Cựu Nhân

Chương 19: Tại sao anh không nói?




"Chuyện này không hay rồi," Jake cảnh giác.

"Tôi... Cháu... Cô từng nhìn thấy ông ấy không mặc quần áo ư?" Người phụ nữ đứng nơi cửa liếc nhìn ra sau lưng.

Macy té ngửa vào người Jake. Đấy chỉ là một cử chỉ nhỏ, nhưng Jake thích thế, vì nó chứng tỏ cô tin tưởng anh sẽ đỡ cô.

"Chuyện này đúng là không hay rồi," cô thều thào.

Jake hết nhìn bà Faye lại nhìn cô gái tóc nâu đứng trên ngưỡng cửa. Thế rồi, hiện ra sau lưng cô tóc nâu là một người đàn ông vạm vỡ có mái tóc muối tiêu. Hal Klein chăng?

"Cho phép chúng tôi vào nhà nhé?" người đàn ông tuy hỏi thế nhưng lại không đợi lấy câu trả lời. Ông bước hẳn vào trong.

"Không," bà Faye Moore bảo. "Anh không được vào."

"Tử tế chút đi con," bà ngoại của Macy khuyên. "Cứ nghe người ta trình bày đi, xong xuôi, con muốn lên gối anh ta cũng được mà."

Mắt ông Klein mở to sửng sốt, nhưng vẫn vẫy cô gái tóc nâu cùng vào theo.

Jake, lúc này đã chuyển sang tư thế của cảnh sát, thận trọng phân tích tình huống. Ông Klein bước chậm rãi, nhưng không quá chậm với một người đang bị thương ở ngực và bị đe dọa một cú đá vào hạ bộ. Jake cũng nhận thấy cách ông nhìn vào bà Faye. Linh tính mách bảo anh rằng cô gái tóc nâu kia không phải bồ nhí của ông.

Cánh cửa lưới đóng sầm lại sau lưng cô gái. Bầu không khí im lặng tràn ngập căn nhà nhỏ chật. Mãi sau, ông Klein lên tiếng trước. "Chị Faye à, xin giới thiệu với chị đây là con gái tôi. Melissa, đây là cô Faye Moore. Cô ấy chính là người tình nguyện đến giúp bệnh viện mà bố từng nói là bố muốn mời cô ấy đi chơi đấy."

Bà Faye gần như ngã ngồi xuống ghế tựa trong phòng ăn. "Con... con gái anh ư?"

Ông Klein gật đầu. "Mãi sau này tôi mới nhận ra rằng hình như chị có chút hiểu lầm. Và bởi vì tôi muốn làm bạn với chị nên thiết nghĩ nhất định chúng ta phải làm cho rõ chuyện này."

Jake, đang cố nhịn cười, bước lên chìa tay cho ông Hal. "Jake Baldwin."

"Chắc là bạn trai nhỉ?" Ông Klein vừa bắt tay anh vừa nhìn sang Macy.

Jake cũng liếc sang Macy, đoạn nháy mắt. "Vâng ạ, là bạn trai."

**********************

Jake yêu thích được nhìn Macy ngủ, yêu cái cách cô gối đầu vừa vặn lên cánh tay anh. Anh yêu cả đầu mũi hơi hếch của cô, yêu cái nhân trung sâu, thậm chí yêu luôn mái tóc lúc nào cũng dễ dàng bù rối. Anh yêu vóc người mảnh mai của cô áp sát cơ thể anh. Tất cả đều hoàn hảo. Như thể cả cuộc đời anh đã sinh ra chỉ để chờ đợi cô. Không chỉ là chuyện yêu đương. Nói thế không có nghĩa ân ái với cô không phải là đỉnh cao của thú yêu đương anh từng được hưởng. n ái với cô là điều tuyệt vời nhất trên đời. Nhưng giữa anh và Macy không chỉ có thế.

