Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 10: Tình yêu mặn nồng




Một giọt rơi lệ rơi xuống, trúng mục tiêu không nhất định là duyên phận, cũng có thể là sứ mệnh cả đời, ai cũng trốn không thoát, tới giờ nàng chưa từng hy vọng tiền tài quyền lực, nàng thầm nghĩ tìm một người thích mình, thích một cuộc sống yên lặng, chẻ củi gánh nước mỗi ngày, nhưng nàng sinh ra thì đã nhất định không thể sống cuộc sống theo ý nguyện của mình, cười khổ, bất đắc dĩ thì thế nào đây ?

Những thứ nàng có, đều do người trên cấp, thân thể của nàng, quyền lực của nàng, hết thảy của nàng, bao gồm cả sinh mệnh, cho dù không muốn nàng cũng chỉ có thể nhận.

Xoay người, lệ đã không còn, có chăng chỉ là nụ cười dối trá, tiếp theo, nàng phải tiếp tục sắm vai nhân vật này, trong âm mưu quỷ kế, ùn ùn trong hoàng cung, làm cách nào để tính kế người khác, làm thế nào để bắt Nhan Nhiễm Tịch, mạng của nàng là dùng mạng của những người này đổi lấy, cho nên nàng mới may mắn sống đến giờ, dù đồng tình nhưng nàng biết sinh mệnh này thật buồn cười.

Hết thảy đều không quan trọng, mặc kệ thế nào đây là mục tiêu nàng nhất định phải bắn trúng .

Ngày hôm sau , Dạ Thương Minh dắt Nhan Nhiễm Tịch đi đến một biệt viện, quẹo bảy tám đường, Nhan Nhiễm Tịch chỉ có thể cảm thán nơi như vậy nếu có thể để người ta tìm được thì đúng là lạ.

Nhìn trước mắt tuy không tính xa hoa, nhưng phòng rất khác biệt, Nhan Nhiễm Tịch đã mơ hồ đoán được đây là nơi nào, vui vẻ theo Dạ Thương Minh vào, vừa vào nàng nhất định là trốn không thoát.

Nghênh đón họ là bốn người Thượng Quan Thương Vân mà nàng biết.

Gương mặt Bạch Ngạn Túng đang cười khanh khách nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch thì nháy mắt vỡ tan: "Minh, sao ngươi mang nàng đến đây ?"

Dạ Thương Minh ánh mắt nheo lại: "Túng , xem ra lời lúc trước ta nói với ngươi ngươi chưa từng nghe lọt tai."

Nhìn mặt Dạ Thương Minh lạnh như băng và Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ, Bạch Ngạn Túng nhẫn nhịn , tình huynh đệ của bọn họ hắn không thể dứt bỏ, quan trọng nhất là, cảm giác của hắn với Nhan Nhiễm Tịch không phải chán ghét, cũng không phải cảnh giá , chỉ là vì từ xưa đã bài xích, không hơn, đôi khi đã trở thành thói quen, nhưng hắn chưa từng phát hiện Nhan Nhiễm Tịch đã có ảnh hưởng đến hắn.

Cảm nhận được không khí giữa hai người, Trì Ngưng Liên vội điều hòa lại: "Mọi người đều là huynh đệ không cần so đo nhiều như vậy, nếu Minh đưa Vương phi mang đến đây, Vương phi hẳn sẽ không ra ngoài nói này kia đâu, Túng cũng vì nghĩ cho mọi người nên mới quá khích, Vương phi không cần để ý."

Chuyện như vậy lần đầu tiên xuất hiện , hắn không biết nên nói cùng ai, cuối cùng chuyển qua nói với Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ gật gật đầu: "Không ngại." Đối với người của Dạ Thương Minh, nàng vẫn mang một bộ dáng chân thật mà nàng không dễ hiện ra, vì điều này tùy lúc có thể trở thành điểm trí mạng.

Bọn họ luôn rất rõ bộ dáng lạnh nhạt của Nhan Nhiễm Tịch, không nói gì thêm, quanh thân làm ra vẻ lạnh lùng đi theo Dạ Thương Minh vào phòng.

Thượng Quan Nghị Sơ lập tức ngồi bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch, nếu nói Bạch Ngạn Túng là bài xích Nhan Nhiễm Tịch nhất vậy thì Thượng Quan Nghị Sơ là thân cận với Nhan Nhiễm Tịch nhất: "Chị dâu, sao người lại tới đây ?"

Nhỏ giọng hỏi, sợ Dạ Thương Minh phát hiện, nhưng Dạ Thương Minh vẫn chú ý Nhan Nhiễm Tịch sao có có thể phát hiện được, không chờ Nhan Nhiễm Tịch mở miệng, Dạ Thương Minh liền giải thích : "Hôm nay đến đây là muốn nói một tiếng với mọi người, kế hoạch với Mỹ Thực Trai sẽ không tiến hành tiếp."

"Vì sao ?" Thượng Quan Thương Vân hỏi, để đối phó với Mỹ Thực Trai bọn họ đã dùng khí lực rất lớn mới đưa ra kế hoạch hoàn mỹ, nhưng bây giờ cư nhiên muốn buông tha.

