Cừu Nhỏ Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 2: Đều Là Nàng




“Cậu?” Thẩm Tâm đánh giá cô một chút, sau đó không nhịn được bật cười: “Cậu còn đòi ở trên sao, cậu không phải tình nhân bí mật của tớ à?”

“… Xem như cậu lợi hại!” Điềm Tâm đen mặt.

Thế là người hầu nhỏ Điểm Tâm chính thức bắt đầu đi theo Đại tổng quản Điểm Tâm ngao du.

Nghe nói trong đoạn thời gian đó, nên cây cầu Nại Hà trong trò chơi, có rất nhiều nữ game thủ nhảy cầu tự sát, chỉ bởi vì tình nhân trong mộng của họ, có năng lực, kỹ năng hoàn hảo đứng thứ hai, Đại tổng quản Điểm Tâm, luôn mang theo một nữ người hầu, đồng thời còn vì nữ người hầu đó, mà giúp nàng ta giệt một đại bang phái đứng thứ hai trong võ lâm.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

Chỉ là trong thời gian một tuần lẽ này, ban ngày Điềm Tâm đi học, buổi tối thì luyện cấp với Thẩm Tâm, trước khi đi ngủ thì nói chuyện điện thoại với Trần Diệc Nhiên, thời gian trôi qua rất phong phú.

Một tuần lễ trôi qua, lại là một chu kì mới, Điềm Tâm vội vàng đến cửa tiệm lần trước lấy hàng, nhận về một búp bê “Điềm Tâm” xinh đẹp.

Quả nhiên chủ tiệm không nói dối, đã làm cho Điềm Tâm loại đẹp hơn, quả thật rất tinh xảo tỉ mỉ, từng cái lông mi đều giống như thật.

Điềm Tâm hết sức hài lòng nhìn chủ tiệm đặt búp bê “Điềm Tâm” vào một cái hộp thật lớn, sau đó gói lại thật đẹp, còn hết sức quan tâm giúp cô đặt vào cốp xe của Lục Dật Tiêu.

Lục Dật Tiêu ngồi trên ghế lái, nhìn Điềm Tâm mang một hộp quà lớn như vậy ra khỏi tiệm, tò mò hỏi: “Điềm Tâm, em tặng Diệc Nhiên cái gì thế?”

“Hỏi cô ấy cũng không nói cho anh biết đâu.” Thẩm Tâm nhìn cái hộp quà to đùng kia, cười hì hì với Lục Dật Tiêu: “Tuần trước em hỏi, cô ấy cũng không chịu nói.”

“Hi hi, nếu anh Nhiên thích, em sẽ nói cho hai người biết, hiện tại phải giữ bí mật, tạo cảm giác thần bí.” Điềm Tâm đóng cốp xe lại, sau đó vẫy vẫy tay chào chủ tiệm, chui lên ghế sau xe, cười hì hì với hai người ngồi ở hàng ghế trước: “Anh Tiêu, cảm ơn anh đã đến đón bọn em.”

“Không cần khách khí, dù sao anh cũng đến đón Thẩm Tâm, tiện đường đón em cũng không sao.” Lục Dật Tiêu đeo kính râm, sau đó quay đầu nhìn Điềm Tâm nói: “Sinh nhật Trần Diệc Nhiên phải một tuần nữa mới đến, em đã chuẩn bị quà tốt cho cậu ta sớm như vậy rồi.”

“Hi hi, đúng vậy ạ.” Điềm Tâm cười gật gật đầu.

Trên đường trở về thành phố Z, Lục Dật Tiêu trực tiếp đưa Điềm Tâm về nhà Trần Diệc Nhiên, sau khi giúp cô mang hộp quà lớn lên đến tầng thứ 19, liền đưa Thẩm Tâm rời đi.

Điềm Tâm cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại di động, mới hơn bốn giờ chiều, còn gần hai tiếng nữa Trần Diệc Nhiên mới tan ca.

Cô suy nghĩ một chút, sau đó đẩy hộp quà vào một nơi dễ thấy trong phòng khách, rồi bước vào bếp mở tủ lạnh kiểm tra xem có nguyên liệu nấu ăn gì không.

Sáu giờ tối.

Đã là cuối mùa thu, nhiệt độ không khí bắt đầu trở nên có chút mát mẻ.

Trần Diệc Nhiên có chút mệt mỏi mở cửa nhà, đối mặt với căn phòng tối om, không nhịn được thở dài một hơi, tuần này Điềm Tâm gọi điện nói không về, mà hết lần này đến lần khác anh lại còn có rất nhiều việc phải xử lý, không có thời gian đến thành phố N, nhẩm tính, lại thêm một tuần không gặp Điềm Tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.