Cửu Đỉnh Ký

Chương 23: Rời khỏi rừng rậm




Thân ảnh trong lửa hồng kia là một con "ngựa".

Toàn thân nó đen nhánh, trên đầu có một cái sừng, bờm và đuôi giống nhau đều là hỏa diễm, bốn vó ngựa cũng được bọc trong hỏa diễm phừng phực. Binh lính ven đường giống như nhìn thấy điều gì đó vô cùng đáng sợ, tất cả đều rối rít tránh đường.

"Mộng Yểm thú!" Không ít người kinh hãi hô lên, lông mày của Hắc Diệu cũng không khỏi nhíu lại, ánh mắt rơi vào tên kỵ sĩ mặc áo choàng trên lưng con Mộng Yểm thú.

Mộng Yểm thú là ma thú họ ngựa độc nhất của ma giới, tốc độ và lực lượng của nó có thể so với Độc Giác Thú ở thế giới trên mặt đất, miễn dịch với tất cả tinh thần khống chế, cá biệt còn xuất hiện biến dị.

Người có huyết mạch được thần khí lựa chọn còn có thể điều khiển Độc Giác Thú thi triển thiên phú cường đại nhất "Sợ hãi thuật" trong chớp mắt, có thể làm suy yếu lực chiến đấu cùng ý chí của đối phương, được xem là tọa kỵ cường đại nhất trên mặt đất của ma giới.

Mộng Yểm thú cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa trời sinh tính nó bướng bỉnh, dưới tình huống bình thường là thà chết chũng không hàng phục, không thể tưởng tượng được tên này lại có thể thu phục được tọa kỵ như vậy. Hơn nữa trông tình huống binh lính dính phải điện ở xung quanh thì thấy, đây hẳn phải là một con Mộng Yểm thú biến dị!

Áo choàng của kỵ sĩ kia lóe lên ánh sáng kỳ dị, hai tay vung một cái, binh lính đế đô trong phạm vi mười thước bắt đầu lâm vào trạng thái suy yếu hỗn loạn, thậm chí còn tàn sát lẫn nhau, đồng thời vô số dây leo khổng lồ xuất hiện giữa lòng quân đế đô, điên cuồng công kích binh sĩ chung quanh, bọn chúng nhất thời rơi vào cảnh hỗn loạn. Tình huống bên Ám Nguyệt lại ngược lại, trong phạm vi ảnh hưởng của lực lượng kỳ dị kia, binh lính cảm giác được thương thế đang hồi phục một cách nhanh chóng, tinh lực tràn đầy, giống như được sinh ra một lần nữa vậy.

“Guile!”

Binh lính nhận ra vị kỵ sỹ đang khống chế Mộng Yểm thú, tinh thần lập tức đại chấn. Lực chiến đấu của quân đế đô vốn đã giảm mạnh vì nguyên nhân nào đó, hôm nay hoàn toàn bị Ám Nguyệt áp chế xuống tới đáy.

Mộng Yểm thú bay lên cao, người kỵ sĩ dường như đang tìm kiếm cái gì đó, rất nhanh hắn phát hiện tình hình của chủ soái bên này. Mejia ngã nhào trên đất, Isabella máu nhuộm đầy người, trong khi một số người khác bao gồm cả Olivia thì nằm hôn mê bất tỉnh, ánh mắt phía sau mặt nạ nhất thời nóng lên, thúc dục Mộng Yểm thú nhanh chóng bay tới. 

 

Trần Duệ không biết lúc trước đã phát sinh chuyện gì. Nhưng từ cảnh tượng hiện tại, Mejia các nàng khẳng định đã trải qua nguy hiểm khó mà tưởng tượng được. Mấy ngày qua, hắn ngày đêm điều khiển tiểu hắc mã đuổi đến nơi này không hề ngơi nghỉ, đáng tiếc vẫn không thể đến trước lúc khai chiến, nhưng may mắn thay Mejia các nàng vẫn còn sống, rốt cục hắn cũng tới kịp.

Nghĩ đến thái độ kiên quyết của Mejia khi nói câu nói kia: “Cả đời này ta chỉ thuộc về một người đàn ông!”, trên mặt Hắc Diệu lộ ra nụ cười tàn nhẫn, Guile? Hôn phu của Mejia? Là người đánh bại Xích U và Lam Dong trong lãnh chủ chiến? Thực lực của hắn tối đa chỉ đạt ma hoàng cấp mà thôi, vừa hay nhân dịp này bắt hết những tên có khả năng uy hiếp lại! 