"Chẳng lẽ, Minh đã biết lão bản ở sau Mỹ Thực Trai là ai ?" Thượng Quan Nghị Sơ suy đoán.

Nhan Nhiễm Tịch kinh ngạc nhìn thoáng qua Thượng Quan Nghị Sơ, nhưng là chỉ nhìn lướt qua, vẻ mặt suy đoán và vui đùa, trực giác thì không phải như thế, nhưng cẩn thận ngẫm lại, có thể đứng cùng Dạ Thương Minh, có ai dễ đối phó, mỗi người đều có vỏ bọc ngụy trang, cũng như nàng.

Cười nhẹ: "Ừ, lão bản phía sau Mỹ Thực Trai là ta."

Nhan Nhiễm Tịch nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, giống như chuyện này chỉ là việc bình thường không có gì , nhưng lại khiến mọi người giật mình.

Quả nhiên vẫn là tướng công nhà nàng thực lực có vẻ cường, Nhan Nhiễm Tịch đưa ra kết luận.

"Ngươi , ngươi là lão bản của Mỹ Thực Trai ?" Thượng Quan Nghị Sơ cũng kinh ngạc nhìn Nhan Nhiễm Tịch, bọn họ vận dụng rất nhiều lực lượng cũng không tra ra, tuy rằng không biết phía sau Dạ Thương Minh là lực lượng gì, nhưng bọn hắn biết rõ lực lượng phía sau Dạ Thương Minh không tầm thường, như vậy vẫn không tìm ra, thế lực như vậy không thể không khiến người ta tự hỏi.

Những người khác cũng có chút suy nghĩ nhìn Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch đã sớm dự đoán được qua như vậy, cười nói: "Thật ra, sau lưng Mỹ Thực Trai căn bản không có thế lực gì ngăn cản các ngươi điều tra, chỉ là do các ngươi nghĩ nhiều thôi, ta thành lập Mỹ Thực Trai chỉ là vì muốn có một nơi thoải mái ăn cơm mà thôi, là như vậy nên trên cơ bản tác dụng của nó là ăn cơm."

“Ách”..... Mọi người nghe thấy lời giải thích này, thật không còn gì để nói, bây giờ bọn họ suy nghĩ giống như Dạ Thương Minh suy đoán, quả thực là giậm chân giận dữ.

Trầm mặt một chút , Thượng Quan Thương Vân nói chuyện, mang theo vài phần trịnh trọng, vài phần chân thật: "Ngươi đã là Minh vương phi, Minh lại thật tình thích ngươi, như vậy ta có thể kêu ngươi một tiếng đệ muội."

Nhan Nhiễm Tịch cười: "Hoàng Thượng nói sai rồi, Minh không phải thích ta, mà là yêu ta, cũng như ta thương hắn vậy, ngươi là huynh đệ của hắn, thì có thể."

Hai người nhìn nhau cười, Thượng Quan Thương Vân hỏi: "Một khi đã như vậy, ta cũng nói thẳng, đệ muội chỉ sợ không phải chỉ có một thân phận này." Hắn không ngốc, một người dùng nơi tốt như Mỹ Thực Trai vậy làm chỗ ăn uống cho mình, như vậy chỉ có thể nói thế lực của nàng và Minh là bằng nhau, như vậy thân phận nàng là gì ?

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ: "Phải, nếu không có thân phận giống hắn, sao ta dám kiêu ngạo như vậy ?" Vui đùa nói.

Nhưng trong lòng mọi người hung hăng gặt đầu, bọn họ tin tưởng, cho dù Nhan Nhiễm Tịch không có thân phận nàng vẫn kiêu ngạo như vậy, điều đó không có gì thay đổi được.

"Chị dâu, ngươi còn có thân phận gì vậy ?" Thượng Quan Nghị Sơ tò mò nhìn Nhan Nhiễm Tịch hỏi.

Nhan Nhiễm Tịch cười khẽ: "Hỏi Minh đi, Minh biết." Không hề nghi ngờ đẩy chuyện này cho Dạ Thương Minh, phiền toái này để hắn giải quyết đi.

"Minh." Lần đầu Thượng Quan Nghị Sơ dùng đôi mắt to vụt sáng nhìn Dạ Thương Minh, nhưng Dạ Thương Minh không nhìn đến.

Không chút tình cảm nói một câu: "Chuyện tình của Tịch Nhi ta biết là được rồi, các ngươi không cần biết nhiều." Cự tuyệt rõ ràng, nhưng ai cũng không dám hỏi, tính tình Dạ Thương Minh bọn họ biết rõ.

Ngồi được một lúc, mọi người rời khỏi, nhưng trong lúc này Bạch Ngạn Túng cũng không nói một câu, bình thường hắn phóng đãng không kiềm chế được bây giờ hắn lại trầm mặc, mọi người tự nhiên phát hiện, chỉ là bọn họ hiểu được kiêu ngạo của hắn, nên bọn họ không nói ra, có một số việc cần tự mình suy nghĩ cẩn thận mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.