Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 1: Nơi đâu dạy thổi sáo




Chỉ Yên uống xong một lọ Bồi Nguyên dịch, trong cơ thể, nhiệt lưu bắt đầu khởi động, nhưng âm dương khí bị thiếu hụt không có nửa điểm dấu hiệu trở về, trừ việc không hề thấy mệt mỏi nữa, thân thể nàng vẫn suy yếu như trước. Đây chắc là hậu quả sử dụng âm dương khí quá độ.

Ý niệm vừa động, vòng tay càn khôn nháy mắt mở ra, một đoàn linh hồn khí nồng đậm như đám mây di động trên đầu Chỉ Yên. Phi lão thấy thế, lập tức bày trận, toàn bộ gian phòng trong khoảnh khắc như biến mất. Người nào muốn vào được trừ phi có thực lực trên thánh tông.

Chỉ Yên cuộn mình lại, bị linh khí bao vây như trẻ mới sinh, cảm nhận được một vòng lại một vòng dễ chịu. Âm dương khí trong cơ thể thiếu hụt quá lợi hại chỉ có thể dựa vào bản năng thân thể để hấp thu, ngoài ra, không có bất luận đường tắt gì, loại vô ý thức hấp thu này không thể nghi ngờ là rất thuận tiện thong thả.

Ngoài phòng mặt trời mọc rồi lặn, ngày đêm luân phiên. Toàn bộ Âu Dương phủ giống như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng vội vàng xao động, bởi vì vị tu luyện thiên tài truyền kỳ thế kỷ Âu Dương Chỉ Yên đột nhiên biến mất. Ai cũng không biết nàng đi đâu, càng không thể giải thích đang êm đẹp một cái phòng trong một đêm liền biến mất như hư không. Chuyện này chưa từng xảy ra a!

Âu Dương Bằng sắc mặt tiều tụy, khuôn mặt ôn nhuận trắng nõn che kín thần sắc tối tăm. Ngày đó, hắn nhìn thấy Chỉ Yên ở trên đài tỏa sáng, ưu tú như vậy, chói mắt như vậy, mãnh mẽ chuyển biến như vậy, làm cho hắn trong khoảng thời gian ngắn hưng phấn không tìm ra phương hướng, kích động qua đi lại đi tìm nàng nhưng cũng đã chậm...

"Phụ thân đại nhân, nếu còn như vậy thân thể ngài sẽ không chịu nổi." Âu Dương Cẩn mày nhíu lại, tuấn nhan tràn đầy thần sắc lo lắng. Âu Dương Bằng ngồi trước cửa phòng Âu Dương Chỉ Yên không ăn không uống, đã bảy ngày cũng không nguyện rời đi.

"Không, ta muốn chờ Yên Nhi đi ra, nàng nhất định còn ở bên trong, khẳng định là sư phụ thần bí của nàng đến đây." Âu Dương Bằng lắc đầu, ánh mắt yên lặng dừng ở khoảng không trước kia vốn là phòng ở của Chỉ Yên.

"Thế nào, nhìn ra cái gì không?" Ở cửa Nam uyển, đám người Âu Dương Phong, Hạ Hầu Không xa xa mà đứng, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nhìn về phía bên này.

"Không hề có sơ hở, nếu không phải nghe ngươi nói, đánh chết ta cũng không tin nơi này có một gian phòng!" Tư Đồ Bá lắc đầu, vô cùng thất bại nói.

"Nếu quả thật là bày trận, người này, hẳn là rất cường đại?" Hạ Hầu không ánh mắt dại ra, thì thào lẩm bẩm. Tiếng nói vừa dứt, hai vị lão hữu bên cạnh đều cả kinh, đáy mắt đồng thời nổi lên một chút nóng rực cùng kiêng kị. Cường giả, tại Cẩm thành thế nhưng còn có cường giả mà họ không biết?

Ba người im lặng, nhìn về khoảng không trước mặt đồng thời mang theo một tia kính sợ. Có thể bày trận mà không bị bọn họ phát hiện, sẽ không phải là cường giả thánh tông chứ?

Ý niệm vừa xẹt qua, ba người như bị cho uống thuốc kích thích, cả người run run lợi hại. U Minh đại lục cường giả như mây, trước kia họ đã nghe nói qua cường giả cấp thánh tông nhưng lại chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ có một ngày bọn họ hội gặp được cường giả giống như thần tồn tại kia. Bọn họ phấn đấu cả đời cũng chỉ đến cấp bậc tông sư, trình độ này kém thánh tông đâu chỉ đơn giản là cách xa vạn dặm.

Nửa tháng qua đi, Âu Dương phủ rốt cục khôi phục bình tĩnh, mọi người nên làm gì thì làm. Âu Dương Bằng đã bị Âu Dương Phong ra lệnh cưỡng chế về phòng nghỉ ngơi, nhưng vẫn sẽ ngẫu nhiên đứng trước cửa phòng Chỉ Yên ngưng thần quan sát. Toàn bộ Nam uyển như chìm vào im lặng chỉ còn lại tiếng chim kêu, gió thổi qua, nhiều loại hoa lay động, bươm bướm thay phiên bay mua, từng trận hương hoa lan tỏa lại không người thưởng thức, như một cái xác không hồn, không còn sức sống như lúc trước.

Chỉ Yên như chìm trong một giấc mộng rất dài rất dài. Trong mộng nàng cảm thấy thật nhẹ nhàng, tự do, tiêu sái, có thể tươi cười không tạp chất như thiên sứ, dung mạo càng thêm hoàn mỹ như nhật nguyệt, tinh lệ (tinh xảo+diễm lệ) nhưng không mất vẻ nhu hòa.