Anh yêu cô. Chân lý ấy đã sáng tỏ trong bữa trưa hôm nay. Jake suýt chết nghẹn khi thấy Macy nói với mẹ cô rằng chuyện giữa họ không nghiêm túc. Đến lúc ấy anh mới hiểu Macy coi chuyện anh không mời cô đến dự tiệc sinh nhật của ông ngoại anh là dấu hiệu cho thấy anh không nghiêm túc trong quan hệ với cô. Thế là anh sửa sai ngay. Anh đã mời cô đến dự bữa tiệc của ông ngoại.

Suy nghĩ đầu tiên của anh là, trời ạ, dĩ nhiên rồi, anh rất muốn cô dì chú bác nhà anh được gặp Macy. Suy nghĩ thứ hai của anh là anh muốn quẳng cái hạnh phúc anh đang có này vào mặt em trai và Lisa. Nhưng bây giờ, Jake thoáng băn khoăn. Tất nhiên, anh vẫn muốn đưa Macy ra mắt bà con họ hàng, nhưng chuyện chọc tức em trai về gia tài mình đang có này nghe như là một kế hoạch vĩ đại. Ngay cả viễn cảnh phải thấy Harry và Lisa tay trong tay cũng không làm anh chùn bước như trước. À, chí ít cũng không làm anh buồn bã như trước nữa. Nhưng điều anh không muốn làm chút nào là phải giải thích cho Macy biết người đàn bà anh từng hết lòng yêu thương đã bỏ anh đi theo người khác.

Jake ngủ thiếp đi chừng nửa tiếng trước khi chuông điện thoại di động reo lên làm anh bật dậy khỏi giường. Chợt nhớ ra điện thoại vẫn trong túi quần của bộ quần áo anh trút bỏ ngoài phòng khách, nơi anh và Macy hoan lạc cùng nhau sau khi về nhà, thế là Jake vội vàng chạy ra tìm điện thoại.

"Baldwin nghe đây," Jake trả lời, thầm hy vọng người gọi tới nhầm số, bởi điện thoại gọi đến nữa đêm hiếm khi báo tin tốt lành.

"Jake, Stan đây." Giọng bạn anh cực kỳ nghiêm trọng. "Tớ đang ở hiện trường một vụ án mạng. Có vẻ như có liên quan đến vụ tên Tanks. Tớ muốn cho cậu biết chút tin tay trên."

Hình ảnh của Billy hiện lên trong đầu Jake và anh phải nhắm nghiền mắt lại khi lùa tay qua tóc. Đường dây im lặng. "Đừng nói đó là Billy Moore nhé."

"Tớ vẫn chưa nói chắc được. Tụi tớ định chụp thêm mấy tấm hình trực diện của nạn nhân. Bên CSI đang lấy dấu vân tay và họ vẫn chưa trả kết quả cho mình, nhưng chiều cao và độ tuổi thì trùng đấy. Chúng tớ đang định đưa thi thể về nhà xác của hạt đây."

"Khỉ thật," Jake buột miệng. Thốt nhiên anh nghe hơi thở đứt quãng ngay sau lưng mình. Anh quay phắt lại và thấy Macy đang quấn tấm drap quanh người đứng dựa vào tường. "Tớ đến ngay đây," anh nói.

Nỗi sợ hãi lóng lánh trong mắt Macy. "Billy à?" cô hỏi.

Cổ họng Jake đắng nghét. "Họ vẫn chưa dám chắc." Anh muốn nhóm lên trong cô một tia hy vọng mong manh, nhưng Macy cũng cần biết được sự thật. "Cảnh sát vừa tìm thấy một cái xác."

Cô vụt đưia tay bưng miệng. Jake xót xa khi thấy Macy khóc nấc lên.

Một tiếng đồng hồ sau, tại nhà xác của hạt, Jake nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Macy, nhưng anh nhất định không để cô phải chứng kiến những gì tận mắt anh vừa nhìn thấy.

"Em muốn vào trong đó." Macy định đi qua anh để bước hẳn vào trong.

Jake chặn cô lại và ôm ghì Macy vào lòng. "Kết quả vân tay sẽ chóng có thôi."

"Còn em chỉ cần hai giây là biết có phải nó không! Nó là em trai em cơ mà!"

Jake vội kéo cô trở lại và siết chặt cô trong vòng tay. "Bên chuyên môn đang xem xét tử thi," anh nói dối.

