Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 5: Ngươi Tới Giết Ta Xem!




Hạ An Lan thậm chí còn thật sự gật đầu: “Anh nói không sai, nhất định phải quản chứ, nhất định, nhất định...”

Anh xoay người nói với Nhạc Thính Phong: “Con trai, con nói không sai, loại người lớn lên mà tay chân dài quá mức thế này thì tốt nhất nên phế bỏ tay nó đi. Lần này nó dám vẽ bậy lung tung lên vở con, lần sau chưa biết chừng sẽ đi ăn trộm ăn cắp, đến khi trưởng thành, tám chín phần mười là sẽ bị người ta tống vào nhà lao. Để phòng cho nó về sau không bị sa đọa, chúng ta nhất định phải cứu giúp nó, ngàn vạn lần không thể buông tha cho nó nhé con trai.”

Lời nói của Hạ An Lan khiến nhị vị phụ huynh kia tức giận đến nỗi muốn hộc máu: “Các người, các người... Thật quá đáng, các người thật sự quá đáng mà....”

Cô Ngô đau đầu không thôi, ca này ngày càng khó giải quyết rồi, giờ phải làm thế nào cho tốt đây???

Sớm biết thế này thì cô nhất định sẽ không gọi cả ba người bọn họ đến cùng lúc rồi. Vị cha dượng của Nhạc Thính Phong này có thể gây chuyện thị phi không ngừng. Nếu song phương nguyện ý, bọn nhỏ chỉ cần xin lỗi nhau rồi rời đi, thế có phải là xong rồi không?

Nhưng... Chuyện này xem ra căn bản là không thể cứ thế mà giải quyết được rồi, đặt biệt là Hạ An Lan, trong sự kiện này, anh ta nhất định nửa điểm cũng không chịu nhượng bộ rồi.

Mẹ cô bé cán sự học tập nghiến răng nghiến lợi nói “Theo ý của các người, chuyện hôm nay không chỉ không hề giải thích mà cũng không thèm giải quyết phải không?”

Hạ An Lan lắc đầu: “Cô lại nói sai rồi, người không muốn giải quyết chuyện này rõ ràng là các người mà, không muốn giải thích, cũng chính là các người, con trai tôi hoàn toàn bị người khác hãm hại, bị bôi nhọ, bị làm nhục, sách giáo khoa đều bị huỷ, chẳng lẽ các người không nên chân thành, tha thiết nói với nó một câu xin lỗi hay sao?”

Nhạc Thính Phong thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, quả thật là cậu ta và Hạ An Lan vẫn còn cách nhau một trời một vực, đặc biệt là ở phương diện không biết xấu hổ này, không ai có thể làm tốt hơn Hạ An Lan đâu...

Ở phương diện này, cậu vẫn còn khoảng cách rất lớn cần để đuổi kịp ông ta.

Mẹ của cô bé cán sự học tập tức giận đến nỗi ngón tay cũng run rẩy: “Anh, anh quả thật là.... Đồ không biết xấu hổ, còn dám nói rằng nó bị người khác hãm hại hay sao?”

Hạ An Lan gật đầu: “Đúng vậy, con trai tôi quả thật là bị người khác hãm hại, con trai tôi vô cùng cần sự an ủi và bồi thường của người khác đó.”

Hai vị phụ huynh kia hoàn toàn không biết phải nói điều gì nữa, bọn họ chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ thế này.

Nhưng mà, biểu cảm của Hạ An Lan vẫn còn ở phía sau, anh thản nhiên nói: “Dù sao, đối với chuyện xảy ra hôm nay, thái độ của tôi chính là, các người cần xin lỗi với con trai tôi, hơn nữa là phải xin lỗi trước mặt tất cả mọi người, nếu không, dẫn theo con trai con gái các người cuốn xéo đi.”

Anh không muốn hai đứa nhóc xấu xa này ảnh hưởng đến tâm tình của Nhạc Thính Phong.

Sắc mặt của mẹ cô bé uỷ viên học tập liền thay đổi: “Anh không cần phải nói lời quá đáng như vậy, anh dựa vào cái gì mà muốn con gái tôi phải nghỉ học?”

Hạ An Lan nhún vai: “Bởi vì... Nhà chúng tôi có rất nhiều tiền, chúng tôi thấy các người không vừa mắt nên muốn các người cuốn gói đi, điều này không phải rất bình thường sao?”

Mẹ cô bé cán sự học tập tức giận đến nỗi mặt mũi gần như nhíu thành một đoàn.

Nhưng mà, Hạ An Lan này cũng không phải là người thích nói đùa, nếu anh ta thật sự ra tay, xem chừng anh ta sẽ khiến con gái cô ta bị đuổi học thật, phải biết rằng đây là trường học tốt nhất ở Lạc Thành này.

“Anh, anh không thể làm càn như vậy được...”

Hạ An Lan mỉm cười: “Làm càn sao? Nói thế thì quả thật có chút ngượng ngùng đó. Đây không phải do các người tự mình chuốc lấy sao?”

Rốt cuộc, sau vài giây giãy giụa, cô ta nói: “Được, chúng tôi nghe anh giải thích xem làm sao có thể chứng minh thành tích của Nhạc Thính Phong là thật? Nếu thằng bé muốn người khác tin tưởng thì nó chứng minh thành tích của mình là sự thật đi?”

Hạ An Lan: “Chuyện này không cần phiền...”

Nhạc Thính Phong bỗng nhiên nói: “Cô giáo, em muốn tham gia thi vượt cấp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.