Cừu Cừu, Anh Yêu Em

Chương 3




Phượng Cảnh Kiền nghe nói Minh Trạm lại bị giáo huấn một trận liền nhịn không được mà tìm Phượng Cảnh Nam tiến cung thảo luận một chút về vấn đề giáo dục cho Minh Trạm.

Đương nhiên danh bất chính thì ngôn bất thuận, ngôn bất thuận thì sự bất thành. Bản thân mình dù sao cũng không phải thân phụ của Minh Trạm.

Phượng Cảnh Kiền khuyên đệ đệ, “Minh Trạm chỉ nghe theo ý mình. Kỳ thật hắn rất biết lý lẽ, tâm địa lại mềm mỏng, ngươi cho hắn hai ba câu lời hay thì so với việc ngươi bạo lực với hắn sẽ mạnh hơn gấp trăm lần. Ngươi nói xem, ngươi đánh hắn đến mức không có cách nào đi ra ngoài gặp người ta, nếu có xã giao này nọ, để ngoại nhân nhìn thấy thì không chỉ Minh Trạm mất thể diện, ngay cả mặt mũi của ngươi cũng rất khó coi.”

“Ta cũng không muốn động thủ, Hoàng huynh có biết ta giận như thế nào hay không, thật sự là nhịn không được.” Phượng Cảnh Nam nâng mắt nhìn Phượng Cảnh Kiền, “Ta làm thế chỉ để xả giận cho Hoàng huynh, tật xấu bịa chuyện của hắn cũng phải sửa lại.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Ngươi thật sự là…” Biết đệ đệ muốn đánh trống lảng, Phượng Cảnh Kiền không khỏi lắc đầu mỉm cười, “Lúc trước trẫm cũng chỉ điểm cho ngươi mà, nhưng trẫm đâu thấy ngươi nổi nóng với trẫm.”

Phượng Cảnh Nam hơi xấu hổ, nâng lên tách trà che nửa bên mặt, “Nhắc lại mấy chuyện cũ xưa cũ rích kia làm gì.”

Phượng Cảnh Kiền cười nhẹ, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, “Trẫm đã phái người chuẩn bị mọi chuyện để Minh Kỳ luận võ kén rể.”

Đế đô bàn tán rất nhiều về Ninh Quốc quận chúa, đa số cho rằng ích lợi đạt được cũng ngang bằng sự nguy hiểm, tỷ như điều kiện thứ nhất muốn kén rể: Không hôn phối, không thông phòng, không thị thiếp.

Lại liên tưởng đến đệ đệ cực kỳ nguy hiểm của Ninh Quốc quận chúa: thế tử Trấn Nam Vương, Gạch tứ gia đại danh lừng lẫy: Phượng Minh Trạm. Trời ạ, muốn đi kén rể thì phải cân nhắc năng lực chịu đả kích của mình trước đã.

Tiếp theo là Thục Nghi quận chúa, mọi người biết chưa, đó là thứ tỷ của thế tử, lúc ấy thế tử vẫn chưa được phong làm thế tử đâu, ngươi đắc tội thứ tỷ của hắn, hắn lập tức lấy gạch đập đầu ngươi. Nay thân phận của thế tử đã được nâng cao hơn một bậc, vị Ninh Quốc quận chúa này lại là tỷ tỷ long phượng song sinh của thế tử, nếu ngươi đắc tội nàng thì hậu quả….ngươi tự nghĩ đi.

Hơn nữa, Thọ An Hầu thú Thục Nghi quận chúa, năm năm nay ngay cả một nha đầu thông phòng cũng không dám nạp. Đương nhiên cũng có người bảo rằng Thọ An Hầu và Thục Nghi quận chúa phu thê tình thâm, cho nên không tính. Chậc chậc, lời này cũng có thể lừa gạt được kẻ ngốc. Nam nhân thì thế nào, Thọ An Hầu là nam nhân, trên đời làm gì có con mèo nào mà không thích trộm cá đâu.

Nhưng nghĩ lại thì vẫn nên thông cảm với Thọ An Hầu một chút, hóa ra vị thế tử Thọ An Hầu này trước kia không được lập tước, nhưng vừa mới được chỉ hôn với Thục Nghi quận chúa thì ngay sau đó liền được phong hầu.

Có thể thấy được quyền thế của Trấn Nam Vương phủ mạnh thế nào.

Mà nay Ninh Quốc quận chúa xuất thân cao quý hơn Thục Nghi quận chúa.

Thú Ninh Quốc quận chúa thì cả gia tộc sẽ được lợi…Vì thế đám thanh niên tuấn tú tài cán của đế đô đều lâm vào một trạng thái vô cùng sầu muộn.

Còn có kẻ tự phụ không muốn báo danh dự thi đều bị cả nhà quở mắng, “Hoàng thượng đã hạ chỉ, nói là tự nguyện, không đi chính là kháng chỉ. Ninh Quốc quận chúa, dung mạo xuất thân hiếm thấy, cả vạn dặm mới tìm được một, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi hay sao! Tuy không phải là công chúa nhưng Trấn Nam Vương chỉ có một mình Ninh Quốc quận chúa là đích nữ, ngươi làm ơn khôn ngoan dùm lão tử một chút có được hay không!”

