Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 30: Thung lũng trong thung lũng




"Để tôi tự bôi!", Nghiêm Hàn Dư nhận lấy lọ thuốc sát trùng từ tay cô, nói. Sau đó thuần thục rửa vết thương bôi thuốc cho mình.

Anh kéo Tô Lưu Cảnh ra ngồi trên một chiếc ghế dài, rồi chạy đi mua hai hộp trà sữa, cùng một cái bánh ngọt đặt vào lòng bàn tay cô, nói: "Đói bụng không, không có tâm tình đi ăn, dùng tạm thứ này lót bụng vậy".

Tô Lưu Cảnh cầm bánh ngọt áy náy nói: "Thật xin lỗi, anh Nghiêm, lại làm anh bị liên lụy". Cô thật chẳng ra sao, chỉ cần người nào giúp đỡ cô, đều bị gặp phải khó khăn? Cô thật là quá vô dụng!

"Đây là vinh hạnh của tôi, không phải sao?". Nghiêm Hàn Dư mỉm cười vuốt vuốt tóc của cô, sau đó lại vu vơ hỏi: "Em muốn đẩy Thương Thiên Kỳ đúng hay không? Lại không muốn dính dáng nhiều với Hình Hạo Xuyên, vậy tôi tự ứng cử mình cho em mượn dùng một chút, thấy sao, có được không? Cho mượn hoàn toàn miễn phí".

Trên mặt anh mang theo nụ cười dí dỏm, làm cho người ta không thể đoán được rốt cuộc là anh đang nói đùa hay là nói thật.

"À?" Tô Lưu Cảnh sửng sốt, tựa hồ như đang hoài nghi mới mình đã nghe lầm?

Nghiêm Hàn Dư ném ly trà sữa vào trong thùng rác cách đó không xa, tạo thành một đường cong lưu loát: "Thật ra thì, đúng là tôi cũng có lòng riêng, em có thể dùng tôi để quên đi Hình Hạo Xuyên, còn tôi, cũng có thể nhờ em mà quên Như Nghê, như vậy hai bên cùng có lợi, ai cũng không nợ người nào, thấy thế nào?"

Ba ngày trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái liền trôi qua vùn vụt, nhanh đến mức làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị.

Tô Lưu Cảnh không đến sân bay, đứng ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong tay nắm chặt điện thoại di động, đầu ngón tay khẽ trắng bệch, phía trên còn báo rõ có hai mươi bảy cuộc gọi nhỡ. Tiếng chuông chờ vang lên không dứt, cho đến bây giờ thỉnh thoảng vẫn vang lên, giống như một người từ nóng nảy đến cuối cùng lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Cô phải tốn biết bao hơi sức, mới khắc chế mình không được bắt máy.

"Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, còn mười lăm phút nữa, tôi có thể lập tức đưa em ra sân bay", Nghiêm Hàn Dư đứng ở sau lưng cô nói.

Đối với đề nghị này của anh, Tô Lưu Cảnh chỉ cười cười cho qua, nhưng Nghiêm Hàn Dư dường như rất để tâm, càng ngày càng tìm nhiều cơ hội để tiếp xúc với cô, anh cũng thật sự không hiểu nổi trong lòng mình đang suy nghĩ gì.

Tô Lưu Cảnh cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, muốn mỉm cười, nhưng khóe miệng vẫn không tài nào nhếch lên nổi, chỉ đáp: "Không cần đâu".

Nghiêm Hàn Dư giơ tay lên muốn xoa xoa mái tóc dài của cô, nhưng giữa lưng chừng liền dừng lại, thu tay về, xoay người tránh ra, để cho cô một mình yên tĩnh một chút.

Anh biết, hiện tại cô muốn ở một mình, muốn sắp xếp tâm tình của mình cho thật tốt.

Lúc này, tại sân bay.

Thương Thiên Kỳ nhìn điện thoại trong tay đến giờ phút cuối cùng cũng không hề vang lên, chỉ có một tin nhắn chớp lóe trên màn hình, đơn điệu mà cố chấp hiện lên: "Anh Thương, thật xin lỗi, hẹn gặp lại".