Lúc này, độc tố trong cơ thể Hắc Diệu cuối cùng cũng bị khống chế, màu xanh trên tay trái đã nhạt đi rất nhiều, vẫy nhẹ một cái, Tử kiếm trên mặt đất đã trở về trong lòng bàn tay. Hắc viêm trên thân kiếm đại thịnh, hóa thành hình dạng của mấy chục đầu cự thú, gào thét lao tới Mejia, chỉ cần bị đánh trúng một cái thì cho dù Mejia có là ma đế cấp cũng sẽ tan thành mây khói.

Phía xa đồng thời vang lên một thanh âm, trong chớp mắt, phía trước Mejia đã có thêm một thân ảnh, tia sáng trong tay hắn phát ra lực lượng nhu hòa như nước, nghênh hướng con cự thú.

Cự thú điên cuồng đánh thẳng vào thân ảnh đang ngăn trở kia, thế nhưng dưới tác dụng của lực lượng huyền diệu nào đó, nó bất khả tư nghị xoay người, bay ngược lại về hướng Hắc Diệu.

Hắc Diệu vô cùng kinh hãi, Tử kiếm quét ngang một cái, hắc sắc hỏa diễm tung tóe, chấn động kịch liệt khiến hắn phải lùi về sau, toàn bộ cự thú trên kiếm biến mất không còn, ăn phải quả đắng từ chính đại chiêu của mình, tư vị hiển nhiên không dễ chịu gì. Mũ giáp cùng hai giáp vai của Hắc Diệu hoàn toàn vỡ vụn, trong mắt hắn chỉ còn sát khí.

Lúc này, Tiểu hắc mã cũng đã chạy tới, cõng Isabella và Olivia chạy ra xa theo lệnh của Trần Duệ. Hắc Diệu không ngăn cản bởi vì ánh mắt của hắn đang tập trung vào Mejia, dưới sự bảo vệ của Trần Duệ đang từ từ bay lên cao rồi trôi nổi giữa không trung, giơ cao thanh trường kiếm trong tay.

Phần đuôi của thanh kiếm này là một viên bảo thạch màu tím, lưỡi kiếm là hai thiên sứ tựa lưng vào nhau, thân kiếm một màu tuyết trắng được khắc hai đường ấn ký kỳ dị, tràn đầy hơi thở thần bí của phong cách cổ xưa.

Cho dù nhắm mắt lại Hắc Diệu cũng có thể miêu tả chính xác đặc điểm của thanh kiếm này, nó đã theo hắn ba trăm năm nhưng thủy chung không chịu thừa nhận thân phận hợp pháp của hắn.

Tuy ở trong tay Mejia nó vẫn bài xích người khác, không ai có thể tới gần, thế nhưng khi còn ở trong tay hắn, liệt quang chưa bao giờ phát ra mãnh liệt như thế.

Trong phút chốc, toàn bộ chiến trường cũng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương.

Thanh âm trong trẻo của Mejia vang vọng khắp chiến trường: “Phản nghich Hắc Diệu, Đọa Thiên Sứ chi kiếm đang ở đây!”

Nhất thời, động tác của mọi người đồng thời ngừng lại, vô số ánh mắt tụ tập vào thanh kiếm phát ra hơi thở cường đại trong tay Mejia.

Thần khí cao nhất của đế quốc!

Đọa Thiên Sứ chi kiếm!

“Không thể nào!” Hắc Diệu điên cuồng hét lớn, “Vì sao! Vì sao!”

Hắc Diệu ngày thường vốn âm trầm, lúc này rốt cục không nhịn được mà thất thố hét lên. Ba trăm năm, hắn sử dụng mọi phương pháp có thể, nhưng một lần rồi lại một lần thất bại, luôn bị Đọa Thiên Sứ chi kiếm bài xích, vậy mà tại sao nữ nhân mới ngoài hai mươi này, chẳng qua chỉ là cháu gái của Bạch Dạ, lại có thể được thần khí thừa nhận?

