nhíu mày “Làm sao vậy?”

“Ah?” Đột nhiên lấy lại tinh thần “Thất trưởng lão trở về rồi!”

Thanh Đồng tựa như thỏ con nhảy xuống giường, “Xú lão đầu trở về rồi! !” Vội vàng xỏ giày chạy ra!

Bên này Thất trưởng lão ôm chặt nồi thuốc, Thanh Đồng cùng Nghiêm Tín Triệt liền vọt đến, hai người đều gấp chết rồi, Nghiêm Tín Triệt còn biết hỏi một chút trên đường có khổ cực hay không, Thanh Đồng lại la ó, lát sau liền nhảy lên lưng Thất trưởng lão, tay vẫn còn trong lòng ngực của hắn mò lấy mò để “Dược đâu rồi, dược đâu rồi?”

Thất trưởng lão khóe miệng co rút, trong lòng tự nhủ ngươi thằng ranh con kính già yêu trẻ như vậy đấy!

Nghiêm Tín Triệt đem Thanh Đồng gỡ xuống “Thất thúc, tìm được dược rồi hả?”

Hất cằm về phía nồi thuốc “Cũng không nhìn là ai xuất mã!” Đốt một túi thuốc, “Qua mỗi ba canh giờ thêm nước một lần, lửa không cần động, cứ như vậy chờ đến sáng sớm ngày mai lại gọi ta, ta trước ngủ một lát!”

“Cảm ơn Thất thúc!” Không cách nào biểu đạt hưng phấn!

Khoát khoát tay, cầm tẩu hút thuốc trở về.

Thanh Đồng xông vào trong ngực Nghiêm Tín Triệt, “Triệt Triệt chúng ta có thể có Bảo Bảo rồi! Ta có thể cho ngươi sinh Bảo Bảo rồi! !”

Ôm chặt hắn, nghe mùi hương của hắn, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không có nói ra.

Thanh Đồng nhìn lên bầu trời trong xanh, con mắt cong cong, nỉ non, thật tốt…

Đêm đã khuya, Nghiêm Tín Triệt nhìn lò đun thuốc, tâm tình kích động nói không nên lời, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy, hắn thậm chí có một chút muốn khóc.

Thanh Đồng cũng không ngủ, cứ như vậy ngồi ở trước bếp lò, đôi mắt trông mong nhìn đến ngây người.

Kéo tay của hắn “Đồng nhi buồn ngủ rồi hả?”

Lắc đầu, như trước nhìn chằm chằm vào.

Ngày thường sắc thuốc luyện dược đều có hạ nhân trông coi, hôm nay hai người bọn họ nói thế nào cũng ngủ không được, dứt khoát muốn tự vào trông coi!

Sau nửa ngày mới mở miệng “Triệt Triệt, thật sự có thể có tiểu bảo bảo sao?”

Ôm hắn “Thất thúc đã nói khẳng định đúng là vậy, huống chi đã có người thành công rồi không phải sao.”

“Ah ” Cái hiểu cái không gật đầu.

“Đồng nhi, dù cho không có hài tử, ta cũng chỉ yêu duy nhất mình ngươi.” Ánh mắt nhu hòa lại kiên định.

Tựa tại trong lồng ngực của hắn “Triệt Triệt, ngươi thật tốt…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.