Macy ra phòng chờ và ngồi phịch xuống chiếc ghế đôi. Jake vội chạy theo sau và đặt một tay lên vai cô nhưng Macy hất tay anh ra. Ừ thì, nếu việc nổi cáu với anh giúp được cô kinh qua giờ khắc này, Jake không lấy thế làm phiền.

Cửa phòng chờ vụt mở toang. Donaldson bước vào. Chính Jake đã gọi điện cho Mark trên đường đến đây. Anh biết nếu nạn nhân là Billy thật, anh sẽ bận an ủi Macy và người thân của cô, trong khi anh cần một ai đó có thẩm quyền đến lấy thông tin chi tiết. Jake đứng lên đón bạn.

Donaldson nhìn Macy và hỏi anh. "Cô ấy có sao không vậy?"

"Macy đang đau lòng lắm đấy." Còn Jake cảm thấy mình vô dụng vì không biết phải giúp Macy như thế nào

Mark hạ thấp giọng hỏi. "Vậy nạn nhân đúng là Billy à?"

"Tớ vẫn chưa biết cậu à. Mấy phút nữa sẽ có kết quả vân tay."

"Cô ấy không thể nhận diện tử thi à?"

"Xác chết bầm dập lắm. Rất ghê." Jake chớp mắt, hy vọng hình ảnh kia đừng quay về ám ảnh anh thêm nữa. "Tớ không muốn cô ấy phải chứng kiến."

"Thế Stan đã đến chưa?"

"Tớ đã thấy cậu ấy đâu. Khi Stan đến thì cậu moi cho hết thông tin cậu ấy biết nhé. Hay chí ít là những thông tin mà cậu ấy có thể cung cấp cho chúng ta." Jake quay sang nhìn Macy đang buồn đến héo người. "Cô ấy không đáng phải chịu đựng chuyện này."

"Đời đôi khi cũng khốn nạn phải không nào?" Donaldson triết lý. Rồi: "Ồ, mà tiện thể đây, cậu nhận định đúng về vụ Brown đấy."

"Brown nào cơ?" Jake ngơ ngác hỏi lại.

"Cái nhà ông bán sơn bị mất trộm ấy. Đúng là con ông ấy bị ung thư thật. Con bé đang ở trung tâm điều trị liệu ung thư M.D Anderson." Donaldson lắc đầu. "Tớ đã đóng góp chút tiền rồi. Giấu tên đấy, nên cậu chớ có hở ra với ai đấy nhé."

Jake ngạc nhiên nhìn cậu ta. "Tớ chỉ nói đùa chứ bắt cậu làm thật đâu nhỉ?"

"Sao lại không?" Donaldson bật cười. "Nếu tớ mà đúng thì tớ đã bắt cậu chung độ thật rồi. Tớ đã tưởng được thấy mặt cậu méo xẹo khi sáng nào cũng phải mua đồ ăn sáng cho tớ rồi đấy chứ." Cậu ta mỉm cười, nhưng tình huống nghiêm trọng hiện tại làm nụ cười nhạt ngay. "Vả lại, tiền này là việc thiện mà."

Mark đan tay vào nhau. "Hôm qua, tớ đã nói chuyện với ông Brown. Lúc ấy ông ta và em trai cùng treo tấm biển kêu gọi mọi người quyên góp cho quỹ phòng chống ung thư. Thật đau lòng."

"Ừ." Jake thầm ghi nhớ phải đóng góp tiền giúp cháu bé.

Cửa phòng chờ bật mở và Stan đi nhanh vào trong. Macy vội bật dậy đi đến gần. "Có phải nạn nhân...?"

Jake vòng tay ôm lấy cô, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

"Không," Stan đáp

Macy gần như quỵ xuống trong tay anh. Nhẹ cả người, Jake ôm người yêu chặt hơn nữa.

Jake hỏi bạn. "Thế cậu đã kết luận nạn nhân là ai chưa?"

Stan gật đầu. "Là anh trai nuôi của Ellie Chandler."

