Cửu Đỉnh Ký

Chương 6: Long Mông Bảo Tượng




Mặc dù tinh thần lực đã đạt đến S+ nhưng việc sử dụng Ngự Tinh Biến trong một thời gian dài vẫn không thể nào tránh khỏi việc mệt mỏi. Cho dù là tinh thần hay thân thể của Trần Duệ thì lúc này đều đã rã rời. Chuyện hắn muốn làm nhất lúc này có lẽ là ngủ một giấc, nhưng vẫn không thể ngủ được! Không chỉ bởi vì Sicari đang ở ngoài kia mà còn vì một cái hứa hẹn của Satan.

Một lời hứa hẹn của cường giả bán thần!

Satan có lòng dạ rất sâu, luôn có ý đồ không tốt đối với một kẻ xâm nhập trái phép thần sơn Sekeruide như Trần Duệ. Tuy nhiên, dù thế nào thì lực lượng một bán thần nắm trong tay tuyệt đối sẽ vô cùng cường đại, đủ để ảnh hưởng đến kết quả của một cuộc chiến tranh hay số phận của một đế quốc, vậy thì.....

Trần Duệ hít một hơi, mạnh mẽ vận dụng tinh thần lực áp chế mệt mỏi mà trả lời: "Trước tiên ta cũng nên giải thích cho đại nhân một chút. Sở dĩ ta có thể nhanh chóng hấp thu lực lượng mà đại nhân ban cho như vậy phần lớn là do trùng hợp mà thôi. Chuyện này quan hệ đến một người tên là Hera chi luân."

Sau đó, Trần Duệ kể lại chuyện Sicari lợi dụng Hera chi luân lừa gạt tín ngưỡng lực và tình hình của Huyết Tinh tế đàn một cách đơn giản, đem việc lực lượng của mình tăng nhanh qui cho việc hấp thu lực lượng của Hera chi luân một cách ngoài ý muốn. Về việc đỡ được hai lần công kích của Thâm Uyên lãnh chủ, chuyện này cũng có quan hệ với phần tín ngưỡng lực bị mình hấp thu. Đáng tiếc là hắn đã sử dụng toàn bộ số lực lượng này để phòng ngự hai kiếm, thân thể đã trọng thương, nếu không có Satan đuổi đến kịp lúc thì chắc chắn đã bị chém chết.

Mấy lời này nói ra nửa thật nửa giả. Satan cũng nghe một cách bình tĩnh, không biểu lộ ý kiến gì. Đợi Trần Duệ nói ra xong thì hắn mới mở miệng: "Thật là Hera chi luân! Thì ra bộ tộc Thâm Uyên vắt óc tìm một kẻ tôi tớ như thế nhằm lợi dụng việc đánh cắp tín ngưỡng lực để làm suy yếu phong ấn thông đạo, ít nhất cũng yếu đến mức cho phép ngưng tụ hình chiếu ở đây. Tiếc là gặp phải một tên nhóc có vận khí tốt như thế ngươi…"

Satan chỉ nói về bộ tộc Thâm Uyên và Hera chi luân, không hề đề cập đến chuyện thật giả của lời giải thích của Trần Duệ. Trần Duệ cười khổ nói: "Cái này gọi là vận khí tốt? Ta xém tí là mất mạng ở đây luôn rồi. À, đại nhân, bộ tộc Thâm Uyên cuối cùng là thứ gì thế?"

"Chúng nó là ác ma thực sự." Satan nhìn Trần Duệ một cái đầy thâm ý "Đến lúc để bọn hắn quay trở lại một lần nữa, mọi thứ sẽ bị chôn vùi hoàn toàn, kể cả thế giới mặt đất."

Ác ma thực sự? Hủy diệt hết thảy? Từ trí nhớ được truyền thừa thì văn minh Luyện Kim quả thực là bị bộ tộc này hủy diệt, chuyện này tất nhiên không phải chỉ nói chơi. Trần Duệ chú ý tới việc Satan dùng từ "trở về", hơi nhíu mày.

"Tuy nhiên, hiện tại muốn phá vỡ phong ấn gần như là chuyện không thể. Vì thế bộ tộc này sẽ liều mình mở ra hình chiếu không gian nhập khẩu, dụ dỗ một số người thích hợp trở thành tay chân của mình. Nhìn vực sâu trước mắt này thì chỗ này coi như là một cái không gian hình chiếu đã được bọn chúng vất vả gây dựng ít nhất trên vạn năm."