Vô luận là lãnh chủ, tướng quân hay binh lính, giờ phút này đều lâm vào khiếp sợ. Thần khí đại biểu cho đế quốc đã truyền thừa hơn mười vạn năm rồi, hình dáng đặc điểm của nó không ai không biết, hơn nữa nhìn thái độ của Hắc Diệu thì thanh kiếm này chắc chắn là đồ thật!

Chỉ có vương giả chân chính của đế quốc mới có thể được thần khí tối cao thừa nhận! Như vậy… đây cũng là lựa chọn của thần khí!

Mejia giơ cao Đọa Thiên Sứ chi kiếm: “Kiếm của chúng ta không dùng để tổn thương tay chân của chính mình! Máu tươi của chúng ta không nên chảy xuống dưới kiếm của bản thân!”

Những lời này vừa nói ra, phần lớn binh linh, kể cả quân đế đô đều mất đi ý chí chiến đấu.

Hắc Diệu cảm nhận được biến hóa của mọi người, trong lòng không khỏi sinh ra sợ hãi cực lớn, giống như điều hắn luôn lo lắng sẽ trở thành sự thật. Hắn lập tức điên cuồng hét lớn: “Thần khí chết tiệt! Nữ nhân đáng chết! Tất cả các người đều phải chết!”

Trên không trung bỗng xuất hiện một biển lửa nuốt chửng Mejia và Trần Duệ.

Hắc Diệu gần như nổi điên, liều lĩnh thi triển lĩnh vực của mình.

Đây là thế giới của lửa, mặt đất đang bốc cháy, bầu trời cũng vậy, tất cả mọi thứ đều đang cháy hừng hực. Chất lỏng duy nhất có thể nhìn thấy xung quanh là dung nham màu đen. Trong không gian tràn đầy hơi thở hủy diệt cùng nhiệt độ cực cao. Mejia và Trần Duệ đồng thời cảm giác được lực lượng trong cơ thể đang dần bị đốt cháy, không ngừng phân giải rồi biến mất, tựa như cả người đều là nhiên liệu cho ngọn lửa.

Hắc Diệu đứng ở đàng xa, Thánh Quang dực sau lưng đã biến thành sáu cánh lửa màu đen, giống như cánh của Đọa Thiên Sứ chân chính trong truyền thuyết, tròng mắt màu tìm tràn đầy tia máu.

“Ta mới là chủ nhân chân chính của Đọa Thiên Sứ chi kiếm! Những kẻ phản nghịch kia đều phải chết! Ta muốn hút sạch máu tươi của bọn chúng, dùng huyết nhục của bọn chúng làm tế phẩm!”

Nỗi oán hận bị đè nén trong lòng suốt ba trăm năm cuối cùng cũng bộc phát, khuôn mặt Hắc Diệu lộ ra vẻ điên cuồng chưa từng thấy. Trong không gian, ngọn lửa bị ảnh hưởng của hắn bắt đầu phập phồng mãnh liệt, trong dòng dung nham bỗng xuất hiện một tên khổng lồ cao hơn năm thước, cả người tỏa ra hơi nóng hừng hực, xông tới chỗ hai người Trần Duệ đang bị vây khốn.

Tâm niệm Trần Duệ vừa động, ngọn lửa trong mắt nhanh chóng biến hóa, sau khi hắn hiểu rõ hơn về siêu cấp hệ thống, rất nhiều chức năng đã có trước kia đã được nâng cấp, mạnh mẽ hơn nhiều lần, hay nói cách khác, hiện giờ hắn mới chân chính nắm giữ được những công năng này. Tỷ như phân tích chi nhãn vốn chỉ có thể phân tích thuộc tính một cách đơn giản, phía sau có lẽ còn thêm được cái nhắc nhở nguy hiểm. Mà lúc này phân tích chi nhãn đã chính thức có “chức năng” phân tích sâu, lực lượng ba động trong lĩnh vực, cơ cấu thuộc tính, thậm chí là phân tích mạnh yếu cũng có thể nhìn thấu không sót thứ gì.

“Mejia, bảo vệ tốt bản thân, đừng dùng Đọa Thiên Sứ chi kiếm.”

Mejia gật đầu, không hỏi lý do vì sao, lấy ra một thanh trường kiếm khác từ trong giới chỉ. Thật ra nàng cũng đã cảm giác được, quang mang và hàn khí lạnh thấu xương mà thanh thần khí kia toát ra không đơn giản, tựa như… nó không chịu sự khống chế của nàng vậy. Nàng có thể làm theo mọi điều Trần Duệ nói mà không mảy may nghi ngờ một chút nào, đây là một loại ăn ý và tin tưởng.