************************

Macy trở mình khi đang gối đầu lên vai Jake. Họ đã về nhà gần một tiếng đồng hồ, nằm trên giường cũng bằng ấy thời gian, nhưng Macy vẫn không tài nào ngủ được. Lúc đầu Macy mừng vì người đang nằm trong phòng lạnh của nhà xác lạnh lẽo không phải là Billy. Nhưng sau đó cô cảm giác như người có lỗi bởi đã nhất thời vui mừng khi mới hay tin tử thi là anh trai của Ellie chứ không phải em trai mình.

"Em không sao chứ?" Nghe anh hỏi, Macy biết Jake cũng không ngủ được.

"Không sao." Macy hít vào mùi thơm đầy nam tính từ người anh. "Em cảm ơn anh."

"Vì gì mới được chứ?"

"Về tất cả. Vì anh đang ở đây với em này."

"Anh chẳng muốn đi đâu cả." Im lặng. "Mà này, sao em cứ thao thức hoài thế?"

"Chọn lấy một đề tài đi anh," cô đáp, cố ra giọng vui vẻ mà thực lòng không thể. "Khoen rốn của mẹ em này, mối quan tâm đột ngột của bà về đàn ông này, em trai em mang tội danh tù vượt ngục này, anh trai Ellie đang nằm lạnh cóng trong nhà xác này, niềm hạnh phúc của em rằng đấy là anh trai của cô ấy chứ không phải em trai em này. À phải rồi, còn chuyện về cả xấp hóa đơn tuần sau đến hạn và mấy môn thi hụt nữa chứ." Với lại, cả chuyện em đang lo sợ về những gì đang xảy đến giữa hai chúng mình nữa.

"Hừm. Danh sách dài quá nhỉ." Anh kéo cô nằm lên người mình và nhìn sâu vào đáy mắt cô. "Nào, mình cùng bàn tuần tự từng việc một nhé. Khoen rốn của mẹ em chẳng là chuyện gì cả. Chỉ là một vết xỏ thôi. Rồi sẽ tự lành ấy mà. Ngoài ra, anh nghĩ mẹ có quan tâm đến ông Klein là tin mừng đấy chứ."

Anh xoa xoa hai bả vai cô. "Anh hiểu tại sao em phải lo lắng, nhưng cho đến giờ này Billy vẫn bình yên cơ mà. Còn em vui vì nạn nhân vừa rồi không phải Billy là tất nhiên thôi, ai là con người mà không thấy nhẹ lòng trong hoàn cảnh ấy chứ." Anh vén lọn tóc vương trên má cô. "Còn gì nữa nào?" Anh dừng lại giây lát. "À, đến chuyện thanh toán hóa đơn ư? Anh đã bảo anh sẽ cho em vay tiền rồi mà. Cho vay đấy," Jake nói thêm. "Cuối cùng, nếu trường không cho em thi lại thì cũng chưa phải trời sập đến nơi. Mình sẽ tìm cách giải quyết."

Macy nhìn anh đăm đăm. "Anh học ở đâu cách bàn bạc giúp người khác gỡ rối thế?"

"Cái đó thấm vào máu anh rồi. Là một phần của việc làm con trai mục sư mà lại."

Cô mỉm cười nói đùa. "Vậy mà em cứ tưởng con trai mục sư là mấy cậu thích gây rối và sống chỉ để lòn váy phụ nữ thôi chứ."

"Thì anh cũng là loại như vậy đấy."

Cả hai cùng im lặng. Mười phút sau, Jake vẫn đang lắng tai nghe Macy thở nhè nhẹ. Giấc ngủ trốn họ, biến đi tận nơi nào. Jake biết một cách giúp cả hai thôi trằn trọc nhưng anh không biết Macy có chịu nghe lời anh chăng. Tối nay cô đã vất vả nhiều rồi.

Thốt nhiên, cô hỏi anh. "Anh có muốn chứng minh không?"

"Chứng minh gì cơ?"

"Chứng minh điều em vừa nói ấy." Macy bỗng lưỡng lự. "Ý em là lòn vào váy phụ nữ ấy. Em... có nghe nói sex có tác dụng an thần." Bàn tay cô chuyển xuống bụng anh rồi đi lên.