Satan cũng không tiếp tục giải thích nữa, Trần Duệ đang suy nghĩ thì thấy trong tay nhiều ra thêm một thứ đồ vật, nhìn ra thì đó chính là chiếc huy chương khắc hình rắn mà Satan đưa cho hắn trước đây: "Vận may của ngươi luôn nằm ngoài dự đoán của ta, lần tiếp theo gọi ta về hy vọng ngươi sẽ mang cho ta nhiều kinh hỉ hơn nữa. Rồi, bây giờ nói nguyện vọng của ngươi đi."

Trần Duệ không kìm được mà nghĩ đến mấy câu chuyện cổ có người dùng linh hồn để giao dịch cùng ác ma, hơn nữa, người đang đứng trước mặt hắn đây còn có một cái tên ma quỷ. Trần Duệ chần chờ một chút rồi nói: "Thưa đại nhân, nếu ta muốn thỉnh cầu người ra tay thay đổi một cuộc chiến tranh..."

Nếu có cường giả bán thần ra tay,cho dù là tiêu diệt Hắc Diệu hay giúp Ám Nguyệt dẹp gọn đại quân của Đế Đô đều không là gì nữa. Satan cũng không nói tiếp mà chỉ thản nhiên nhìn Trần Duệ rồi hỏi một câu: "Ngươi cho là ta sẽ ra tay sao?"

Satan đã từng nói sẽ không để ý tới những chuyện của các quốc gia tại ma giới, cho dù là chuyện hưng suy tồn vong. Trần Duệ vốn cũng chỉ ôm tâm lý muốn thử mà hỏi một lần thôi. Nhìn thấy thái độ của người ta như thế thì cho dù là có nghĩ trước rồi nhưng vẫn không kìm được thất vọng một ít.

Lấy điều kiện gì bây giờ?

Cho thêm một tia dụng tâm hiểm ác tinh hoa chi lực nữa? Phi! Nghe cái tên đã thấy ghê tởm!

Hiện tại cả thể xác và tinh thần của Trần Duệ đang mệt mỏi hết sức, đầu ngày càng nặng trịch, cứ muốn ngủ say làm gì còn sức mà suy nghĩ: "Điều kiện này có thể được gác lại sau này dùng không?"

"Không được!" Satan bày ra một cái nhìn lạnh lẽo "Ta không thích nợ nhân tình, ngươi phải nói ra ngay bây giờ!"

Cái này cũng rõ ràng ý tứ rồi, bây giờ phải nói điều kiện ra, nếu không ta sẽ mất hứng.

Hiện tại, không gian Thâm Uyên đã bị ảo ảnh của núi Sekeruide căn nuốt, Trần Duệ liền quay lại cái hang động tế đang đẫm máu kia, Sicari cụt tay cũng bị ngã xuống mà hôn mê bất tỉnh. "Vậy xin đại nhân đem ta cùng gã tù binh này về núi Bạch Sơn nằm ở tận cùng phía nam trấn Massimo đi."

Vừa nói xong, Trần Duệ đã thấy thần trí mơ hồ, tiếp theo chỉ thấy cảnh sắc mờ ảo rung chuyển. Trong nháy mắt, hắn đã thấy mình đang ở trên núi, bên cạnh là Sicari đang hôn mê còn Satan thì không thấy hình dáng đâu cả.

Sau khi dùng xiềng xích được Lola đặt chế để khống chế Sicari. Trần Duệ sử dụng khí lực cuối cùng của mình để phát ra tín hiệu triệu tập sau đó ngã xuống mặt đất ngủ say.

Trấn Dike, lãnh địa Ám Nguyệt.

Khắp quân doanh đều lan truyền tin chiến thắng.

"Tướng quân Geraint tự mình dẫn quân đánh tan ba mươi vạn đại quân vong linh."

"Tướng quân Geraint làm tốt quá, cuối cùng cũng trả đũa một lần!"

"Tiếp theo cần phải đánh bại hoàn toàn chủ lực của Ám Nguyệt."

...

Trong lều chỉ huy của liên quân đế đô.