Chung quanh Mejia lập tức xuất hiện mười tên Kim nhân ma vương cấp, tạo thành một trận hình vòng tròn. Cùng lúc đó, thân ảnh Trần Duệ cũng không còn ở bên cạnh Mejia mà xuất hiện ở một địa phương gần chỗ của Hắc Diệu. Những tên khổng lồ đánh về phía Mejia, Kim nhân bên cạnh nàng lao ra nghênh đón bị đánh bại trong chớp mắt, nhưng sau đó vẫn tiếp tục đứng lên cường ngạnh chiến đấu. Nhiệt độ trên người những tên khổng lồ kia vô cùng kinh khủng, thân thể của kim nhân đã bắt đầu nóng chảy. Hai màu trắng đen trong mắt Mejia sáng lên, trường kiếm trong tay chém một phát, một vầng sáng liền xuất hiện bao quanh người nàng, ngăn chặn bước tiến của đám cự nhân.

Trần Duệ không nhìn tình hình của Mejia bên này, quang mang trên người phát sáng liên tục, mở ra Hào Quang Nhiệt Huyết của Huyền Ngọc khải và Cường Hóa Chiến Đấu trong cường hóa liên tiếp.

Cường hóa liên tiếp có hai loại, tinh cấp cường hóa - cường hóa vĩnh cữu và chiến đầu cường hóa - cường hóa lâm thời. Tinh cấp cường hóa hết sức cao quý, cần tới mười vạn tín ngưỡng kết tinh, bởi vì thường xuyên sử dụng Ngự tinh biến nên hắn đã tiêu hao không ít tín ngưỡng kết tinh. Hơn nữa sau khi Tu La cắn nuốt Hera chi luân, không biết vì lý do gì mà tín ngưỡng kết tinh tăng lên càng lúc càng chậm, vì thế con số này trước mắt chưa thể đạt được.

Chính giữa áo giáp của Trần Duệ có một cái mặt nạ. Chỉ một giây sau đó, ngọn lửa hừng hực trong không gian bị hắn khống chế lao về phía mình, nhiệt độ kinh khủng nhất thời hạ xuống không ít, thực lực của đám cự nhân cũng bị giảm xuống theo.

“Thôn phệ? Beelzebub?” Hắc Diệu cảm giác được lực lượng tinh thần của hắn bên trong lĩnh vực đang biến mất một cách nhanh chóng, hắn chợt nghĩ đến một tin đồn có liên quan đến Guile. Hừ lạnh một tiếng, thôn phệ tuy có thể hút sạch tinh thần lực của lĩnh vực nhưng lĩnh vực ma đế cấp ở một phạm trù khác so với ma hoàng cấp, nó tựa như thiên địa có thể tự bổ sung hồi phục sau khi bị hút kiệt.

Ban đầu ở Thủy Tinh sơn cốc, Trần Duệ từng dùng chiêu này thôn phệ sạch sẽ lĩnh vực của Manu, nhưng đó là vì lãnh vực của Manu được cơ cấu dựa trên ma lực và tinh thần lực, vì thế bị Phệ Thần mặt nạ khắc chế hoàn toàn, then chốt nhất là Katherine chớp lấy cơ hội đó thi triển lĩnh vực của nàng, đả thương nặng Manu.

Nếu như không có Katherine thì lĩnh vực của Manu chỉ cần chút ít thời gian là sẽ tự động khôi phục về trạng thái ban đầu.

Ngay lúc lĩnh vực của Hắc Diệu bị suy yếu, trong không gian bỗng xuất hiện rất nhiều quả cầu xoay theo một quy luật kỳ dị, nhìn từ xa giống như vô số ngôi sao, Nó và ngọn lửa Thiên Địa, cả hai giống như hai thế giới đan xen vào nhau.

Ngôi sao dạt dào khác với thế giới ngọn lửa tràn đầy lực lượng nóng rực và thiêu đốt, khiến cho ngọn lửa giống như bị ngôi sao không ngừng đồng hóa, hấp thu.