Nửa tháng qua đi, đám mây linh hồn lực bao vậy quanh người của Chỉ Yên cũng bị nàng hấp thu trở nên nhạt dần, hoàn toàn trở thành âm dương khí chứa đựng trong cơ thể nàng. Thân thể kiều nhỏ gầy yếu rõ ràng cũng có thay đổi, da thịt trở nên trằng noãn, ngũ quan càng thêm tinh xảo. Một đầu tóc đen tùy ý thả sau người dài ra không ít. Toàn thân nàng được bao bọc bởi một tầng linh hồn khí còn không đi, như tia sáng trong đêm đen, tản ra dụ hoặc trí mạng.

Lông mi tinh xảo, yêu kiều run nhè nhẹ, giây tiếp theo, Chỉ Yên từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, con ngươi đen láy hiện lên một tia mê mang, rồi sau đó trở nên bình tĩnh trong suốt. Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, cánh môi phấn nộn gợi lên một chút độ cong, trong lòng có cảm giác buồn bã tiếc nuối, thì ra, tất cả chỉ là giấc mộng.

Từ trên giường ngồi dậy, dùng nội thị xem xét. Hai sợ dây năng lượng trắng, bạc trong cơ thể đã to lớn hơn không ít. Linh hồn lực giống như nước lên thì thuyền lên, cấp bậc linh giả trực tiếp nhảy tới trung cấp linh giả trung giai, so với trình độ sơ cấp linh giả trung giai nửa tháng trước ước chừng vọt một cấp.

"Tốt lắm, nếu không tỉnh lại, linh hồn lực của lão đầu ta liền không trụ được nữa." Phi lão thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý niệm vừa thu lại, nháy mắt đã tiến vào trong vòng tay càn khôn, gian phòng đã biến mất nửa tháng không hề dấu hiệu xuất hiện tại chỗ.

Âu Dương Bằng thân thể chấn động, một tay che miệng, kích động không nói nên lời, ra, xuất hiện, như vậy Yên Nhi của hắn...

"Chi nha!" Một tiếng, cửa được mở ra, Chỉ Yên một thân y phục phấn hồng tươi cười ôn nhu, thản nhiên đứng trước người Âu Dương Bằng. Vốn tiểu thân thể mềm mại chỉ cao quá đùi hắn một chút lúc này đã cao đến ngực hắn. Hai má non nớt so với lúc trước biến hóa không ít. Da thịt tinh tế trắng nõn, trong quyến rũ lộ ra ngàn vạn phong tình. Thủy mâu trong suốt, mang theo tia sáng linh động trí tuệ, con ngươi giống như đá quý màu đen, long lanh, không tạp chất làm cho người ta đui mù...

"Yên, Yên Nhi..." Thanh âm Âu Dương Bằng tắc nghẽn, bàn tay to run run dừng trên vai nàng, con ngươi ôn nhuận bộc lộ thần sắc vui mừng trước nay chưa từng có.

"Đã làm cho phụ thân lo lắng rồi." Chỉ Yên ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của Âu Dương Bằng, trong mắt xẹt qua một tia xin lỗi.

"Không, chỉ cần Yên Nhi không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Âu Dương Bằng liên tục lắc đầu, lo lắng lúc trước đã sớm bị vui sướng thay thế, chỉ còn lại cảm giác may mắn đã mất mà tìm lại được. Chỉ cần Yên Nhi của hắn vô sự, hết thảy đều tốt.

Tin tức Âu Dương Chỉ Yên xuất hiện rất nhanh rơi vào tai Âu Dương Phong. Những người đang nghị sự tại đại đường sắc mặt đều bị kiềm hãm, thống nhất đứng lên, thần sắc vội vàng tiến đến Nam Uyển.

Chỉ Yên sớm đoán được ý định của những người này, cho nên trước khi bọn họ đến đã lôi kéo Âu Dương Bằng ra ngoài mua sắm. Hiện tại nàng cao lên, quần áo cũng nên thay đổi. Trọng yếu nhất là đã nửa tháng nàng không có xuất môn, nàng thật tưởng niệm bầu không khí bên ngoài a.

Âu Dương Bằng một đường luôn luôn mỉm cười, cảnh xuân đầy mặt, lôi kéo Chỉ Yên đông dạo tây dạo, thấy cái gì thú vị cũng muốn mua cho nàng, nếu không phải bị nàng ngăn lại phỏng chừng trọn con phố đều phải bị hắn mua trở về.

"Phụ thân, chúng ta lên đó ngồi đi, Yên Nhi đói bụng." Chỉ Yên lôi kéo tay Âu Dương Bằng lắc lắc, chỉ vào tửu lâu hai tầng trước mặt nói. Hiện tại nàng thầm nghĩ muốn tìm một địa phương im lặng, hảo hảo cùng hắn nói chuyện.

"Tốt, phụ thân mang Yên Nhi đi lên." Âu Dương Bằng vẻ mặt sủng nịch nhìn nàng. Nếu không phải vóc dáng của Chỉ Yên đã cao không ít thì hắn hận không thể thời thời khắc khắc đều ôm nàng.

Đi lên lầu hai, Âu Dương Bằng kêu một phòng, tiểu nhị cấp hai người ngâm một bình trà tốt, liền mang theo thực đơn đi xuống. Chỉ Yên im lặng ngồi ở một bên, hai má tinh xảo phấn nộn nhè nhẹ nhiễm một chút u sầu, nhìn vẻ mặt vui sướng của Âu Dương Bằng nàng đột nhiên cảm thấy khó có thể mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.