Nghe bọn linh hoan hô ngoài kia, vẻ mặt vốn tối tăm của Hắc Diệu cuối cùng cũng sáng sủa lên không ít, mấy tướng quân và lãnh chúa bên dưới cũng lộ vẻ tươi cười.

Hắc Diệu khen tặng: "Geraint, ngươi đánh thắng một trận quan trọng, xứng đáng được công đầu. Chỉ cần ngươi có thể tiếp tục cầm binh lấy được thắng lợi cuối cùng, đế quốc sẽ có thêm một vị công tước trẻ tuổi nhất từ trước tới nay."

Tước vị là tượng trưng cho thân phận và quyền lợi, tước vị khác nhau có quyền lợi khác nhau ví dụ như diện tích đất phong, biên chế quân đội bên trong đất phong, vâng vâng. Tước vị trong Ma giới được chia từ cao xuống thấp như sau: hoàng thân (giới hạn chỉ trong Vương tộc), công tước, hầu tước, bá tước, tử tước, nam tước. Mejia, một trong bốn lãnh chúa lớn nhất là hậu duệ của Bạch Dạ, có được phong hào là công chúa, Trác Thiết, Sicari là hầu tước, chỉ có mấy nguyên lão gia tộc và đế quốc đệ nhất tướng quân George mới được phong công tước mà thôi.

Hiện tại, Hắc Diệu đồng ý hứa hẹn cho Geraint tước vị công tước, còn mơ hồ lộ ra ý tứ nếu Geraint buông bỏ binh quyền cũng có thể đạt được lãnh địa tốt hơn Trác Thiết và Sicari. Trước mắt, lãnh địa phù hợp với yêu cầu này chỉ có Ám Nguyệt.

Hắc Diệu vừa nói xong thì có nhiều ánh mắt hâm mộ lẫn đố kị ném về phía Geraint. Hiện tại, Ám Nguyệt đã là trung tâm thương nghiệp lớn nhất đế quốc. Cho dù là bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến lần này nhưng vẫn là khối thịt béo người khác thèm nhỏ dãi. Thật không thể tưởng tượng được là Geraint lại có thể có cơ hội trở thành lãnh chúa của Ám Nguyệt.

Vốn là đương sự, Geraint lại tỏ ra rất bình tĩnh: "Đa tạ điện hạ đã tán thưởng. Nguyên nhân thắng lợi lần này chủ yếu là do tìm được nhược điểm của quân đội vong linh. Đội quân này của Ám Nguyệt tuy rằng đông đảo, có được trang bị hoàn mỹ nhưng khuyết điểm cũng rõ ràng, binh lính không có trí tuệ, chỉ có các động tác theo bản năng. Bởi vậy, chỉ cần sử dụng tố trận hình và binh chủng khắc chế thì có thể quét sạch một lượng lớn vong linh, lần này chỉ coi như thắng nhỏ mà thôi. Theo tình báo thì hiện tại ba đại quân đoàn của Ám Nguyệt đã tập trung tại trấn Reis, hình như muốn quyết chiến với chúng ta tại cánh đồng phía trước. Vì thế, hiện tại không thể chủ quan khinh địch."

Geraint đã lợi dụng điểm yếu này để chỉ huy kị binh tiến hành chia cắt quân địch, sau đó dùng trọng bộ binh chèn ép mà đánh lui Saipulaier. Tuy nhiên, tổn thất chủ yếu của Saipulaier là các khô lâu cấp thấp, hắn cũng không sử dụng những con bài chưa lật như Khô lâu pháp sư đúng theo ý kiến của Athena.

Hắc Diệu nói: "Tốt! Xem ra chúng ta đã hiểu rõ được tình hình của địch nhân, lần này bọn hắn sẽ không dùng âm mưu qui kế gì nữa. Chiến đấu chính diện chính là sở trường của phe ta, coi như là bọn hắn có được sự trợ giúp của quân đội vong linh thì khả năng thắng của chúng ta vẫn vượt xa đối phương."

Geraint suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Điện hạ, thần có một kế hoạch tác chiến nhưng muốn một mình báo cáo với điện hạ. Đúng rồi, cũng thỉnh đại nhân Trác Thiết lưu lại vì kế hoạch này cũng cần sự trợ giúp của ngài."