Cuối cùng cũng có thể động viên cả đám thanh niên tuấn tú tài cán của đế đô đi báo danh, nhưng sau đó Phượng Cảnh Kiền lại ném xuống một quả thuốc nổ nặng ngàn cân, “Ninh Quốc quận chúa sau khi đại hôn sẽ cư trú ở Vân Nam.”

Lừa đảo—

Toàn bộ đế đô đều sôi sục kêu gào, như vậy là ý gì, nếu thú công chúa, phải ở rể cũng đã đủ uất ức lắm rồi, dù sao phủ công chúa còn được xây ở đế đô, phò mã cũng có chỗ của mình, không cần rời khỏi gia tộc.

Còn Ninh Quốc quận chúa, luận võ kén rể đã không nói, nay còn muốn đem chúng ta đến Vân Nam, có khác gì đi hòa thân?

Đương nhiên là khác, tương lai Ninh Quốc quận chúa chấp chưởng nửa giang sơn Vân Nam.

Hầy, nếu ai thú nàng thì nhi tử tương lai của hắn sẽ làm một nửa thổ hoàng đế.

Bất quá, uất ức cũng là sự thật.

Giống Bắc Uy Hầu phủ, Nguyễn phu nhân gạt lệ mà khuyên nhi tử, “Nhạn nhi, ngươi đã đi báo danh luận võ, ngươi tài cán như vậy, ngộ nhỡ bị Ninh Quốc quận chúa nhìn trúng, chẳng lẽ phải bỏ mẫu thân mà đến Vân Nam xa ngàn dặm hay sao?”

Nguyễn Hồng Nhạn ôn nhu lau lệ cho mẫu thân, nhẹ nhàng nói, “Là tỷ tỷ nói, vì phải đi theo Ninh Quốc quận chúa đến Vân Nam, e rằng những người báo danh rất ít, Trấn Nam Vương phủ sẽ bị mất thể diện, cho nên bảo ta đi báo danh. Mẫu thân còn không biết khả năng của ta hay sao, phỏng chừng vào chưa đến vòng ba thì đã bị đạp xuống võ đài. Cho dù may mắn lọt vào trong thì ta đáp ứng mẫu thân sẽ giả vờ thua.”

Nguyễn Hồng Nhạn có ngũ quan tuấn mỹ, khi cúi đầu khuyên nhủ thì vẻ mặt sẽ ôn nhu động lòng người, bản tính của hắn lại vô cùng tốt, Nguyễn phu nhân dần dần thu lệ, “Vậy là tốt rồi, ngươi tuyệt đối đừng giành chiến thắng. Ta chỉ có một mình ngươi là nhi tử, nếu ngươi đến Vân Nam thì chẳng phải là muốn lấy mệnh ta hay sao.”

“Ta biết, mẫu thân hãy yên tâm đi.”

Trên thực tế lần luận võ kén rể này rất phấn khích, hơn nữa có rất nhiều đệ tử của hào môn thế tộc có ngoại hình không xuất chúng nhưng lại rất có thực lực đều báo danh tham gia, bọn họ không phải muốn được chọn làm quận mã, thuần túy chỉ là muốn triển lộ tài năng trước mặt Hoàng thượng mà thôi.

Bất quá Nguyễn Hồng Nhạn vẫn rất xuất sắc, Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Trẫm chỉ biết Nguyễn thám hoa văn chương tài hoa, nào ngờ cưỡi ngựa bắn cung cũng đều không tệ.”

Phượng Cảnh Nam mỉm cười phụ họa, “Thật là hiếm thấy.” Bản lĩnh như vậy thì ắt hẳn cũng phải khổ công rèn luyện, Nguyễn gia bồi dưỡng nhi tử luôn rất tỉ mỉ.

Bất quá võ công còn kém một chút, nhân vật tuấn tú như Nguyễn Hồng Nhạn khi bị thua cũng rất ung dung bình tĩnh. Thực lực kém quá nhiều, vì vậy cũng không ham chiến, sảng khoái nhận thua, tác phong cũng rất nhẹ nhàng.

“Hoàng bá phụ, vị công tử này là ai?” Minh Trạm chỉ vào người thanh niên đã thắng Nguyễn Hồng Nhạn, tướng mạo của người này bình thường, màu da hơi ngâm đen, mi tằm mắt hổ, võ công đại khái cũng toàn vẹn, hiển lộ khí phách thế gia vọng tộc. Thắng cũng không vui mừng mà chỉ trấn tĩnh tự nhiên, cúi người hành lễ về phía Hoàng thượng rồi lui xuống.

Phượng Cảnh Kiền chỉ cười mà không nói.

Trên võ đài đã có người xứng tên: Đế đô Tuần thú sử Trần Tứ Hiền thắng.

Minh Trạm cười nói, “Vị Trần đại nhân này thật sự là một viên hổ tướng.”

“Ngươi nhìn trúng hắn à?” Phượng Cảnh Kiền hỏi.

