Cữu Tháp

Chương 6: Thu hương thu sắc thu thanh




Như vậy, chắc là đủ rồi chứ. . . . . .

Là lâu lắm không được anh yêu thương, hay anh rất có kinh nghiệm? Mà cô càng kiềm nén, thì từng đợt từng đợt sóng vui vẻ lại đánh tới càng nhanh chóng, càng mãnh liệt hơn. . . . . .

Dù cô có liều mạng cắn chặt môi, cũng không ngăn được ngón tay anh tác quái, khơi dậy từng trận khoái cảm trong thân thể, cuối cùng không thể kiềm chế, từ môi cô tràn ra âm thanh ngâm nga run rẩy, tầng tầng mồ hôi theo mỗi lỗ chân lông của cô chảy ra, bỗng dưng, cô kéo chặt tấm chăn, hô hấp bất ổn, thân thể không kìm nén được nữa vùng vẫy đứng lên. . . . . .

"Thần An. . . . . . Thần An. . . . . ." Cô không biết tại sao muốn kêu tên anh, chỉ là không thể khống chế, không cách nào đè nén nữa. . . . . .

"Ở đây. . . . . . Anh ở đây. . . . . . Bảo bối. . . . .Heo con. . . . . . Anh vẫn luôn ở đây. . . . . ." Anh cúi người, hôn gáy cô, tai cô.

Không biết từ lúc nào, anh đã nghiêng người, dựa lưng cô vào lồng ngực anh, ôm rất chặt, cô không thể không nghiêng đầu nghênh đón nụ hôn của anh, cái gì cũng không muốn nghĩ. . . . . . Chỉ muốn hôn anh, cùng anh trải qua thời khắc ngọt ngào này. . . . . .

Vào lúc hơi thở của anh ngày càng nặng nề, cô cuối cùng quên đi tất cả, cho đến khi, anh ở phía sau động thân một cái, cứng rắn nóng rực đâm vào, cô mới thanh tỉnh lại.

"Anh, thật sự điên rồi! Nói cái gì mà sẽ không làm!" Cô một bên chịu đựng cơ thể nóng bức khó chịu, một bên muốn ngăn cản anh lại, anh rốt cuộc có cần chân mình nữa không?

Anh gắt gao đè lại bụng cô, không cho phép cô rời đi dù chỉ một chút, mới vậy thôi mà cô đã kẹp chặt, khiến anh vừa thoải mái lại vừa khó chịu, âm thanh của anh trầm thấp, nỉ non hôn cô, "Bảo bối, đã đến mức này mà em còn muốn anh dừng lại, thì trực tiếp muốn mạng anh đi!"

"Nhưng mà, chân của anh!" Cô hô hấp rối loạn, chân của anh vẫn còn bó thạch cao!

"Không sao! Chúng ta từ trước đến giờ vẫn đều là chiến đấu ác liệt, không phải sao!" Anh lại một lần nữa dùng sức tiến vào, lúc này đây, toàn bộ nhập vào, ngay cả anh cũng nhẹ nhàng hừ một tiếng, không chịu nổi miệng nhỏ ấm áp bao bọc. . . . . . Cái gọi là chiến đấu ác liệt, anh và cô vẫn luôn tồn tại, vào lúc anh cái gì cũng nhìn không thấy vẫn có thể làm chuyện ấy, chẳng lẽ bây giờ còn làm không được ?

"Anh, đại lừa đảo!" Cô nức nở ra tiếng, bị anh dùng lực va chạm, giống như đụng đến chỗ sâu trong trái tim, mỗi một tế bào đều như nhũng ra.

Sự thật lại một lần nữa chứng minh, lời nói của đàn ông không đáng tin! Anh ngay từ đầu đã có âm mưu trước! Cái gì ôm một cái, tất cả đều là quỷ kế của anh cả, cô bây giờ, giống như tiểu bạch thỏ dưới móng vuốt đại sói xám, không còn con đường nào để trốn?

Bởi vì đi đứng không thuận tiện, anh cũng không thể tự nhiên ra vào, tốc độ cũng có chút chậm chạp, mà càng như vậy, lại càng khiến cho khát vọng ở chỗ sâu nhất của cô nhanh chóng tràn ra, cảm giác vừa thoải mái lại vừa khó chịu này sắp bức cô đến điên rồi, anh mỗi lần ra vào, liền khiến cô nức nở một tiếng "Đại lừa gạt" , "Xú nam nhân" . . . . . .

Anh thầm cảm thấy buồn cười, thật ra thì, khó khăn như vậy đối với anh cũng là một loại tra tấn? Từ đầu đến cuối không cách nào tìm được sung sướng cũng ép anh sắp hỏng luôn rồi, trước người cô, đã bị anh giày vò đến nỗi mồ hôi đầm đìa, hai gò má đỏ hồng, đang thở dốc không ngừng vẫn có sức mắng chửi anh. . . . . .

