Cửu Ái Phong Vân

Chương 2: Trò chơi




Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Tất cả mọi người kể cả Bạch Thế Niên đều nhìn chằm chằm vào cổ xe tầm thường kia. Rốt cuộc là loại người nào? Vừa mở miệng đã đòi người của nha môn Đề đốc thả người.

Trong kinh thành không phải ai cũng dám mạo phạm người của nha môn Đề đốc. Đề đốc Thạch đại nhân là Thiết cán bảo vệ Hoàng đảng, ngay cả hoàng tử ít nhiều cũng phải lễ độ với hắn. Bạch Thế Niên vì muốn đi biên quan mới phải thuyết phục tổ mẫu cự tuyệt nữ tử của Thạch gia.

Trong kinh thành, không chỉ có an nguy của dân chúng mà ngay cả an nguy của hoàng đế cũng phải dựa vào nha môn Đề đốc. Ngày thường họ đều chia thành từng tốp năm sáu người đi lại nghênh ngang trong kinh thành. Bây giờ lại có người ra lệnh cho bọn họ, người có khẩu khí bực này tất nhiên thân phận không thấp. Chẳng qua cho tới bây giờ, người này cũng không muốn lộ diện, quả thật cực kỳ quái dị.

Võ Lâu hướng về phía vị phó đội trưởng kia, lạnh lùng nói: “Chủ tử của chúng ta nói tuy những binh lính này đánh người là không đúng, nhưng trước đó, người của Hộ bộ và Binh bộ không đem chuyện xử lý tốt mới khiến nảy sinh việc này. Vừa hay, chủ tử của chúng ta đụng phải chuyện này, nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nàng lệnh cho ta chuyển cáo một tiếng: các ngươi hãy thả mấy thương binh này ra, cho họ theo Bạch tướng quân trở về.”

Phó đội trưởng thật sự khó xử, nói hồi lâu cũng không biết là quý nhân nào trên xe ngựa. Chỉ cần có một dấu hiệu cũng có cái để báo cáo với cấp trên. Nếu không thì họ làm sao thả người, đến lúc đó hỏi ai ra lệnh thả người cũng không biết, thì truy cứu ra cũng là trách nhiệm của bọn hắn.

Võ Tinh nhìn ra vị tiểu đội phó này là một người thông minh, hơn nữa hắn cũng không muốn vì chuyện này mà dây dưa ở đây: “Quận chúa chúng ta đã lên tiếng, các ngươi mau thả người.”

Tên tiểu đầu mục vừa bị đánh kia vốn đang lùi về, lúc này nghe được hai chữ “Quận chúa”, liền lửa giận bốc lên từng trận. Tức giận đến cực điểm. Hắn vốn muốn buông lời vô lễ nhưng lại thấy tên thủ hạ thay đổi sắc mặt liền sinh nghi.

Đáng tiếc, dù hắn phát hiện có điều không đúng, muốn thu hồi lời đến cửa miệng. Nhưng động tác Võ Lâu nhanh hơn. Thấy hắn muốn há mồm, Võ Lâu cũng biết không phải lời gì hay, liền trực tiếp đập vào cằm hắn. Tên kia miệng mồm không thể há ra được. Võ Lâu cả gan làm loạn như thế càng khiến người của nha môn Đề đốc không dám cử động.

Vị nam tử đường hoàng – chính là vị đội phó kia, đúng như Võ Tinh nghĩ, người này cũng không phải ngốc. Trong kinh thành, bên cạnh có thị vệ công phu nhất đẳng như vậy, lại thấy Võ Lâu tùy ý làm bậy, khẩu khí to lớn như vậy, hắn lập tức đoán được Quận chúa ngồi trong xe là thần thánh phương nào.

