Cựu Nhân

Chương 13: Soái ca quá suất




“Anh có tin gì thêm về tên Tanks chưa?” Macy hỏi đặc vụ Adkins khi cô đậu xe trong bãi của viện dưỡng lão và đến bên xe anh ta.

“Chưa có gì cả.”

Macy giải thích rằng khi đem giao pizza vào đây, thường thì phải mất vài phút tìm ra người có trách nhiệm ký giấy nhận hàng. “Chờ tôi chừng ít nhất là 10 phút rồi hãy phát hoảng nhé.” Anh chàng FBI trông chẳng vui vẻ gì, nhưng cô đã kịp thấy bên cạnh anh ta có cuốn tiểu thuyết của James Patterson và nghiệm ra anh ta cũng sẽ chẳng nhớ nhung gì nhiều đến cô đâu.

Vào đến bên trong ngôi nhà của ông già bà cả, Macy để ý tìm một người không quá giống nhân viên cao cấp để có thể mời cô ra ngoài tức khắc, đồng thời người ấy phải khá nhiệt tình khi trả lời những câu hỏi của cô. Nhìn quanh một hồi, Macy biết mình chẳng có lắm thời gian.

Một ông cụ đẩy xe lăn đi qua. Rồi cô thấy một nhân viên vệ sinh lau dọn tủ đựng dụng cụ.

“Xin chào!” Macy mỉm cười niềm nở. “Tôi đang tìm nơi cô Ellie Chandler làm việc. Cô ấy là người phụ việc cho điều dưỡng, tóc vàng nhạt, giọng nói lanh lảnh ấy ạ.”

Người đàn ông, trạc lục tuần và đầu hói lọi, ngước mắt khỏi cây chổi. “Hôm nay Ellie không đi làm.”

Tôi biết. Nghĩ nhanh nhanh vào. “Tôi phải giao số bánh này cho một trong những người cô ấy chăm sóc, nhưng tôi quên mất là phòng nào rồi.”

“Cô ấy làm việc ở khu B. Nhưng cô phải kiểm tra với y tá đi nhé. Có vài cụ trong này theo chế độ ăn uống nghiêm ngặt lắm đấy.”

Này Macy, nghĩ nhanh hơn nữa nào! “Ồ. Vâng trước đây Ellie cũng đã từng đặt bánh cho người này rồi. Bà ấy tên là gì nhỉ. Một trong những bệnh nhân mà Ellie quý nhất ấy.” Macy thầm khấn trời cho Ellie có được một bệnh nhân ruột.

“Vậy chắc là bà Kelly rồi. Bà ấy ở phòng B-15 nhé. Tôi nhớ là bà ấy chưa phải kiêng khem gì đâu.”

“Cảm ơn ạ.” Macy đã dợm bước đi. Đoạn: “Vậy ông có biết khi nào Ellie quay lại làm việc không ạ?”

Ông ta nhíu mày. “Nghe nói cô bé gọi điện đến ngay sát giờ làm rồi xin nghỉ rất lâu. Thật không giống Ellie chút nào.”

“Không giống là không giống thế nào ạ?” Macy vờ như tình cờ hỏi thêm.

“Ellie quan tâm chăm sóc bệnh nhân ở đây còn hơn người nhà của họ nữa. Ngày nghỉ cô bé cũng đến bệnh viện. Lại còn tự nướng bánh sinh nhật cho họ nữa chứ.”

“Thế cơ ạ?” Macy gượng cười.

“Hầu hết bệnh nhân đều gọi cô bé là thiên thần. Mà con bé cũng gần giống như thế rồi chứ còn gì.”

“Vâng. Thôi, tôi phải đi tìm bà Kelly đây.”

Macy vừa vội vã chạy đi tìm phòng B-15 vừa băn khoăn nghĩ thầm. Ellie, cô là ai? Cô là thế nào với Billy? Là bạn hay là thù vậy?