Mấy ánh mắt đố kị xung quanh nghe thấy những lời nói thiếu tín nhiệm này lại càng trở nên không tốt, Trác Thiết cũng bị trở thành mục tiêu ghen ghét của mọi người.

Hắc Diệu nhìn hết ánh mắt của mọi người sau đó gật đầu: "Geraint và Trác Thiết lưu lại, mọi người khác nghỉ trước đi."

Sau khi mọi người đều lui ra, Trác Thiết cười khổ với Geraint: "Tướng quân, lần này thì hay rồi, ta cũng được 'ăn theo' ngài."

Geraint mỉm cười: "Xin lỗi, Trác Thiết đại nhân."

Hắc Diệu mở miệng: "Ngươi có thể nói rồi đó Geraint, cuối cùng là kế hoạch gì?"

"Điện hạ, từ lần Nesta đánh úp cứ điểm Nguyệt Quang đến sự kiện tại trấn Dike lần trước, chúng ta đều bị vây ở trạng thái bị động giống như bị người ta nắm mũi dẫn đi - Geraint bày ra vẻ mặt ngưng trọng." Ta hoài nghi cao tầng liên minh có gián điệp của Ám Nguyệt.

Trác Thiết hồi hộp một chút nhưng hắn cũng là một con hồ ly, chỉ thoáng chốc liền nghĩ ra nếu Geraint phát hiện hắn là gián điệp thì đã vạch trần luôn rồi chứ không phải dùng thái độ như bây giờ.

"Đúng, nhất định là có vấn đề!" Trác Thiết bày ra vẻ nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không làm sao có thể chết trong tay người mình cơ chứ."

Con cả của Trác Thiết là Joseph bị Ám Nguyệt giết, sau khi khởi binh tấn công Ám Nguyệt lại bị hao binh tổn tướng, thảm bại mà về, ngay cả người thừa kế là Kanita cũng bị hại bởi quỉ kế của Ám Nguyệt. Quả thật, hắn rất xứng đáng với vai "người bị hại". Lần này hắn lại nhanh nhẹn bày ra lòng căm phẫn của mình khiến Hắc Diệu và Geraint cũng không hoài nghi.

:Vì thế nên lần này ta muốn trình bày riêng kế hoạch này cho điện hạ để tránh bị tiết lộ" Geraint nói tiếp: "Điện hạ, ta có ý từ đế quốc Âm Ảnh băng qua thị trấn Rye để tập kích bất ngờ phía tây Ám Nguyệt, thẳng tiến thành Ám Nguyệt."

Nghe đến đây, hai mắt của Hắc Diệu bỗng sáng lên. Ánh mắt của Trác Thiết cũng ánh lên kì dị.

"Hiện tại, chủ lực của Ám Nguyệt đang phải tập trung trên chiến trường để giằng co cùng chúng ta. Quân đoàn Nguyệt Ảnh vốn phải phòng ngự phía Tây nhất định đã phải sử dụng hết tinh nhuệ, phòng ngự đang yếu ớt. Binh lực hiện tại của chúng ta vẫn đang mạnh hơn Ám Nguyệt, vì thế hoàn toàn có thể trích ra một đội kị binh men theo lãnh địa Xích U thông qua thị trấn Rye để tập kích bất ngờ cứ điểm Walan. Từ đó tấn công Ám Nguyệt từ phía sau."

Hắc Diệu suy ngẫm một lát rồi nói: "Hiện tại chúng ta cùng đế quốc Âm Ảnh đang có hiệp ước. Đội kị binh này nếu muốn thông qua thị trấn Rye cũng không dễ dàng, hơn nữa còn chưa thể nhận định được chân chính binh lực đồn trú tại cứ điểm Walan."

Trác Thiết nói tiếp: "Từ sự kiện Hồng Ma lần trước, thần đã liên tục đưa tiễn hậu lễ tới trưởng trấn Raymont để tăng cường quan hệ với thị trấn Rye, hiện tại coi như là có chút giao tình. Lần này thần có thể tiếp tục cho lễ vật thật hậu hĩnh, đồng thời chia nhỏ đội kị binh này ra đủ để thông qua thị trấn nhưng một lần không được quá nhiều."