"Chuyến bay đến Paris sắp sửa khởi hành, xin mời các quý khách chú ý đừng bỏ lỡ thời gian lên máy bay". Trong đại sảnh sân bay tấp nập đông đúc, tiếng thúc giục từ loa truyền thanh không ngừng vang lên, lặp đi lặp lại.

"Richie, đến giờ rồi", Mary lên tiếng nhắc nhở. Cô ấy biết anh đang chờ ai, tuy nhiên có một số chuyện không thể cưỡng cầu, không phải sao?

Thương Thiên Kỳ nhàn nhạt cười hai tiếng, ngay sau đó xoay người đi vào, Richie anh người được mệnh danh là bàn tay của Thượng Đế, được vô số các cô gái sùng bái, thật không nghĩ đến lần đầu tiên thích một người, thế nhưng lại đổi lấy kết thúc nhếch nhác này, thật đúng là. . . . . .

Tắt điện thoại di động, Thương Thiên Kỳ thu hồi lại tất cả vẻ mặt, đeo kính mắt lên, xoay người phất tay một cái, sải bước đi vào trong khu cách ly. Vừa xoay người , liền trở lại thành một “bàn tay Thượng Đế” hăng hái.

Lưu Cảnh, lần sau gặp lại, anh tuyệt đối sẽ không để cho em nói chữ "Không" với mình!

Mary nhìn theo bóng lưng tiêu sái của anh, trong đôi mắt được trang điểm tinh tế chợt có một giọt nước mắt rơi ra, tại sao anh chỉ nhìn thấy được cô ấy, lại chưa từng liếc mắt xem qua người bên cạnh mình, chỉ có cô vẫn yên lặng dõi theo anh. . . . . .

Mary ngẩng đầu lên, chớp mắt mấy cái, sau đó lau đi nước mắt nơi khóe mắt, cánh môi màu đỏ khẽ nâng lên, hất hất mái tóc dài đen bóng ra phía sau, đạp giày cao gót, một thân đồ công sở màu hồng cao ngạo rời khỏi sân bay, tư thái kia muốn bao nhiêu mê người liền có bấy nhiêu.

***********OOXX**********OOXX***************

Quay lại chuyện Tiếu Như Nghê bị ngã cầu thang, khiến chân bị rạn xương, phải ở bệnh viện điều chừng áng chừng hơn nửa tháng. Tô Lưu Cảnh vẫn đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc cô ta, tuy nhiên trải qua sự kiện kia, cũng đã không thể không đề phòng với người bình thường vẫn tưởng dịu dàng hiền thục này.

Tiếu Như Nghê cũng không hề tỏ vẻ xa cách, vẫn tự cho mình là chị em tốt của cô, thân thiết như vậy, khiến cho bác sĩ và y tá càng thêm coi trọng cô ta. Còn Tô Lưu Cảnh thì ngược lại, sự kiện tấm hình kia có lẽ đã được truyền đi quá rộng, không ít người đã nhận ra cô, cứ nhìn thấy liền muốn tránh xa ba thước. Tô Lưu Cảnh chỉ nhàn nhạt cười cười, ở thành phố này, cô làm gì có tiếng tốt nào chứ, bọn họ cũng không vì một số phận nhỏ nhoi mà bức thiết, có lẽ, đợi đến khi tất cả kết thúc, cũng chính là lúc cô nên rời đi.

"Anh Hàn Dư, anh đi làm bác sĩ phụ trách chính của em đi", Tiếu Như Nghê nằm ở trên giường bệnh, ngoan ngoãn phối hợp với các động tác kiểm tra của Nghiêm Hàn Dư.

Nghiêm Hàn Dư nhanh chóng ghi chép các hạng mục, sau đó trả lời: "Bác sĩ Trầm là chuyên gia khoa chỉnh hình, không ít ca mổ quốc tế đều do ông ấy trực tiếp tiến hành, để cho ông làm bác sĩ trưởng tốt hơn". Trong bệnh viện, các bác sĩ ở các khoa đều thay phiên nhau trực ban, hôm nay trùng hợp lại đến phiên anh.

Tiếu Như Nghê nhíu nhíu mày, ngày trước đối với Nghiêm Hàn Dư, cô ta luôn nói gì nghe nấy, chỉ cần cô ta muốn, anh chưa bao giờ từng cự tuyệt, lần này lại từ chối là thế nào?