*****

Jake nhắc anh em chụp ảnh những chữ sơn đỏ trên tường. Chắc lại đều liên quan đến băng nhóm tội phạm. Tất cả đều dính líu đến Tanks – Jake linh cảm như thế. Một linh cảm rằng vụ án này sắp đi đến hồi kết nhộn nhạo trong lòng anh. Vụ mới nhất này sẽ giúp anh tìm được kẻ đang bị truy nã.

Khi Mark thẩm vấn ông Brown trong phòng khách, Jake đi quanh phòng vừa quan sát vừa nghe ngóng.

“…trong ngành sơn biển quảng cáo cỡ lớn,” Jake nghe thấy ông Brown trả lời. “Chúng lấy đi gần hết máy phun sơn và máy nén khí của tôi. Toàn những thứ nuôi sống tôi bấy lâu nay.”

“Là loại biển quảng cáo nào, thưa ông?” Mark hỏi.

“Giống loại anh hay thấy ngoài xa lộ ấy,” ông này gắt. “Thế anh có đưa cho tôi giấy tờ để báo lại với công ty bảo hiểm của tôi không đấy?”

Jake vẫn chưa quên ánh mắt hối hận của người này khi anh lần đầu chạm trán ông ta ngoài sân sau. Đi ngang qua góc nhà bày các phương tiện giải trí, Jake quan sát khu vực trước đây đặt tivi.

m giọng của Mark làm Jake chú ý. “Sao chúng biết cách mở két sắt?”

Jake tiến lên trước. Chi tiết này không khớp với những vụ khác. Bọn trộm thường lấy những món đồ dễ thấy – như tivi, máy tính, vân vân – rồi bỏ đi ngay. Chúng chưa bao giờ phá khóa két sắt cả.

“Tôi… Tôi không biết,” ông Brown lắp bắp. “Cha… chắc bà nhà tôi quên khóa đấy mà.”

Jake chăm chú nhìn ông ta. “Ông bị mất những gì nào?”

Ông ta nhìn lảng đi chỗ khác. “Toàn nữ trang của vợ tôi. Mấy thứ gia bảo.”

Jake khoanh tay trước ngực hỏi rành rọt. “Vậy chứ vợ ông đâu, ông Brown?”

Mặt chủ nhà biến sắc. “Bà ấy trong bệnh viện với con gái tôi. Nhà tôi định kêu gọi lòng hảo tâm của mọi người giúp con tôi chữa bệnh ung thư. Bà ấy đã vất vả lắm rồi. Các anh không thể để nhà tôi được yên hay sao?”

“Việc của chúng tôi là điều tra mọi đầu mối, ông ạ,” Mark nói vào. Rõ ràng anh cảm nhận được sự nghi ngờ của Jake.

Ông Brown ưỡn ngực. “Con chúng tôi đang phải chống chọi với căn bệnh nan y. Các anh không thương tình để cho gia đình chúng tôi được yên ư?”

“Tôi rất tiếc,” Mark đáp, nhưng mắt anh không chứa đựng nỗi cảm thông lúc này đang hình thành trong lòng Jake. “Chúng tôi phải thi hành nhiệm vụ thôi.”

Là hai tiếng ung thư, xuất hiện trong cùng một câu với con gái bé bỏng, đã làm Jake động lòng trắc ẩn. Chứng kiến cảnh cha mình vật vã đã là kinh khủng quá rồi. Anh không thể hình dung ra làm sao một đứa bé lại có thể đương đầu với điều ấy. “Cháu bị ung thư gì thế ạ?”

“Ung thư máu.”

“Họ đã tiến hành ghép tủy chưa?” Jake hỏi.

Ông Brown nắm chặt hai bàn tay. “Đã thử rồi. Chẳng có ăn thua gì cả. Hiện họ có một loại thuốc mới đang trong giai đoạn thử nghiệm nhưng công ty bảo hiểm không chịu chi trả. Chính vì thế vợ tôi mới đi vận động những nhân vật uy tín trong cộng đồng…”

Jake nhìn ra cửa sổ quan sát chỗ khi nãy anh bắt gặp ông Brown đứng cạnh chiếc Mustang cũ. Dù có thông cảm hay không, mối nghi ngờ trong anh vẫn ngày một lớn dần.