Anh quay sang nhìn cô, vẻ thích thú. "Anh cũng đang nghĩ đúng như em vậy."

"Vậy sao anh không làm đi?" Những ngón tay cô âu yếm vuốt ve anh mãi không thôi.

"Bởi vì anh không chắc anh đang suy nghĩ bằng đầu trên hay đầu dưới nữa."

Cô xỉa ngón tay vào ngực anh. "Thô bỉ quá đi."

"Đấy cũng là một nét tính cách nữa của con trai mục sư đấy."

Anh cầm tay cô và giúi vào trong quần mình. Macy nắm trọn lấy anh. Cơn hưng phấn ngọt ngào từ cái động chạm ấy khiến Jake nghẹn thở, nhưng đúng lúc ấy, anh lại đổi ý muốn một thứ khác. Anh kéo tay Macy ra ngoài.

"Đến lượt anh rồi," anh bảo.

"Anh biết không," cô thủ thỉ khi anh lật cô nằm ngửa trên giường. "Có vẻ như mấy lượt của em bao giờ cũng bị rút ngắn hết ấy."

Anh chặc lưỡi. "Ừ, phải, khi cho sẽ vui hơn là khi nhận mà." Anh kéo tay qua đầu cô, cởi bỏ luôn quần pijama. "Đêm nay, em xứng đáng được nhận."

Bất ngờ, anh ngã người ra và bảo. "Có cái gì đó không ổn... à, anh biết rồi!" Jake nhảy xuống giường và bật công tắc đèn. Nhưng khi anh trở lại, cô đã kéo chăn che kín mình

"Đừng anh."

"Sao vậy, Macy?"

"Em không mặc gì cả."

Anh cười. "Chính vì thế anh mới bật đèn chứ."

Macy ngồi lên, drap giường lùng bùng quanh chân cô khi cô đi ra tắt đèn. Xong xuôi, chăn vẫn quấn quanh như thế, cô trèo lên giường ngả người xuống

Anh cân nhắc giây lát rồi bảo, "Thôi được. Anh với em, mỗi người nhường nhau một chút nhé." Anh với tay bật đèn ngủ và hạ cường độ ánh sáng xuống mức dìu dịu.

Cô nhíu mày. "Nếu thế anh vẫn nhìn thấy em mà."

Anh cúi xuống hôn cô. "Tại anh muốn ngắm em mà lại."

"Nhưng sáng nay lúc trong nhà tắm, anh đã nhìn thấy hết rồi thôi." Macy nằng nặc, như thể chỉ nhìn cô một lần là đủ với anh vậy.

"Thế em tưởng anh không biết lý do em che chắn không cho anh nhìn à?"

"Em nghĩ anh cũng thích thế ấy chứ." Cô thoáng bĩu môi. Trời ơi, cô bĩu môi trông có khêu gợi không cơ chứ

"Anh thích mà. Nhưng bây giờ anh muốn ngắm em. Coi nào, Macy." Anh kéo chăn trên người cô xuống. "Anh đảm bảo em sẽ thích những gì anh làm cho xem."

Cô nắm đầu chăn kéo lên. "Nhưng anh định làm gì mới được chứ?"

"Anh sẽ mát xa cho em."

Cô nắm chặt mép chăn trên ngực. "Em tưởng mình sẽ yêu nhau cơ mà."

"Mình sẽ làm cả hai. Thế em chưa bao giờ nghe đến chuyện mát xa với kết thúc có hậu à?"

"Bỉ ổi!" Cô trách anh.

Anh bật cười. "Ừ, bỉ ổi chính đáng đấy em." Anh với lấy lọ tinh dầu trong ngăn kéo của tủ nhỏ sát đầu gường. "Coi nào." Anh cúi xuống gỡ dần mép chăn trong tay cô nắm chặt. "Thư giãn đi em. Anh sẽ làm cho em cực kỳ dễ chịu cho xem. Sau đó, em sẽ ngủ ngon như em bé đấy."