Anh dứt khoát không quan tâm cô nữa, đè lại bả vai cô, luật động với tần suất nhanh hơn, lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn. . . . . .

Vì thế, tiếng mắng người của cô liền dừng lại, chỉ còn âm thanh thở dốc ngày càng gấp rút, sau cùng, ở giữa sự run rẩy của cô, anh phóng thích toàn bộ. . . . . .

Gió êm sóng lặng.

Anh ôm lấy cô, hôn vết sẹo sau cổ cô, cái này anh gọi là ký hiệu, vẻ mặt anh tràn đầy thoả mãn mà cười vui vẻ.

Cô nhắm hai mắt, cực hạn vui sướng vừa rồi vẫn còn chưa có tản đi hết. Nếu như cô vẫn là phiến lá khô phất phơ trong gió, như vậy anh chính là ngọn lửa mãnh liệt, vì thế cô không thể chạy trốn, chỉ có thể bị đốt cháy, hồn bay phách tán, hóa thành tro tàn, ở trong gió phiêu diêu lay động, hồn phách không cách nào hợp nhất . . . . . .

Anh thuần thục vuốt ve cơ thể cô.

Trong quá khứ khi anh và cô ở cùng nhau, vuốt ve là quá trình hoan ái quan trọng nhất, mà khúc dạo đầu là không thể thiếu, nếu không sau đó cũng không thể hoàn mỹ. Cũng bởi vì anh không có nhìn thấy. . . . . . . .

Không thể thấy vẻ mặt của cô, cũng không thể thấy thân thể xinh đẹp của cô, toàn bộ cảm giác đều dựa vào cảm thụ từ đôi tay anh, cho nên, có đôi khi màn dạo đầu còn mang lại nhiều vui sướng hơn. Chẳng hạn như, sau khi hoan ái qua đi anh sẽ tiếp tục vuốt ve cô, lúc này anh sẽ cảm nhận được những biến đổi của cô, nhiệt độ của cô, uyển chuyển của cô, mà cô, cũng sẽ yên tĩnh hưởng thụ ấm áp dịu dàng của anh so với cao triều càng kéo dài hạnh phúc hơn. . . . . .

Bỗng nhiên, điện thoại của anh trên tủ đầu giường rung lên, anh đưa mắt nhìn, là Sa Lâm.

Không khỏi cười nhẹ, cắn vành tai cô, "Bảo bối, còn chưa có thỏa mãn?"

Cô mở to mắt, thật mất mặt, "Ai không có thỏa mãn? Tránh ra!"

Anh ăn uống no say, tâm tình thật tốt, chỉ cười ha ha, "Cho dù chưa có thỏa mãn, cũng để lần sau đi, anh vẫn còn đang bị thương! Lo lắng anh một chút!"

Cô thở hổn hển, tức giận đến mức lỗ mũi cũng bốc khói, nói cái gì vậy? Cô vẫn nhớ anh là bệnh nhân nha! Rõ ràng anh không nói lý lẽ, hiện tại lại đổ lỗi cho cô, giống như cô cưỡng ép anh không bằng?

"Anh, vô lại! Sao trước đó không nói mình là bệnh nhân?" Còn bảo vết thương nhẹ này không ảnh hưởng gì đâu! Hừ!

Anh cười cười vỗ mông cô, "Ngoan, để anh nghe điện thoại trước đã!"

Không biết anh nghe điện thoại tâm tình tốt thế nào, mà ngay cả ở một nơi khác Sa Lâm cũng cảm nhận được cảnh xuân tốt đẹp, BOSS đại nhân có chuyện gì vui mà tính khí cũng trở nên dễ chịu hẳn. . . . . .

br/> Kỳ thật chỉ là Sa Lâm gọi cho anh để báo cáo chuyện phòng ở tìm được tốt lắm, chỉ còn dọn dẹp nữa là xong, dự tính khoảng một giờ nữa có thể vào ở, có muốn anh ta tới đón hay không?

Anh cúi đầu hôn má cô, khẽ hỏi, "Còn có thể lái xe không? Hay để Sa Lâm đưa xe của anh cho em dùng?"

Lúc trước ở đại viện chăm sóc anh, cô cũng thấy anh có rất nhiều xe, Thần Hi, ông nội cùng cảnh vệ Viên Đô đều đã từng dạy cô lái xe, nghe nói tất cả đều giống nhau cả.

Cô "Đừng" hai tiếng, "Em không có bằng lái. . . . . ."

Lúc cô nói chuyện, khuôn mặt vẫn đỏ bừng như cũ, thấy vậy anh không nhịn được ở trên mặt cô cắn xuống một cái, cười khẽ, "Vậy thì có gì phải lo lắng chứ? Bị cảnh sát giao thông bắt thì gọi điện cho Sa Lâm tới xử lý!"