****

Macy sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay. Cô đang ngồi trong phòng bà Kelly, nghe bà ca ngợi Ellie tốt bụng mà trong bụng thầm cầu trời để anh chàng FBI, cái bóng của cô, vẫn đủ kiên nhẫn mà chờ đợi. Đáng lẽ cô phải ra xe từ năm phút trước, nhưng bà lão cứ nói mãi không thôi, mà Macy đeo bám từng lời một, hầu mong nghe được chút thông tin hữu ích.

“Mong là không có chuyện gì xảy ra với con bé,” bè Kelly thở dài. “Chắc lại là thằng anh của con bé đã gây chuyện gì nữa rồi.”

“Ra là thế!” Macy reo lên.

“Ra là gì cơ?”

“Cháu quên là Ellie có anh trai.” Đầu óc Macy bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Hồ sơ của Jake ghi Ellie là con một, trong khi Macy nhớ Billy từng bảo Ellie dính líu đến Tanks chỉ bởi thằng anh trai. Điểm này chắc chắn rất quan trọng đây.

“Thế anh của Ellie có ở chung nhà với cô bé không cô?” Macy hỏi.

Bà Kelly nâng ly trà lên. “Ellie bảo thỉnh thoảng thằng ấy có về vài bữa rồi lại đi. Nghe có vẻ như nó không được chín chắn cho lắm.”

Macy nhìn đồng hồ rồi bảo. “Cháu xin phép vì đã đến giờ phải đi rồi ạ. Cháu rất buồn về chuyện chú Fred.” Nàng siết tay bà lão với tình cảm chân thành khi phải mất một người bạn. “Cô giữ gìn sức khỏe nhé.”

“Ừ.” Bà lão rơm rớm nước mắt. “Cháu nhắn Ellie là cô cảm ơn vì con bé mua bánh cho cô nhé. Lát nữa cô sẽ hâm nóng và dùng trong bữa tối.”

Lại một lời phải nói dối nữa. Macy nhăn mặt. Tất cả vì Billy, cô tự nhắc nhở mình khi hối hả ra ngoài.

Khi nhìn thấy điện thoại công cộng ngoài hành lang, Macy đã định gọi điện cho Jake báo thông tin cô vừa thu lượm được. Nhưng sau đó, cô tự nhủ có lẽ tốt hơn là chờ cô điều tra xong đã. Nếu đưa phải thông tin sai lệch cho cảnh sát thì sẽ chẳng giúp được gì. Cô sẽ làm họ điều tra lệch hướng mất.

Vừa ra khỏi cổng viện dưỡng lão, Macy đã thấy đặc vụ FBI mở cửa xe đi ra. Cô khoát tay ngăn lại và vội vã vào xe mình trước khi anh ta kịp đến bên và hỏi han dài dòng. Mỗi khi cử động, vai cô lại nhói đau, một phản ứng phụ từ vụ tai nạn vừa rồi, nhưng aspirin là thuốc chữa bá bệnh mà. Chỉ có nỗi đau trong tim cô lại là chuyện khác.

Tiếp theo Macy nhắm đến nhà vợ một tù nhân trốn trại cùng đợt với Billy. Chase Robert từng ở cùng xà lim với David Tanks. Macy chưa biết làm thế nào mà manh mối này có thể giúp cô tìm đến Billy, nhưng ít nhất cô cũng đang cố. Cô nhìn gương chiếu hậu để tìm cái bóng của mình. Nhìn ra anh ta, cô mỉm cười.

Làm sao Jake có thể nổi cáu được chứ nếu cô vẫn dẫn anh chàng vệ sĩ của mình đi theo?

****

Jake ra khỏi nhà ông Brown. Donaldson gặp anh ngoài xe. “Tớ không ngờ là cậu làm thế đấy,” Donaldson bảo.

“Làm gì cơ?” Jake mở cửa xe.