"Nhưng trước kia chẳng phải anh vẫn điều trị cho em sao, những người kia em không có quen". Tiếu Như Nghê làm nũng nói, trước kia mỗi lần làm vậy với Nghiêm Hàn Dư nếu trăm lần thì trăm lần đều hiệu nghiệm cả.

Nhưng hôm nay lại một lần nữa rơi vào khoảng không, Nghiêm Hàn Dư chỉ mỉm cười nói: "Anh là bác sĩ ngoại khoa, khoa chỉnh hình có bác sĩ Trầm là giỏi nhất, hơn nữa gần đây anh còn có chút chuyện riêng". Có thể nghe ra trong lời nói, là ý từ chối khéo léo.

Tiếu Như Nghê trong lòng chợt lạnh xuống, nhưng ngoài mặt lại giả vờ trêu chọc: "Anh Hàn Dư, chẳng lẽ anh muốn theo đuổi bạn gái, cho nên mới bận rộn như vậy?". Tuy nói thế nhưng trong lòng lại cực kỳ không tin, chuyện Nghiêm Hàn Dư thích mình, cô ta đã sớm biết từ lâu, cũng biết anh vì mình mà vẫn luôn độc thân, thậm chí còn buông tha tiền đồ rộng mở theo cô ta ra nước ngoài chữa bệnh. Cô ta cảm kích anh, nhưng vẫn thích hưởng thụ cảm giác được nâng niu ở trong lòng bàn tay, cô ta tin tưởng, bất luận như thế nào, Nghiêm Hàn Dư cũng sẽ không rời bỏ mình.

Nhưng không nghĩ tới, Nghiêm Hàn Dư lại không kiêng dè mà thú nhận, nhìn thẳng vào Tô Lưu Cảnh cười nói: "Đúng vậy, anh còn đang bận theo đuổi Lưu Cảnh, nhưng Tương Vương cố ý, thần nữ vô tâm, cho nên phải càng thêm cố gắng".

Cái gì? !

Lòng Tiếu Như Nghê lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Lưu Cảnh, bỗng dưng lạnh như băng sương.

Tô Lưu Cảnh đang cầm cháo gà mang tới từ nhà họ Hình đi vào, đúng lúc nghe được lời kia của Nghiêm Hàn Dư, mặt liền nóng lên, oán trách trừng mắt liếc anh một cái, nói giỡn cũng phải có mức độ thôi chứ.

Nghiêm Hàn Dư lại hết sức hưởng thụ cái trừng mắt cảnh cáo của cô, ngay trước mặt Tiếu Như Nghê cười nói: "Lưu Cảnh, buổi tối cùng nhau ăn cơm, không được quên đâu đấy". Nói xong không kịp để Tô Lưu Cảnh cự tuyệt, đã đóng cửa lại rời đi.

Người này tại sao như vậy! Tô Lưu Cảnh xấu hổ khẽ cắn răng, thế nào mà trước kia cô không phát hiện ra, người đàn ông này lại có tiềm chất phúc hắc như vậy.

"Tiếu tiểu thư, đây là cháo gà thím Lưu nấu cho cô, nhân lúc còn nóng, cô ăn một chút nhé". Tô Lưu Cảnh mở hộp cháo gà ra, cẩn thận múc vào trong chén, rồi đưa cho Tiếu Như Nghê nói.

Tiếu Như Nghê nhìn bát cháo gà nóng hổi, cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ là nửa đùa nửa thật hỏi: "Cô và anh Hàn Dư bắt đầu ừ lúc nào?", tuy thế đáy mắt lại không hề vui vẻ.

"À? Không phải đâu, anh Nghiêm chỉ nói đùa mà thôi", Tô Lưu Cảnh sửng sốt, vội vàng giải thích.

"Vậy sao?" Tiếu Như Nghê mỉm cười hỏi lại, trong lòng lại không biết đang suy nghĩ gì, sau đó nhận lấy cháo gà.

Tô Lưu Cảnh tay mới vừa buông ra, lại thấy Tiếu Như Nghê kêu lên một tiếng, tay mất thăng bằng, hất bát cháo ra, toàn bộ cháo gà nóng hổi liền hắt hết lên tay Tô Lưu Cảnh . . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.