Cô để anh kéo chăn ra. Nhìn thấy Macy đỏ mặt, Jake chỉ chực bật cười. Sau bao lần ân ái từ đêm cho tới sáng nay, cái đỏ mặt của cô tuy có hơi bất ngờ nhưng lại rất tinh khôi. Macy làm anh rạo rực. Jake cởi bỏ quần con để cô thấy anh khao khát đến mức nào.

Mắt cô mơ màng nhìn xuống dưới nhưng rồi ngước lên ngay. Anh vừa lấy ra chút tinh dầu lên tay và xoa hai bàn tay cho dầu ấm lên, vừa mải mê ngắm tấm thân ngọc ngà của cô đang nằm hổn hển trước mặt anh. "Em đẹp quá!"

"Không..."

"Suỵt. Im lặng nào. Em không được nói. Cứ nằm yên mà tận hưởng thôi." Anh cầm bàn tay trái của cô lên rồi xoa dầu vào lòng bàn tay. Kế đến, anh chậm rãi day lên cánh tay cô, từng chút, từng chút một. Mát xa tay bên này xong, anh chuyển sang tay kia. Cô quan sát anh làm nhưng thi thoảng lại ngó xuống ngực và bụng dưới của anh. Sau đó, vì ngại biết anh đang quan sát mình, cô vội bước lên ngay.

Mát xa hai cánh tay cô xong, Jake lấy thêm dầu, làm nóng lên, rồi thoa lên khắp da bụng, chậm rãi nhích lên từng chút khi dần đi lên ngực Macy. Anh mân mê khắp ngực cô. Rồi anh xoa đều hai vai, xua tan đi mọi căng thẳng, nhưng cứ mỗi vài giây anh lại cho tay trở về lướt trên ngực cô như nhắc cô đừng quên khoái cảm sắp đến.

Macy thở dài. Mỗi lần hít vào, cô lại thở sâu hơn thư giãn hơn.

"Nếu em nghĩ thế này là sướng rồi, em hãy chờ đến khi anh chuyển xuống dưới," anh thì thầm.

Mấy phút sau, Jake nhích xuống cuối giường. Anh vừa nhấc một bàn chân của cô lên, Macy đã e dè khép đùi lại. Thấy vậy, anh nhẹ nhàng luồn bàn tay vào giữa hai chân cô. Ngay lúc anh mát xa đường lõm dưới bàn chân Macy, Jake đã thấy cô mềm người thoải mái hơn, vậy là anh bèn tách hai đùi cô ra xa để mình được ngắm nhìn thỏa thích những gì nằm giữa hai đùi cô.

Anh xoa nắn xong hai bàn chân, bụng chân, và khi lần lên đến hai đùi, anh cho tay thi thoảng trượt vào trong, về phía tâm điểm của cô. Cô đã sẵn sàng cho anh, nhưng Jake còn chút việc cần hoàn tất.

"Em nằm sấp xuống đi, Macy"

Cô ngoan ngoãn nghe theo anh

Thật chậm rãi, dùng cả hai tay để làm cô thư giãn lẫn hứng tình cùng lúc, anh đã làm cô bủn rủn. Hai tay anh chầm chậm xoa day qua vùng mông cong cong và qua mọi nơi khác. Anh hôn lên cổ, thủ thỉ bao lời tán dương vẻ đẹp của cô. Sau đó, anh xoa dầu lên ngực và bụng mình, đeo bao cẩn thận rồi lật Macy nằm ngửa trên giường.

Cơ thể anh phủ lên người cô. Cơ thể hai người trơn trượt vào nhau. Macy vòng chân quắp ngang lưng anh. Anh vén tóc cô vừa xòa xuống má. Trước mắt anh, Macy hoàn toàn thư giãn và sẵn sàng đón anh vào trong cô. Mà anh cũng đã quá sẵn sàng. Hông anh trượt tìm đúng lối vào và đi vào trong cô.

"Jake này," cô thì thầm, ưỡn hông cao để đón nhận anh vào sâu hơn nữa.

"Gì vậy?" Anh khoan thai nhịp nhàng.

"Anh muốn nhìn em khỏa thân lúc nào cũng được."

"Hay quá."