“Cậu nhìn thấy ông ta giấu diếm rồi, phải vậy không? Khi cậu đi ra sân sau ấy.”

“Tớ đã chẳng nhìn thấy gì cả.,” Jake thực lòng đáp. “Nhà ông ta bị trộm thật.”

“Cũng có thể. Nhưng cậu nghĩ tớ tin rằng bọn trộm đánh rơi bọc nữ trang trị giá năm mươi nghìn đô la ngoài vườn ư? Và cậu cứ như tình cờ tìm ra nó ấy?”

Chưa trả lời bạn vội, Jake rút điện thoại gọi về nhà xem Macy đã đi chưa. Máy trả lời điện thoại tự động kích hoạt. Cô chắc phải là ở chỗ bác sĩ.

“Ông ta chỉ dàn cảnh để lừa công ty bảo hiểm thôi,” Mark luận tội. “Cái ông Brown này khai láo từ đầu đến cuối mà.”

“Cậu không tin cả chuyện con gái ông ấy bị ung thư à?”

“Chắc là không. Ông ta bịa chuyện phòng khi bị cậu hỏi vặn về số nữ trang mà thôi. Làm gì có công ty bảo hiểm nào từ chối chi trả tiền điểu trị cho một đứa bé chứ?”

Jake giật đóng nắp điện thoại. “Đây là thế giới thực đấy, Cậu bé Vàng ạ. Chuyện khốn nạn vẫn diễn ra nhưng đám con nhà giàu như cậu làm sao biết được.”

Mark chán nản nhìn lên. “Cậu và tớ cược gì nào, nếu tớ điều tra ra vợ con gã mua sắm lu bù ở Mexico thì sao? Nếu thật là gã có vợ với cả con.”

“Được thôi. Cậu cứ kiểm tra đi. Nhưng nếu tớ đúng, cậu phải đóng góp một khoản kha khá cho quỹ trợ giúp cháu bé chữa bệnh đấy.”

“Kha khá cỡ nào?”

“Cậu nhắm đóng góp được bao nhiêu nào?”

Trong một giây, Jake tưởng Mark sẽ trả lời ngay. Nhưng rồi cậu ta lắc đầu. “Cũng được. Nếu tớ thua, tớ sẽ góp ngay. Nhưng nếu tớ thắng thì…?”

“Cậu thích gì tớ cũng chiều.” Jake chẳng cần lo. Nỗi đau trong ánh mắt ông Brown là có thật. Jake hiểu chứ - anh đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự mà. Đúng là anh có thấy số nữ trang được cho là bị đánh cắp của ông Brown giấu trong cốp xe Mustang. Đúng là ông ta định lợi dụng sơ hở của công ty bảo hiểm để kiếm chác, nhưng…

“Cậu sẽ phải mua đồ điểm tâm cho tớ cả năm. Mà này, tớ cũng không ăn bánh Pop-Tarts không rắc đường nữa đâu đấy. Chịu không?”

“Chịu luôn.” Dứt lời Jake nhanh nhẹn vào xe.

****

“Anh Billy, dậy đi.”

Billy trở mình quay ra và thấy Andy đang cúi lom khom trên sofa. Ý nghĩ đầu tiên loáng qua trong đầu cậu là cậu cần phải nói chuyện với Ellie. Cậu vẫn cần phải tìm hiểu về cú điện thoại. Khuya hôm qua, cậu tìm mọi cách nói chuyện với Ellie nhưng cô gái khóa trái cửa phòng ngủ không muốn bước ra ngoài. Còn nữa, cho dù Andy thú thật là Ellie dùng điện thoại của nó nhưng sau đó thằng bé lại xóa hết tin nhắn và bộ nhớ trong máy. Cậu còn xui xẻo đến mức nào nữa đây chứ?

Billy nhìn đồng hồ treo tường. Đã gần ba giờ trưa. Làm thế nào mà cậu lại ngủ trưa thế không biết? Cậu còn phải quay lại ngôi nhà đó và tìm Tanks cơ mà.

“Nguy rồi anh ơi,” Andy thì thầm.

