Cữu Tháp

Chương 19: Mấy ai muốn giữ tật nguyền làm chi?




Chuyện gì đây? Tại sao trong một đêm người thân thiết nhất với nàng đều đối xử tốt với Trần Lạc? Cái tên này mới mở linh mạch thứ tám, có cần làm vậy không? Lúc nàng mở linh mạch thứ tám dường như không được đãi ngộ như vậy.

- Ôi chao, tiểu Lạc Lạc, ngươi đến là được rồi, cần gì mang quà tới. Ngươi và Mai di là ai với ai?

Trần Lạc bị kêu tiểu Lạc Lạc nổi hết da gà, khi hắn thấy Tiết Thường Uyển ở bên trong thì ngẩn người, hé môi không nói nên lời. Trần Lạc rất bất đắc dĩ, quay sang chào hỏi Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp.

Trần Lạc cười chào Tiết Thường Uyển:

- Tình cờ thật, lại gặp mặt.

- Tại sao là ngươi?

Người quen Tiết Thường Uyển đều biết nàng là một nữ nhân yên tĩnh, khuôn mặt đẹp tuyệt trần rất khó có cảm xúc mạnh. Nhưng hôm nay biểu tình trên mặt Tiết Thường Uyển phong phú hơn một năm cộng lại.

- Lại?

Mai tháp chủ tò mò hỏi:

- Đồ nhi bảo bối, hôm nay các ngươi đã gặp mặt sao?

- Sư phụ... Hắn... Hắn... Là người mẫu thân giới thiệu cho ta!

Tiết Thường Uyển nhìn chằm chằm Trần Lạc, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp, có tức giận, ngại ngùng. Tiết Thường Uyển tức giận là tất cả sự quan tâm thuộc về mình bị Trần Lạc cướp đi, ngại ngùng là ý cười trong mắt hắn làm nàng nhớ lúc trong nhà bị mẫu thân lôi đống chuyện xấu ra chọc cười.

Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp kêu lên:

- A?

Mai tháp chủ thầm nghĩ:

- Không lẽ dung bà tử cũng biết thân phận của tiểu Lạc? Không thể nào.

Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp không nghĩ nhiều, cười nói:

- Đồ nhi, mẫu thân của ngươi rất có ánh mắt.

Tiết Thường Uyển nghi ngờ mình đã nghe lầm, nàng nhớ rõ mới rồi sư phụ còn khinh thường mẫu thân thiển cận sao giờ nghe nói người đó là Trần Lạc Mai tháp chủ liền đổi thái độ?

- Sư phụ, chẳng phải mới rồi người nói là...

- Trước khác nay khác ma, nào nào, ngồi xuống rồi nói.

- Cá kia... Mai... Mai di.

Trần Lạc gượng gạo kêu một tiếng Mai di, nói:

- Chút nữa ta có việc cần làm, hôm nay...

Trần Lạc không chiun nổi Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp nhiệt tình, hắn cảm thấy chuyện hôm nay là lạ. Trần Lạc mới há mồm đã bị Mai tháp chủ đánh gãy.

- Hài tử này, ngươi thì có chuyện gì, nào nào, cùng Mai di trò chuyện một lúc.

Mai tháp chủ không tha phản đối một tay kéo Trần Lạc, tay kia nắm Tiết Thường Uyển ấn xuống ghế.

Trần Lạc nhìn Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp lại ngó linh phẩm quý giá đầy bàn, không chỉ Trần Lạc thấy quen mà trận sư lang thang càng quen mắt hơn, giống y như lúc hắn ăn cơm trưa trong nhà Tiết Thường Uyển. Thật sự giống y đúc, Dung hội trưởng và Mai tháp chủ cực kỳ nhiệt tình, làm lộ chuyện xấu lúc nhỏ của Tiết Thường Uyển. Khác với Dung hội trưởng kể chuyện trong sinh hoạt của Tiết Thường Uyển, Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp toàn lôi sai lầm khi nàng học tập trận pháp. Dung hội trưởng, Mai tháp chủ đều muốn giới thiệu Tiết Thường Uyển cho Trần Lạc, diều khác là Dung hội trưởng uyển chuyển hơn, Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp thì trực tiếp.

- Tiểu Lạc, ngươi thấy đồ nhi của Mai di có đẹp không? Nếu ngươi không tin cứ tìm bất cứ ai trong Kim Thủy Vực so sánh xem. Hãy nhìn khuôn mặt này, trơn mịn non mềm, không thoa phấn đã đẹp tuyệt trần.

Mai tháp chủ hoa tay múa chân trước người Tiết Thường Uyển như khoe linh bảo, nói:

- Còn có thân hình yểu điều này, nên nhô thì nhô, nên đầy thì đầy. Khắp Kim Thủy Vực ngươi sẽ không tìm được cô nương nào tốt hơn đồ nhi bảo bối của Mai di.

