Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 3: Bóng ma lố nhố




Huyết Hồ điểm nhẹ mũi chân, thân mình liên tục bay ngược về phía sau, váy hồng tung bay, tóc đen như mực, đúng là xa hoa, diễm lệ bức người.

Nữ tử nhỏ nhắn kia vung lên bảo kiếm trong tay, kiếm khí cắt qua không khí, mang theo sát khí sắc bén đánh về phía Ma tôn.

“Phanh…..”

Kiếm khí chạm vào nhau tạo thành từng đoàn hỏa diễm nở rộ trong không trung.

Huyết Hồ, Ma tôn hai người nhất thời bay ngược về phía sau, điểm nhẹ mũi chân, ổn định thân hình.

Huyết Hồ vẻ mặt thị huyết, hai mắt là hàn quang lạnh lẽo, khóe miệng nở cười quỷ dị.

Nháy mắt, cuồng phong gào thét, mưa to đánh úp lại.

Càng quỷ dị hơn là, trận mưa này mang theo hàn ý như lưỡi dao sắc bén đập ở trên người, nhấc lên một cỗ thấu triệt đáy lòng cảm giác mát.

Huyết Hồ nhẹ nhàng xoay tròn thân mình, rõ ràng là đang ở trong mưa, trên người lại không ướt một chút nào, phảng phất như linh hồn của mưa mà không phải một cô gái khát máu như lúc nãy.

Mưa to cùng máu tươi tạo nên mùi hỗn hợp khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn. Chỉ một thoáng, đảo Tử Vong bao phủ hơi thở của thần chết.

Thi thể chồng chất, máu chảy thành sông.

Đảo Tử Vong, không, đây là địa ngục nhân gian! Là chiến trường của Tu La!

****

Sấm chớp đùng đùng, mưa to rào rào.

Ma tôn biến sắc, trong lòng bắt đầu cảnh giác, ánh mắt âm hàn khi nhìn về phía Huyết Hồ nhiều hơn một chút kinh ngạc.

Nhưng mọi người cong chưa kịp tỉnh lại sau kinh ngạc thì mưa to mang theo lực đạo mạnh mẽ trực tiếp tấn công vào những người ở đây.

Chỉ thấy trong màn mưa hỗn loạn đám người kịch liệt chạy trối chết.

Giờ phút này, bình yên vô sự đứng ở kia cũng chỉ có Bách Lý Huyền Không, Lam Tuyết Linh, Lục Trúc, Phong Nhiễm, Điện Nghiêu.

Mấy người đều mang ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Huyết Hồ.

Ngay cả Bách Lý Huyền Không che giấu cảm xúc tốt, giờ phút này cũng là không bình tĩnh được, ánh mắt kinh ngạc trói chặt Huyết Hồ. Ngay sau đó, lông mày hắn nhíu chặt, trong mắt không che được lo lắng, trong lòng lại cảm thấy phiền toái.

Tiểu hồ ly của hắn thế nhưng lại có thể hô mưa gọi gió. Nhưng hắn tình nguyện nàng bình thường một ít. Lần này tranh đoạt thần thú, tin tức này chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Như vậy tiểu hồ ly chỉ sợ sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Lục Trúc nghĩ lại sự liện quái dị trong phủ lần trước cũng phản ứng lại. Chuyện này lại là do tỷ tỷ gây ra.

“Lạc nhi, ngươi có thể điều khiển mưa gió?!”

Lam Tuyết Linh nhìn chằm chằm Huyết Hồ, hồi lâu mới chậm rãi nói được một câu. Trong giọng nói đầy kinh ngạc nhiều hơn là khó có thể tin.

Nhưng sự thật chính là sự thật. Chuyện rõ ràng xảy ra trước mắt, ngay cả là không muốn tin cũng phải tin.

Huyết Hồ không nói gì, Hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Cự Linh Xà bỗng dưng mở miệng, thanh âm đạm mạc thêm một chút hần ý: “Cự Linh Xà! Ngươi ngoan ngoãn khế ước hay là để ta thu phục ngươi!”

“Lạc nhi! Không cần như vậy......”

Lam Tuyết Linh mở miệng, mang theo một tia bất đắc dĩ, một tia đau lòng. Lạc nhi như vậy hắn cảm thấy nàng vô cùng xa lạ với mình, hắn không thích.