"Thôi, không cần đâu. . . . . ." Cô có chút nóng vội cự tuyệt. Anh tựa hồ có mấy chiếc xe, đưa cho cô một chiếc cũng không phải chuyện gì lớn, hơn nữa anh cũng không phải người thích khiêm tốn, không phải mỗi chiếc xe đều xa hoa đến dọa người sao, còn cô bất quá chỉ là một y tá nhỏ, cho dù chiếc xe rẻ nhất của anh chưa chắc cô đã có thể mua nổi, cho nên, đánh chết cô cũng không muốn lái xe của anh ở trong bệnh viện đi lại, đây không phải nói cho người khác biết, cô được người ta bao nuôi sao?

Bao nuôi. . . . . .

Cái từ này luôn làm cho lòng cô đau xót.

Đến hôm nay, cô và anh quen nhau đã không còn là bí mật, có lẽ khác biệt duy nhất, chính là anh thật lòng đợi cô, nhưng đáng buồn lớn nhất là cả hai đến với nhau sẽ không có tương lai. . . . . .

Nhìn nét mặt điềm đạm của cô, anh cũng không nỡ bắt buộc cô, "Được" một tiếng, anh ở trong lòng âm thầm tính toán sau khi xuất viện sẽ mang cô đi thi bằng lái, sau đó mua cho cô một chiếc xe thích hợp cho nữ giới thì có lẽ tốt hơn.

Một tay vỗ về chơi đùa mái tóc cô, một bên trả lời Sa Lâm, "Vẫn là cậu tới đón Lộ đi, đừng đến quá sớm!"

Sa Lâm ở bên kia ra vẻ kinh ngạc, "Tôi cứ nghĩ các cậu đã xong việc rồi? Nên mới gọi điện thoại a! Bằng không cho tôi mượn gan hùm cũng không dám quấy rầy!"

Anh chỉ là cười, "Cút!"

Hiếm khi BOSS đại nhân có tâm tình tốt, Sa Lâm không lợi dụng chẳng phải là lãng phí cơ hội sao? Như thế nào cũng muốn trả thù một ít chuyện, nhiều năm bị chèn ép như vậy, oán hận đã sớm chồng chất? Vì thế không sợ chết mà tiếp tục trêu đùa, "A? Xong việc? Chuẩn bị đấu tiếp hiệp hai sao? Nói này Tam Thiếu, làm thuộc hạ kiêm bạn tốt, tôi không thể không nhắc nhở cậu kiềm chế chút, cẩn thận vết thương nghiêm trọng hơn. . . . . ."

Nhưng hôm nay BOSS đại nhân tâm tình quá tốt, vô luận Sa Lâm có nói cái gì vẫn như cũ mặt mày hớn hở.

Không để ý tới bạn tốt cười nhạo, anh cúp điện thoại, nghiêng người ôm cô, tiếp tục tỉ mỉ hôn cô, "Ngoan, đứng dậy, em quên rồi sao? Sa Lâm muốn tới đón em!"

Cô không phải không nhớ tới được không? Quần áo của cô toàn bộ đều bị anh ném trên mặt đất, muốn cô cứ như vậy đứng lên nhặt quần áo, chẳng phải là hoàn toàn bại lộ trước mặt anh sao, lại nói cô còn chưa có để cho anh xem qua đâu, trước kia anh cũng chưa từng nhìn thấy a. . . . . .

"Ai nói chứ? Em đứng rồi nè!" Cô dùng chăn đơn quấn quanh người nhảy xuống giường, vừa quay đầu lại, liền kinh sợ.

Không có chăn đơn che phủ, cảnh xuân của anh đều tiết lộ ra ngoài hết, hơn nữa còn là một đống hỗn độn. . . . . .

Bỏ qua xấu hổ, điều cô quan tâm đầu tiên là chân của anh thế nào rồi!

Vội vàng mặc quần áo vào, cô kiểm tra qua vết thương của anh, phát hiện thạch cao bị gãy. . . . . .

"Anh. . . . . . Muốn tình không muốn mạng nữa hả!" Cô tức giận, dùng sức nhéo mũi anh.

Anh vậy mà chỉ cười nhìn cô, "Cũng bởi vì anh quá yêu em!"

"Anh mà yêu cái gì? Chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới!" Cô nhất thời xúc động không cố kỵ nói thẳng ra trước mặt anh.

Anh cười đến thoải mái, "Quả nhiên lời nói của y tá đủ dữ dội!"

Cô cũng bất chấp giễu cợt của anh, hung hăng trừng mắt, "Tả Thần An, em cho anh biết, lần sau anh còn không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy, em lập tức biến mất, không bao giờ để anh tìm thấy nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.