Trần Lạc trợn tròn mắt. Tiết Thường Uyển bị hành động của sư phụ Mai tháp chủ hù đầu óc trống rỗng, ngây ra tại chỗ, tư duy ngừng quay.

- Tiểu Lạc, ngươi và Thường Uyển đều trưởng thành, hôm nay Mai di làm chủ thay các ngươi, hãy quyết định hôn nhân đi?

- Mai... Mai tháp chủ đang nói giỡn sao?

Trần Lạc nhận ra không thích hợp, hắn suy nghĩ kỹ thì đoán ra Dung hội trưởng, Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp muốn ghép cặp hắn và Tiết Thường Uyển.

- Mai di không nói đùa.

- Ngại quá, ta có việc phải đi trước.

Trần Lạc đứng dậy, không tiếc thi triển Tàn Ảnh Tam Động mở cửa chạy trốn.

Thấy Trần Lạc bỏ chạy, Mai tháp chủ không đuổi theo mà lầm bầm:

- Tiểu tử này chạy nhanh quá, xem ra là không vừa ý.

- Sư phụ, sao sư phụ có thể như vậy...

Tiết Thường Uyển tỉnh táo lại khỏi trạng thái giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận, xấu hổ, hốc mắt ướt nước.

Tiết Thường Uyển ai oán nói:

- Sư phụ cảm thấy ta rất xấu sao?

- Xấu? Mới rồi ta có khen ngươi đẹp.

- Vậy ta ngốc sao?

- Ai nói ngươi ngốc?

- Nếu đồ nhi ở trong mắt các người không ngốc, không ngu thì tại sao ai cũng tìm mọi cách khiến ta gả cho Trần Lạc? Mẫu thân cũng vậy, sư phụ cũng vậy, làm như ta chiếm lợi nhiều lắm. Ta không nghĩ ra rốt cuộc Trần Lạc có gì tốt, hắn cho các người ích lợi gì mà các người thích hắn như vậy?

Mai tháp chủ nói thấm thái:

- Sư phụ là vì tốt cho ngươi.

Dung hội trưởng nhìn trúng thân phận các chủ Thiên Khải các của Trần Lạc, Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp thì nhắm vào thân phận Tiêu Du Tử. Dung hội trưởng đã hứa sẽ không lộ ra, Mai tháp chủ cũng vậy.

Mai tháp chủ đành khẽ thở dài:

- Sau này ngươi sẽ hiểu.

- Ha ha ha ha ha ha! Ta hiểu gì?

Tiết Thường Uyển tức giận bật cười, biểu tình rất uất ức.

- Bây giờ không phải vấn đề ngươi hiểu hay không mà có vẻ Trần Lạc không thích ngươi.

Mai tháp chủ không nhắc thì thôi, nói đến là Tiết Thường Uyển lại thấy tan vỡ, lửa giận đốt cháy. Tiết Thường Uyển mất hết lý trí, tức giận nghiến răng.

Tiết Thường Uyển nói:

- Cái tên đó chỉ mở linh mạch thứ tám có gì ghê gớm? Dựa vào cái gì không vừa mắt ta? Chết tiệt!

Tiết Thường Uyển nói xong định chạy đi tìm Trần Lạc tính sổ nhưng bị Mai tháp chủ cản lại.

- Nha đầu ngốc, cần gì xúc động như vậy. Sư phụ đã chuẩn bị hai tay, tính thời gian cũng đến lúc rồi.

- Không được, tap hải dạy tên cuồng vọng kia một bài học!

Bây giờ Tiết Thường Uyển chỉ muốn dánh Trần Lạc bầm dập, nhưng nàng mới dứt lời thì một thiếu niên áo lam xuất hiện trước cửa, không phải Trần Lạc thì là ai? Trông Trần Lạc suy yếu, mềm nhũn đứng dựa khung cửa, chỉ vào trái cây trên bàn.

Trần Lạc thều thào:

- Thứ đó kỳ lạ.

Trần Lạc chỉ vào Mai tháp chủ, nói:

- Ngươi... Lão bà kia... Âm ta...

Trần Lạc chưa nói xong đã té xuống dất.

- Hắn... Hắn làm sao vậy?

- Thì xỉu, còn làm sao?

- Xỉu? Sư phụ...

Tiết Thường Uyển đang nói thì thấy đầu váng mắt hoa, nàng che trán, thấy trời đất quay cuồng.

Tiết Thường Uyển suy yếu nhỏ giọng nói:

- Sư phụ... Ta...

Tiết Thường Uyển chưa nói xong đã xỉu.

Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp nhìnTrần Lạc, Tiết Thường Uyển ngất xỉu, đắc ý gật gù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.