Huyết Hồ liếc Lam Tuyết Linh một cái, phượng mâu híp lại, lãnh mị câu thần, thản nhiên mở miệng: “Lam Tuyết Linh! Ta không phải Lam Vũ Lạc, ta là Huyết Hồ! Huyết Hồ giết người không chớp mắt! Ngươi hoặc là tiến lên khế ước thần thú! Hoặc là…..ta trực tiếp diệt nó!”

Lời này tuyệt đối không phải đe dọa, Huyết Hồ nói được sẽ làm được.

Cự Linh Xà, một trong ngũ đại thần thú nàng tất nhiên sẽ không để cho nó rơi vào tay người khác, mà Lam Tuyết Linh là ngoại lệ!

Nhưng Lam Tuyết Linh vẫn chau mày, chưa tính khế ước Cự Linh Xà.

“Ngươi rốt cuộc có đi hay không!” Ánh mắt Huyết Hồ tàn nhẫn, một lần nữa trầm giọng nói, hiển nhiên đã mất đi kiên nhẫn.

“Rống…..”

Cự linh xà ngửa mặt lên trời rống giận, ánh mắt màu đỏ tươi chứa đựng sát ý ngoan

tuyệt, nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn của Huyết Hồ tràn ngập địch ý.

Người có được Ám Ma thiên kiếm nhất định là mang năng lực phi phàm!

Nhưng Cự Linh Xà chính là không vừa mắt tính tình kiêu ngạo của Huyết Hồ. Ghê tởm hơn là nàng còn nói nó là con rắn ngu ngốc làm cho tính tình cao ngạo của thần thú viễn sao chịu được, như thế nào không giận!

Lam Tuyết Linh kinh ngạc nhìn Huyết Hồ nửa ngày, hai tròng mắt trong suốt như muốn nhìn thấu nàng.

Huyết Hồ cũng lạnh lùng nhìn lại. Lúc bốn mắt tương giao, trong không khí bốc lên mùi thuốc súng. Sắc mặt Huyết Hồ không kiên nhẫn, hai mắt bắt đầu nhiễm ý lạnh.

Lam Tuyết Linh không nghi ngờ lời nói Huyết Hồ, nàng thật muốn diệt Cự Linh Xà.

Lấy tính cách Huyết Hồ ai khiến nàng không thoải mái, nàng liền giết! Giết người đối với nàng mà nói giống như một bữa cơm thường! Nàng không phải Thánh Mẫu cũng chẳng phải Bồ Tát! Nhưng nàng có nguyên tắc của chính mình: người không phạm ta, ta không phạm người! Người nếu phạm ta, ta thề trả lại gấp trăm nghìn lần! Muốn trách thì trách con rắn chết tiệt không nên công kích nàng!

Lam Tuyết Linh điểm nhẹ mũi chân, nhấc lên một cơn gió nhẹ, phi thân lên, thân mình lơ lửng ở giữa không trung, y bào màu trắng bay bay. Dáng người nhanh nhẹn, tuấn nhan vô song, quanh thân gống như có tiên khí lượn lờ, như hư như thực, làm cho người ta dâng lên một cỗ ảo giác người kia là tiên!

Cảm thấy thiếu niên áo trắng tới gần Cự Linh Xà thế nhưng lại không giận, mang thái độ hữ hảo tiến lên, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm y bào trắng noãn của thiếu niên kia.

Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ thân mình Cự Linh Xà, trong đáy mắt tràn ngập yêu thích.

Lục Trúc nhìn thấy một màn kia lập tức trừng lớn hai mắt, một bộ dáng rối rắm. Thần thú a! Trông không khác gì một con rắn háo sắc!

Huyết Hồ như trước là mặt không gợn sóng, mặt mày lạnh nhạt, tựa hồ chuyện gì cũng khó có thể khiến cho nàng giật mình.

Mà Bách Lý Huyền Không ôn nhu dừng ở bên Huyết Hồ, ánh mắt của hắn sủng nịch, thâm tình như vậy, chỉ ôn nhu vì hồng y nữ tử trước mắt.

“Nguyện ý khế ước?”

Thiếu niên áo trắng xuất thần nhìn Cự Linh Xà, thanh âm thản nhiên vang lên, mặt mày thanh nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.