Trong thiên hạ, người có cao thủ bực này bên cạnh làm thị vệ, khẩu khí lại lớn như thế, ngay cả Thạch đại nhân của bọn hắn cũng không để vào mắt (thực ra Ôn Uyển cũng không xem thường Thạch đại nhân. Chẳng qua nàng không ưa mấy kẻ cáo mượn oai hùm này mà thôi). Trừ người ngày ngày theo bên cạnh Hoàng thượng, được Hoàng thượng thịnh sủng kia còn có thể là ai. Hôm nay bọn hắn chắc chắn đã đá trúng gậy sắt rồi. Vừa nghĩ như vậy, hắn lại càng ra vẻ cung kính, nhún nhường: “Bên trong kiệu chính là Tôn quý Quận chúa điện hạ?”

Võ Lâu không đáp, Võ Tinh lại càng không nhưng hai người đều không phản đối. Lúc này, không phản đối cũng chính là chấp nhận.

Ôn Uyển ở trong xe cười lạnh. Nếu bấy giờ nàng là một kẻ bình dân thì không phải đã sớm bị bắt giam vào ngục rồi. Bọn người này…là nhân viên chấp pháp mà làm xằng làm bậy như vậy, trị an trong kinh thành thật đúng là loạn hết mức. Tin tưởng giao cho họ bảo vệ ông ngoại hoàng đế thực sự khiến người ta phải lo lắng.

Tên đội phó không phải kẻ ngu. Nên hắn nên kiểm chứng thân phận một chút. Ở cổ đại, giả mạo hoàng thân quốc thích là tội mất đầu còn dính líu tới dòng họ. Đừng nói chi thân phận Ôn Uyển vô cùng tôn quý, bên cạnh lại có cao thủ bực này hộ vệ, chính là muốn giả mạo cũng không giả mạo được. Ngược lại, danh tiếng hành sự quái dị của Ôn Uyển Quận chúa đã sớm lan truyền, nên hiện tại ngồi trong xe ngựa cũng không coi là việc bất thường, có thể tiếp nhận.

Người nọ mang theo hơn hai mươi sai nha hướng về phía Ôn Uyển hành lễ: “Ty chức ra mắt Tôn quý Quận chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Người chung quanh lúc này mới biết thì ra người ngồi trên cỗ xe ngựa nhỏ này chính là Tôn quý Quận chúa. Tất cả đều xuống xe hành lễ.

Bạch Thế Niên và Trương Nghĩa cũng xuống ngựa hành lễ.

Trong xe ngựa truyền ra một giọng nói dễ nghe: “Quận chúa nói các vị không cần giữ lễ. Quận chúa cũng chỉ xuất cung, tùy tiện đi dạo một chút. Đã gặp phải chuyện này, nàng không thể không nhiều chuyện đi quản một ít nhàn sự. Vị đại nhân này, Quận chúa bảo ngươi mau thả tất cả những người này.”

“Dạ, Quận chúa có lệnh, ty chức không dám không theo. Quận chúa, kính xin Quận chúa thứ tội, nếu đại nhân hỏi tới, ty chức có thể dựa theo sự thực mà tâu lên không?” Đội phó này càng già càng lão luyện, muốn đem trách nhiệm đẩy qua cho người khác. Vì nữ tử không thể đàm luận chính vụ nên tới lúc Quận chúa bị ngự sử buộc tội, nói không chừng hắn cũng bị dính líu. Tôn quý Quận chúa là nhân vật trên mây, hắn không dám đắc tội. Mặt khác, đây là mệnh lệnh của cấp trên, nếu làm không tốt, hắn cũng không gánh nổi. Người nào hắn cũng đều không thể đắc tội.

“Quận chúa nói ngươi có thể báo cho Cửu môn Đề đốc Thạch đại nhân là chính Quận chúa ra lệnh thả người. Nếu ông ấy có gì bất mãn, Thạch đại nhân có thể vào cung tìm nàng. Tùy thời Quận chúa xin đợi Thạch đại nhân tới chơi.”

Võ Lâu thấy Thạch đại nhân nuôi ra loại tay chân như vậy cũng không phải là người tốt. Vừa nhìn đã biết những người này chính là những kẻ cậy thế khinh người, lại dám hoài nghi ý chỉ của Quận chúa. Đúng là một lũ to gan lớn mật.

Nghe đến đó, đội phó có chút an tâm: “Vâng. Vâng. Ty chức ngay lập tức thả người.”