Nhìn nét mặt hoảng loạn của thằng bé, Billy bật ngay dậy. “Gì cơ…?”

Andy suỵt cho cậu im tiếng. “Cảnh sát đến đấy,” thằng bé thì thầm. “Xe của họ đang đậu ngoài kia kìa.”

****

Nhấn chuông mãi nhưng không thấy ai ra mở cửa, Macy đành rời bậc thềm. Chàng vệ sĩ riêng của cô cho xe đậu ngay phía sau, Macy quay lại vẫy tay chào anh ta. Đúng lúc ấy, một thằng bé đi xe đạp rẽ vào lối đi dẫn đến căn nhà. Làn da nâu rịn mồ hôi của thằng bé ánh lên dưới nắng chiều.

“Mẹ cháu gọi mang bánh pizza đến hả cô?” vừa quẳng chiếc xe đạp rẽ sát bậc thềm, nó vừa hỏi.

Macy mỉm cười. “Thế mẹ cháu không có nhà hay sao?”

“Mẹ đi,” thằng bé bất giác im lặng, “đâu rồi í.”

“Thật tiếc là cô không gặp được mẹ cháu.” Macy đọc thấy sự thèm thuồng trong mắt thằng bé. “Cháu này, hay cô để bánh ở đây rồi quay lại lấy tiền sau nhé?”

“Thế cũng được ạ?” thằng bé chìa tay cầm bánh.

Macy bật cười. “Được chứ.”

Cô vừa quay lưng dợm bước đi thì thằng bé nói với theo, “Cô ơi! Mẹ đang ở nhà cậu cháu cách đây một dãy nhà ấy. Căn có cửa chớp sơn màu đỏ ấy. Nếu cô cần mẹ cháu trả tiền ngay, mẹ cháu sẽ trả cho cô.”

“Cảm ơn cháu.” Trên đường ra xe, Macy phân vân tự hỏi liệu đến đó cô có biết thêm được chút thông tin nào không. Vụ của Chase Roberts sẽ cung cấp những thông tin gì cho cô nào? Tuy nhiên cảm thấy chút Nancy Drew(*) dấy lên trong máu – ê, cô đã có ít thông tin biết lại có ích cơ mà – cô quyết định cứ thử một phan cũng chẳng hại gì.

(*) Tên một nhân vật nữ thám tử nhỏ tuổi hư cấu trong loạt truyện cùng tên, xuất hiện lần đầu từ những năm 1930 – ND

Đậu xe trước căn nhà có cửa chớp sơn màu đỏ, cô lấy thêm hộp bánh pizza rồi thong thả đến bên cửa chính. Nghe trong nhà có tiếng người nói chuyện, cô yên tâm gõ cửa. m thanh im bặt đến quá nhanh. Gần như đến rợn người. Nhưng sau khi ngoái nhìn đặc vụ FBI ngồi trong xe, Macy yên tâm vì đã có người yểm trợ cho mình. Cô gõ cửa lầm nữa.

“Ai đấy?” Có tiếng người hỏi sau cánh cửa đóng im ỉm.

“Pizza đây,” Macy trả lời. Giờ này, hãy nghĩ ra làm sao…

Cửa bật mở. Một ông đứng tuổi ngó nàng lom lom. “Vào đi,” ông ta bảo.

“Đây có phải…”

Chưa nói hết câu, một bàn tay đã thò ra và lôi tuột cô vào trong. Cánh cửa đóng sầm lại. Hộp bánh trên tay cô rơi xuống đất.

Chỉ cần nhìn mặt người đang nắm chặt khuỷu tay mình, Macy biết ngay cô vừa tự chui đầu vào rắc rối. Cô đã thấy hình chụp bổ sung hồ sơ tù của người này.

“Bọn tao không có gọi pizza,” Chase hùng hổ. “Vậy sao mày không thôi ngay cái trò nhảm chó của mày đi.” Gã xô mạnh cô vào tường.

“Tôi không liên quan gì đâu nhé.” Ông đứng tuổi ban nãy mở cửa nói rồi bỏ ra khỏi phòng.