Anh bật cười, rồi khi cô đẩy hông lên nuốt trọn lấy anh, anh không còn kiểm soát được nữa, nhịp điệu yêu đương của họ từ chậm rãi chuyển sang hối hả, từ khoan thai dìu dặt sang dồn dập mạnh mẽ vô cùng. Chỉ năm phút sau, Macy đã ngủ ngon lành trong vòng tay anh. Ngay sau đó, Jake cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

******************

Billy ngồi nép bên gốc cây sồi già, cách ngôi nhà có cánh cửa chớp sơn màu xanh lá cây nơi cậu đã trông thấy tên Tanks. Nguồn sáng duy nhất ở nơi đây mà từ một ngọn đèn đường chiếu sáng cho cả dãy nhà, nhưng Billy đã ngồi đây lâu đến nỗi mắt cậu đã quen với ánh sáng mờ mờ này.

Nhắm nghiền đôi mắt , Billy lại nhớ Ellie khỏa thân đúng dưới ánh trăng bàng bạc. Billy nhớ cô đến đau đớn, nhưng cậu đã quyết không bao giờ quay về ngôi nhà trên bãi biển ấy. Chỉ có cách ấy là tốt nhất mà thôi. Có lúc cậu đã định nhấc máy gọi cho Ellie để xem tình hình của cô ra sao, nhưng rồi Billy lại nghĩ dù chỉ là một cuộc gọi cũng sẽ khiến Ellie bám víu vào đó để hy vọng. Ellie Chandler phải hiểu được rằng chẳng còn hy vọng nào cả.

Billy rê đầu lưỡi vào mặt trong của môi mình. Cậu đã không còn cắn môi nữa, nhưng thôi thúc lại vẫn còn. Chắc chỉ là thói quen khó bỏ. Cảm nhận được sức nặng lạnh ngắt của khẩu súng trĩu trên mạn sườn, Billy bèn rút súng và đặt xuống cạnh chỗ mình ngồi.

Cậu tự hỏi không biết cảm giác bị trúng đạn sẽ như thế nào, không biết đầu đạn xé rách da thịt và đập gãy xương sẽ ra sao. Hồi trước cậu có nghe nói rằng sẽ không đau đâu, nhưng khi tận mắt chứng kiến ông Hal Klein và Brandon bị trúng đạn thì cậu không còn chắc nữa. Tuy nhiên, cậu biết chắc nỗi đau ấy không thể sánh bằng nỗi đau mất hết người thân và phải ngồi tù cả đời. Rõ ràng trên đời có nhiều số phận con người còn bi đát hơn cả cái chết.

Billy cầm khẩu súng lên. Cậu sẽ không bao giờ tự sát. Cậu vốn nhát đòn chẳng dám làm thế. Nhưng nếu tên Tanks không giết cậu thì cảnh sát sẽ kết liễu cậu thôi. Cơ may cậu thực sự thoát khỏi vụ này mà vẫn còn sống là bao nhiêu ấy nhỉ? Chẳng được là bao.

Billy lo đến thắt ruột như cảm giác xót xa không còn mạnh mẽ như lần gần nhất cậu nghĩ đến khả năng sẽ bị trúng đạn. Tất nhiên, Billy chẳng dũng cảm thêm chút nào chỉ là càng ngày cậu càng thêm nản lòng.

Tấm màn của đêm tối nặng nề đè lên vai Billy. Cậuchớp chớp mắt. Đã bao nhiêu ngày nay cậu không ngủ tồi. Mệt quá, cậu tự nhủ, nhưng nhất định cậu phải tỉnh táo. Phải chờ cho tên Tanks ló mặt. Phải tin hắn sẽ xuất đầu lộ diện.

Chùm sáng từ đèn pha xe hơi quét qua chỗ cậu đang nấp khi chiếc xe quành vào con phố. Billy phấp phỏng chờ xem xe ấy có phóng đi hướng khác hay không. Thật chậm rãi, với chỉ còn tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường sỏi, chiếc xe lăn bánh vào lối đi dẫn tới ngôi nhà có cửa chớp sơn màu xanh lá cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.