Nói xong hắn lập tức hướng về phía những người khác kêu to:”Còn thất thần làm gì, không mau thả người.”

Hai mươi mấy sai nha lập tức thả người.

Mười mấy người nam tử được tự do. Sự tình vừa rồi tất cả bọn họ đều chứng kiến. Đại danh của Tôn quý Quận chúa, thì chỉ cần là thần dân Đại tề đều đã nghe qua, nay lại chân chân thực thực đứng ở trước mặt bọn hắn, trợ giúp bọn hắn, trong lòng bọn hắn vừa kính sợ vừa cảm kích. Những người lính thô sử, hào sảng vừa nãy không muốn cúi đầu, lúc này nhất tề tiến tới trước xe ngựa Ôn Uyển, một người hành lễ nói:

“Đa tạ Quận chúa.”

Bên trong truyền ra một thanh âm nhu hòa:”Quận chúa nói đây là việc nàng phải làm, các ngươi không cần đa lễ.” Ôn Uyển bị câm, mọi người cũng đều biết.

Ôn Uyển ngẫm nghĩ rồi hướng về phía Hạ Dao nói vài điều. Hạ Dao nghe xong hai mắt sang lấp lánh, nhìn Ôn Uyển đầy sùng bái. Thấy vậy Ôn Uyển mím môi khẽ mỉm cười.

Hạ Dao từ phía trong đi ra, chỉ vào hai viên quan của Binh bộ .”Quận chúa ra lệnh cho hai người các ngươi tới gần nói chuyện.”

Hai quan viên mạnh dạn bước tới trước xe ngựa, lập tức quỳ lạy hành lễ.

“Quận chúa muốn chuyển lời cho Binh bộ Thượng thư đại nhân.” Hạ Dao ho khan một tiếng, hiện lên chút bối rối. Xuyên qua màn xe Ôn Uyển nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Dao liền che miệng cười trộm. Hạ Ảnh cũng ở một bên cũng cười thầm. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Dao.

“Dạ, chúng thần xin rửa tai lắng nghe.” Hai người kia vô cùng nhún nhường. Những người khác cũng cung kính dựng lỗ tai chuẩn bị lắng nghe Tôn quý Quận chúa huấn đạo.

“Quận chúa nói, những người thương binh này vì bảo vệ quốc gia mà bị thương, bị tàn phế. Chúng ta là những người an hưởng thái bình do họ mang đến, vốn nên mang lòng cảm kích. Nhưng ngược lại các ngươi lại đối đãi với những công thần này như vậy. Cả chút tiền trợ cấp kia cũng không thể phát đúng chỗ, bản thân mình hành sự bất lực lại còn muốn nhốt họ vào ngục giam. Báo cho Binh bộ Thượng thư đại nhân, chuyện này nếu hắn không thể xử lý thích đáng, đừng trách Quận chúa nhà ta xen vào chuyện nội vụ của Binh bộ .”

Tiếng nói dõng dạc của Hạ Dao vừa hạ xuống, mọi người đều sửng sốt.

Ôn Uyển thật tinh quái, chỉ thẳng Binh bộ Thượng thư nhưng không nhắc tới Hộ bộ Thượng thư. Người lãnh đạo trực tiếp Binh bộ Thượng thư chính là Triệu vương. Ôn Uyển là có ý hưng sư vấn tội.

“Các ngươi không hiểu cũng không sao, Thượng thư đại nhân hiểu là được rồi.” Nói xong, Hạ Dao lại chui trở về cỗ xe ngựa. Mười mấy binh lính tàn tật nghe xong lời Hạ Dao vừa nói…, ánh mắt đã ươn ướt. Họ nhìn về phía cỗ xe ngựa, vừa kính sợ vừa cảm động. Nếu như không phải là bị bức bách tới mức không còn cách nào, bọn họ cũng không gây náo loạn đến thiếu chút phải vào nhà giam.

Một hồi sau, mọi người lại thấy cô nương vừa rồi đã vào trong xe ngựa lại thò đầu đi ra ngoài, nói thầm với phu xe mấy câu lại lui về.