“Chắc tôi… đến nhầm nhà chăng?” Macy cố nuốt xuống khi bàn tay của người kia siết quanh cổ cô. Macy tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cô nhìn xuống đũng quần gã nọ. Cô co mạnh đầu gối lên nhưng lại đá hụt. Bàn tay ghì lấy cổ cô càng siết chặt hơn.

“Mày là ai, nói mau!”

Mặt gã tù trốn tại ghé sát vào mặt cô, Macy có thể ngửi thấy mùi hành tỏi hắn ăn từ trưa. Macy quờ tay trái sang mặt bàn kê nơi bức tường bên cạnh cô. Cô sờ phải một vật cứng có bề mặt trơn nhẵn. Một bức tượng.

Xin Đức Phật từ bi cứu khổ cứu nạn!

*****

“Mẹ nó!” Từ trên ghế sofa, Billy lăn ngay xuống đất. “Em có chắc đó là cảnh sát không?”

Andy đến bên cửa sổ hé mắt nhìn ra. “Kia đúng là xe cảnh sát đi tuần mà. Nhưng chỉ có một người ngồi trong xe thôi. Anh ta ngồi đó từ nãy đến giờ. Chắc không phải họ đến bắt anh đâu.”

Billy ráng thật bình tĩnh và bảo Andy. “Em thử ra xem họ cần gì nhé. Chớ… làm gì dại dột đấy. Nhưng nếu họ biết…” Billy nuốt khan. Chuyện đáng ra không diễn tiến thế này. “Nếu họ đã biết anh trốn ở đây, anh sẽ ra đầu thú ngay. Anh không muốn em hay Ellie phải chịu liên lụy vì anh.” Dù miệng nói thế, mắt cậu vẫn dáo dác tìm cửa hậu của chiếc xe moóc.

****

Jake chưa lái xe ra khỏi nơi ấy thì mong muốn được gọi kiểm tra Macy lại trỗi dậy. Anh tấp xe vào lề đường và lục danh bạ tìm số điện thoại của tay đặc vụ đi theo trông chừng cô ban sáng đã cho anh.

“Này cậu,” anh chào khi đặc vụ Adkins trả lời, “Là Baldwin đây. Tình hình vẫn ổn cả chứ?”

“Ổn,” câu trả lời cộc lốc.

Jake dựa hẳn lưng vào tựa ghế. “Cô ấy vẫn ở chỗ bác sĩ à?”

“Cô ấy không đi tái khám đâu.”

Jake chồm người lên hỏi. “Sao lại thế?”

“Cô ấy bị gọi đi làm.”

“Đi làm ư? Cô ta làm gì có xe,” Jake sốt ruột.

“Cô ấy vừa thuê một chiếc sáng nay.”

“Sao anh không gọi cho tôi hử?”

“Lệnh là tôi phải đi theo cô ấy. Là quan sát xem có chiếc Cavaliers màu vàng nào không. Nên tôi vẫn đang đi theo cô ấy và tìm kiếm chiếc Cavaliers màu vàng đấy thôi.”

“Thế anh đang ở tiệm bánh pizza đấy à?”

“Không. Chúng tôi đang ở số nhà… 1060 phố Dayton. Cô ấy đang giao hàng.”

Dayton? Dayton ư? Chuông báo động dồn dập gióng lên trong đầu Jake. Anh vồ lấy tập tài liệu về nhóm tù trốn trại và giở ra xem.

Số nhà 1042 phố Dayton.

Không hẳn là hai số khớp nhau, nhưng lại quá gần nhau nên chẳng thể nào là trùng hợp được. “Ngay lúc này anh có nhìn thấy cô ấy không?”

“Không. Cô ấy vào trong nhà họ rồi,” Adkins thật thà.

“Bực quá. Đáng lý ra cô ấy không nên vào trong…”

“Chết!” Adkins bất ngờ kêu lên. “Kia có phải là tượng Phật không nhỉ?”

“Hả?” Jake la lên, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.