Geraint gật đầu xác nhận. Trác Thiết là lãnh chúa của Xích U nên hoàn toàn cực kì quen thuộc đối với hoàn cảnh người và vật ở đây. Kế hoạch tập kích chắc chắn không thể bỏ qua vị "địa đầu xà" này. Đây cũng là nguyên nhân thực sự mà Geraint để Trác Thiết lưu lại.

"Chúng ta có thể chia quân làm hai đường. Sau Ngõa Lam thì Ám Nguyệt không còn lá chắn nào ở phía tây nữa. Nếu Mejia đều tập trung ở chính diện thì đội kị binh phía tây này chỉ cần đột phá Ngõa Lam là có thể tiến thẳng về thành Ám Nguyệt. Cho là chủ lực của quân đoàn Nguyệt Ảnh còn ở đó thì đội kỵ binh vẫn có thể bám lấy chi lực lượng này. Nếu chỉ dựa vào hai quân đoàn cùng với đám vong linh kia, cộng thêm luôn binh lực ít ỏi đang ở Lam Dong thì Ám Nguyệt cũng không thể nào chống lại chúng ta ở cả hai mặt."

Hắc Diệu mừng rỡ: "Không sai, kế hoạch này tuyệt đối khả thi. Ngươi mau chóng nghĩ xem ai sẽ thích hợp để làm thống soái cho đội kị binh này?"

Geraint nhìn Trác Thiết đang mang theo ánh mắt nóng bỏng kia liền mở miệng nói: "Đội ngũ này có thể sẽ là mấu chốt để đánh bại Ám Nguyệt, vì thế ta xin dẫn quân tinh nhuệ đi trước, mong điện hạ chấp thuận."

Hắc Diệu trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Tốt!"

Trác Thiết đảo mắt một cái: "Để phối hợp với kế hoạch của tướng tuân, chúng ta cần trì hoãn tiến công chính diện một ít. Hơn nữa, tướng quân Geraint vốn là phó thống soái của liên quân, nếu đơn giản biến mất như thế này thì sẽ khiến cho một vài gián điệp hoài nghi và khiến Ám Nguyệt đề phòng."

"Ngươi có cách gì?"

"Biện pháp thì có, chẳng qua sẽ phải để tướng quân Geraint chịu thiệt một chút, hơn nữa còn có thể mượn cơ hội này bắt được nội gián của Ám Nguyệt..."

"Trác Thiết, ta giao cho ngươi quyền hạn cao nhất trong việc kiểm tra gián điệp trong nội bộ!"

"Tuân mệnh điện hạ, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người đem gián điệp của Ám Nguyệt lôi ra ánh sáng." Trác Thiết bày ra thái độ và lòng trung thành son sắt của mình khiến Hắc Diệu phi thường hài long, không hề biết đây chính là minh họa giáo khoa cho câu "vừa đánh trống vừa la làng".

Mấy ngày tiếp theo, trong liên quân nổi lên một tin tức làm mọi người khiếp sợ. Phó thống soái Geraint đưa ra yêu cầu đình chỉ chiến tranh để hòa đàm của Ám Nguyệt khiến nhiếp chính vương điện hạ tức giận, hủy bỏ chức vụ phó thống soái liên quân. Sau đó, mấy kẻ vốn mang lòng ganh ghét liền nhân cơ hội ném đá xuống giếng, cộng thêm sự dung túng của một vài người, bọn hắn liền tố giác Geraint tham ô quân nhu, giả lập công lao thậm chí là tư thông với quân địch.

Hắc Diệu vốn đang tức giận liền cầm tù luôn Geraint, phái người áp giải về lãnh địa Xích U, giao cho lãnh chúa của Xích U là Trác Thiết làm quan giám sát. Đồng thời, Hắc Diệu cũng hạ lệnh để Trác Thiết điều tra đồng đảng của Geraint trong chuyện thông đồng với địch, cũng như ra lệnh liên quân chuẩn bị tinh thần chiến đấu với Ám Nguyệt.

Mà số ít người biết chuyện thì đều hiểu rằng đây là cái cớ để Geraint có cơ hội mang theo tinh nhuệ quay về Xích U chuẩn bị cho kế hoạch tập kích từ phía tây Ám Nguyệt. Tấm màn chiến tranh lần này cũng từ từ khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.