Võ Lâu đi tới trước mười mấy người binh sĩ vô cùng khách khí nói:

“Mấy vị hảo hán, Quận chúa chúng ta vừa rồi nói với ta chuyện này nàng đã gặp thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Quận chúa nói xin các vị về trước, nàng bảo đảm cho dù nàng vô năng cũng tuyệt đối không cho phép cho các người, những chiến sĩ từ tiền phương trở về đã đổ máu nay còn phải rơi lệ. Quận chúa xin các vị yên tâm, nhất định sẽ có người tới xử lý thích đáng chuyện này.”

Lời này vừa dứt mười mấy đại nam nhân toàn thân chấn động. Những nam tử kiên cường cứng rắn này bổng chốc khóe mắt cũng rưng rưng. Nếu không phải vì cuộc sống tương lai, nếu không phải vì thê nhi của những đồng đội đã tử chiến của họ không chỗ nương tựa, bọn họ làm sao phải làm như vậy.

Hơn mười người nam tử như đồng như sắt hướng về phía xe ngựa Ôn Uyển, xếp hàng chỉnh tề chào theo kiểu nhà binh, cùng kêu lên:

“Tạ ơn Quận chúa. . . . . .”

Ôn Uyển cười. Hạ Dao liền vén một góc rèm đi ra, xuống xe ngựa, hướng về phía hơn mười vị nam tử, mặt lộ vẻ kính nể: “Quận chúa nói đây là việc nàng phải làm. Không có các ngươi, quận chúa nhà ta cũng không có cuộc sống thái bình. Quận chúa nói, lời cảm tạ phải để nàng nói. Một lễ này là Quận chúa bảo ta thay mặt nàng kính tất cả các tướng sĩ đã hăng hái chiến đấu, vì Đại Tề mà chảy máu hy sinh. Đa tạ các ngươi, đa tạ.”

Dựa theo quy cũ mà nói, Ôn Uyển phải tự mình ra ngoài, nếu muốn tạ ơn phải tự mình thực hiện mới chân thành. Nhưng Ôn Uyển kiêng kỵ Bạch thế Niên nên kiên quyết không ra. Nhưng cũng may, nữ tử thời cổ đại cho dù là con nhà thường dân cũng sẽ không tùy ý xuất đầu lộ diện. Vì vậy có thể tùy tiện mà bỏ qua.

Hạ Dao nói xong liền hướng về phía mười mấy thương binh trịnh trọng hành lễ. Dân chúng chung quanh còn chưa kịp tản đi, vốn là chứa một phần tâm tư xem náo nhiệt. Nhưng lúc này nghe Hạ Dao nói vậy, lập tức tất cả đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn mười mấy binh lính cùng cỗ xe nhỏ. Người hoàng gia từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng quan sát chúng sanh, không ngờ Tôn quý Quận chúa lại bình dị gần gũi như vậy.

Tất nhiên không ai cho rằng Ôn Uyển không ra khỏi xe là không tôn kính họ. Ở cổ đại, một tiểu thư khuê các sẽ không tùy ý xuất đầu lộ diện chứ đừng nói chi là Tôn quý Quận chúa.

Nghe lời này, vài người hán tử đã không ngăn được nước mắt. Họ không thể nào không oán không hận. Họ vì Đại Tề mà chiến đấu hăng hái nơi sa trường, rất nhiều huynh đệ đã hi sinh, trên người họ cũng có bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, bị buộc phải giải ngũ. Nhưng sau khi giải ngũ, vì thân thể tàn tật, sinh kế sau này cũng là vấn đề. Vậy mà những kẻ quan viên lòng dạ đen tối kia ngay cả tiền trợ cấp cho họ cũng nuốt mất. Họ lần lượt đi Hộ bộ rồi Binh bộ nhưng vẫn không lấy được tiền. Những tên quan kia không có tiền trợ cấp cho họ nhưng lại có tiền tiêu pha rượu chè. Như vậy làm sao không khiến lòng họ tràn đầy phẫn hận. Nhưng những lời Tôn quý Quận chúa vừa nói…lại làm cho nỗi thống hận trong lòng họ bỗng chốc tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.