“Ta nhìn trúng thì cũng vô dụng, Minh Kỳ thích mới được.” Minh Trạm cười, “Riêng ta thì ta thích phong độ của Trần đại nhân, thắng mà không kiêu, trầm ổn trấn tĩnh. Bất quá Nguyễn thám hoa vẫn chưa triển lộ thực lực hoàn toàn .”

Phượng Cảnh Kiền hơi nghiêng tai lắng nghe, Minh Trạm cười tủm tỉm, cầm lấy một trái nho rồi hầu hạ Phượng Cảnh Kiền ăn, “Cưỡi ngựa, bắn tên, Nguyễn thám hoa đều đứng trong ba thứ hạng đầu, lại xem hắn tuổi còn trẻ mà đã có học vị Thám hoa, có thể thấy được lúc trước thật sự khổ công học tập. Hắn còn trẻ như vậy mà đã có bản lĩnh như thế, thứ nhất là Nguyễn thượng thư thúc ép chặt chẽ, thứ hai là Nguyễn thám hoa nhất định là người rất kiên cường, không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm tốt nhất. Hắn đã dám báo danh thì chắc là có vài phần nắm chắc. Cho nên võ công của hắn có thể so sánh với cưỡi ngựa bắn cung, cho dù không bằng Trần đại nhân nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.”

Giọng nói của Minh Trạm không nhỏ, không ít người đều nghe thấy, Nguyễn thượng thư lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Phượng Cảnh Kiền cười ha ha rồi chỉ vào Minh Trạm nói, “Cái tên tiểu tử này, chốc lát nữa để trẫm kêu Nguyễn khanh đến cho ngươi hỏi rõ ràng có được hay không.”

“Đương nhiên là được.” Minh Trạm không hề khách khí, lại khiến Phượng Cảnh Kiền bật cười, long tâm đại duyệt.

Phượng Cảnh Nam trừng mắt liếc nhìn Minh Trạm môt cái, cứ thích tỏ vẻ thông minh, đúng là ngu xuẩn. Từ khi Minh Trạm mở miệng vàng thì liền có xu hướng thay đổi, giọng nói rất huyên náo, không hề yên tĩnh như khi còn bị câm.

Minh Trạm lại nghĩ rằng Phượng Cảnh Nam đang truyền cho hắn một ánh mắt tán thưởng, vì vậy đắc ý nhếch cằm, hơi hơi gật đầu.

Trước công chúng, Phượng Cảnh Nam cũng không tiện giáo huấn nhi tử, đành phải dời mắt, không thèm nhìn cái bản mặt thối tha tự kỷ của Minh Trạm nữa.

Tầm mắt của Minh Trạm dừng ở chỗ của Ngụy Ninh, Ngụy Ninh chống khuỷu tay lên bàn trà, thân mình hơi nghiêng, đầu như con gà mổ thóc, đúng là đang ngủ gục.

Hôm nay Ngụy Ninh mặc nhất phẩm hầu tước y phục, ánh mặt trời làm một nửa khuôn mặt của hắn ửng đỏ, hồng hào, thật đẹp mắt, làm cho người ta chỉ muốn đi qua sờ soạng một chút cho đã tay.

Chính ngọ, Phượng Cảnh Kiền ban thưởng yến tiệc, Ngụy Ninh may mắn được một bữa tiệc, Phượng Cảnh Kiền hỏi hắn, “Ngủ có ngon hay không?”

“Xuân khốn thu phạp hạ đả truân nhi, thật sự là ngày rất đẹp, thần nhất thời thất lễ.” Ngụy Ninh không hề sợ hãi, vẫn ôn hòa trả lời. (xuân uể oải, thu mệt mỏi, hạ ngủ gục = sinh lý của con người phản ứng khác nhau với mỗi mùa)

“Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn.”

Ngụy Ninh cười, “Cũng là bệ hạ khoan hồng độ lượng cho nên thần mới phóng túng như vậy.”

Phượng Cảnh Kiền cười, “Ngươi nói như thế thì đây là lỗi của trẫm rồi.”

“Thần được sủng mà kiêu.”

Phượng Cảnh Kiền lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Tử Mẫn a Tử Mẫn, cũng chỉ có ngươi mới dám làm càn ở trước mặt trẫm như thế.”

Ngụy Ninh mỉm cười bái tạ.

Phượng Cảnh Kiền chỉ vào món canh bách ngư rồi ban cho Ngụy Ninh, “Ngươi xưa nay thích ăn món này.” Thân như con cháu của mình.

Chư thần hâm mộ Ngụy Ninh được Hoàng thượng sủng ái, còn có mấy người lén lút ăn dấm chua trong lòng, liên tục phỉ nhổ.

Ngụy Ninh mỉm cười nhận lấy, trong lòng lại âm thầm thở dài, xem ra thật sự là nơi xương cốt khó cắn nhất lại dành cho hắn đi cắn.

………..

P/S: Em Trạm tiếp tục háo sắc, trong những bộ đam mỹ ta từng đọc, thì em Trạm là em thụ háo sắc kiểu mất mặt nhất =.=, nó cứ lồ lộ 2 chữ *dê xòm*. Công không làm gì mà thụ đã …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.