Hắc Diệu cảm giác được lực lượng của mình bị suy yếu không ít, âm thầm khiếp sợ không thôi. Hắn đã có cái nhìn hoàn toàn mới với thực lực của Trần Duệ, một ma hoàng làm sao có thể bắn trả lại hỏa thú của hắn cơ chứ? Làm sao có thể tự nhiên thi triển lĩnh vực ngay trong hỏa thế giới của hắn? Từ khí thế mà xét thì tên kia hẳn là sắp đạt được ma đế đỉnh phong (nhưng thật ra là kết quả của Ngự tinh biến cộng thêm tinh vực, Huyền Ngọc khai và chiến đấu cường hóa). Đọa Thiên Sứ chi kiếm nhất định là do “Guile” đưa cho Mejia, như vậy tên “Guile” này là một trong những kẻ đầu sỏ gây ra nội loạn ở đế đô. 

Nghĩ tới đấy, hận ý của Hắc Diệu tăng vọt, thân ảnh hiện ra phía trước Trần Duệ, huy kiếm chém xuống. Mười hai cái cánh sau lưng hắn không phải chỉ để trang trí, mà là do lĩnh vực dung hợp với thể lực, khí lực, niệm lực mà biến thành, gần như đã tiếp cận Tín Ngưỡng giáp của lĩnh vực quốc độ rồi, tăng năng lực của bản thân lên đến cực hạn, cho dù là đối mặt với cô gái có ma lực kinh khủng kia cũng có thể đánh một trận ra hồn.

Nhưng Hắc Diệu có lẽ không thể nào ngờ được trên người tên địch nhân “gần đến ma đế đỉnh phong” này lại có “Tín Ngưỡng giáp” chân chính.

Bắc Minh trong tay Trần Duệ hiện lên quang văn giống như sóng nước, nghênh đón hỏa kiếm của Hắc Diệu. Dưới tác dụng kỳ dị của quang văn, ngọn lửa trên Tử kiếm không ngừng bị hóa giải, quỷ dị hơn chính là kiếm của song phương chưa hề có va chạm, chỉ lấy kiếm khí mà so kè, điều này làm cho Hắc Diệu mạnh mẽ cảm nhận được thế nào là cái cảm giác “có lực mà không thể dùng”.

Đây hiển nhiên là kết quả mà Trần Duệ đã sắp xếp, loại kiếm thuật này lĩnh ngộ từ "Di Tinh" hỗn hợp với một chút nguyên lý "Thái Cực" ở thế giới khác, nhưng Trần Duệ trước khi xuyên việt đến đây chỉ là một tên trạch nam, không hề có hiểu biết về võ thuật, cho nên chỉ có thể dựa vào một chút “toan tính” mà lĩnh ngộ ra thủy kiếm kỹ thuộc về mình. Mặc dù lực lượng của hắn thua Hắc Diệu, nhưng hắn lại dựa vào tinh thần lực mạnh mẽ của mình, cộng thêm đặc tính gia tăng tốc độ công kích và một tầng tinh thông kiếm thuật của Bắc Minh kiếm, nhất thời giằng co qua lại với Hắc Diệu, mà thủy kiếm pháp lúc này lại phát huy công dụng của nó trong thực chiến. 

Hắc Diệu càng đánh càng bực bội, tên địch nhân này có thực lực tương đương với thiếu nữ hắc long kia, cả hai đều thua xa mình, nhưng kinh nghiệm của hắn lại phong phú, thủ đoạn quỷ dị, còn khó đối phó hơn hắc long cả chục lần, nếu tiếp tục đánh cận chiến khẳng định mình sẽ không chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Vừa nghĩ đến đây, Hắc Diệu mở ra sáu cái hỏa dực, nhanh chóng kéo dài khoảng cách, tinh quang trong mắt chớp động, mấy ngọn lửa trong không gian hóa thành vô số lưu quang, phảng phất như sao băng liên tiếp rơi xuống người Trần Duệ. Loại công kích thuần năng lượng này không thể nào dùng thủy kiếm thuật để hóa giải, Trần Duệ cho mình một cái gia tốc thuật rồi phóng đi thật nhanh, dựa vào quỹ tích mà phân tích chi nhãn cung cấp, linh hoạt né tránh lưu tinh kia. Hắc Diệu liếc nhìn Mejia đang bị cự nhân bao vây, sát cơ nổi lên, lưu tinh đầy trời kia lập tức chuyển hướng qua Mejia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.