Cửu Ái Phong Vân

Chương 7: Đem mình xách đưa cho anh




“Ngũ đệ, đệ nói danh tiếng của người ta, lúc danh tiếng nhà chúng ta kém như thế, con dâu cả của ta cũng gả vào đây đó thôi. Về phần danh tiếng của ngũ phòng, tự đệ nhìn xem, ngũ phòng còn có danh tiếng sao? Ôn Uyển hiếu thuận, hiểu chuyện, đệ không thương, lại hết lòng yêu thương một thứ nữ không thể lên nhà trên, cứ xem nàng như bảo bối dễ vỡ. Có thể cưới được cô nương như vậy là tốt lắm rồi, bây giờ đệ còn không vui, còn chưa biết người ta có đồng ý hay không kìa!” Sắc mặt Đại phu nhân không chút thay đổi nói với Ngũ gia.

“Vậy đại tẩu…tẩu giúp đệ đi. Đại tẩu, nếu tẩu cho rằng cô nương kia tốt, xứng với Thượng Kỳ, chúng sẽ mới bà mai đi cầu hôn. Thượng kỳ đã mười tám rồi, không thể tiếp tục kéo dài nữa.” Tự Bình Hướng Hi cũng có chút gấp gáp, đây là con trai trưởng của hắn, nên hắn cũng bỏ chút tâm huyết, năm nay đều đã mười tám rồi, còn chưa cưới vợ.

“Được, đệ yên tâm đi.” Đại phu nhân cũng không cự tuyệt, có điều đối với việc Ngũ lão gia đột nhiên đổi gió, có chút khó hiểu, nên nàng liền phái người đi thăm dò xem đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi Đại phu nhân thăm dò tin tức xong mới biết được, là tự Thượng Kỳ đến hỏi Ôn Uyển, Ôn Uyển nói hắn xứng đôi với đại nữ nhi của Miêu gia. Đại phu nhân không khỏi than thở một tiếng: “Quận chúa quả thật là người có tấm lòng nhân hậu a!”

Thế tử phu nhân không rõ: “Nương, với danh tiếng của đại tỷ nhi Miêu gia, nữ tử như vậy mà gả cho Cửu gia, không phải là hại Cửu gia sao? Sao nương còn nói Quận chúa có tấm lòng nhân hậu?”

Quốc công phu nhân lắc đầu, nói: “Con thì biết cái gì? Hiện tại, ngũ phòng vô cùng lộn xộn, nên rất cần một cô gái quyết đoán, có khả năng đến trấn giữ. Tuy Đại tỷ Nhi của Miêu gia hơi hung hãn một chút, nhưng tài nấu nướng, nữ công, năng lực quản gia, mọi thứ đều không kém, lại có thể nuôi dạy nên một đệ đệ trúng Cử nhân, cô gái như vậy đến ngũ phòng, sau này ngũ phòng sẽ không tiếp tục ầm ĩ nữa. Có lẽ Ôn Uyển thấy Thượng Kỳ trung hậu, nếu không nàng cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này đâu. Đáng tiếc, đứa bé Thượng Kỳ này tốt như vậy lại bị An thị đẩy vào hố lửa. Nếu không, có Ôn Uyển ở đây, sao đường công danh của đứa nhỏ này lại không lộng lẫy tươi đẹp được.”

Cho nên nói đây là số mệnh. Mệnh đã không có thì cho dù có thỉnh cầu cũng không được.

Tấm bảng xin tiến cung của Bạch Thế Niên đưa vào, được Hoàng đế ân chuẩn, sáng sớm ngày thứ hai hắn liền tiến cung gặp vua. Hắn đến Dưỡng Hòa điện nhưng không gặp được Ôn Uyển, trong lòng có chút thất vọng.

Ở Dưỡng Hòa điện, Bạch Thế Niên tấu với hoàng đế, hi vọng triều đình có thể xử lí thỏa đáng cuộc sống sau này của thương binh, nếu không sẽ khiến cho các tướng sĩ lạnh tâm.

Hoàng đế nhìn tấu chương của hắn, cười nói “Ôn Uyển nhận trách nhiệm trước mặt khanh, cũng đã mở miệng hứa hẹn, nếu nàng đã mở miệng thì tất nhiên sẽ có biện pháp, có điều tính tình của đứa nhỏ này có chút không được tự nhiên. Mấy lần trẫm bảo nàng nghĩ kế, nàng đều không muốn, có điều Ôn Uyển rất sĩ diện, đã hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy rồi, khanh cứ đi tìm Ôn Uyển, hỏi nàng, nếu nàng đáp ứng thì chuyện này sẽ được giải quyết vẹn toàn, diệt trừ hậu hoạn.”

Bạch Thế Niên nhìn thái độ của hoàng đế, trong lòng hiểu rõ, xem ra, bên ngoài đồn đãi hoàng đế vô cùng sủng ái Ôn Uyển Quận chúa, quả thật không phải là lời nói suông, thậm chí mức độ còn hơn cả lời đồn nữa. Chẳng qua hắn thật sự không nghĩ tới, hoàng thượng lại tin tưởng Ôn Uyển quận chúa như vậy, đến chánh sự cũng xem như trò đùa, nhưng Tôn Quý quận chúa sở tác sở vi như thế, nên hắn cũng ôm thái độ muốn thử một lần, cho nên trước hết hắn cứ đến Vĩnh Ninh cung đã.

Trên đường đến Vĩnh Ninh cung, đáy lòng Bạch Thế Niên vừa lo lắng vừa thấp thỏm không yên, nếu Ôn Uyển quận chúa thật sự là tiểu hồ ly thì hắn phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn thật sự phải dùng đến những lời nói như hai người đã từng có quan hệ xác thịt để cầu hôn với Hoàng thượng? Đoán chừng Hoàng thượng sẽ chém hắn ra thành hai khúc.

“Quận chúa, Uy Hùng tướng quân cầu kiến Quận chúa.” Ôn Uyển đang cầm miếng lựu ngon ngọt từ trong mâm sứ trắng cho vào miệng, đang chuẩn bị tỏ vẻ mùi vị chua chua, ngọt ngọt, ăn rất ngon, nghe nói như thế, nàng đến lựu cũng quên ăn, há hốc mồm, tên kia muốn gặp mình, lỡ như bị hắn nhận ra thì làm sao bây giờ? Không được, tuyệt đối không thể gặp hắn. Nếu tên kia thật sự nhận ra mình, thì sẽ có phiền phức lớn, đến lúc đó lỡ như hắn nói ra chuyện lúc trước, thì mặt mũi của nàng biết để đâu.

“Người nào?” Qua hồi lâu, Ôn Uyển cảm thấy thần kinh của mình quá nhạy cảm, như vậy rất dễ khiến cho con cáo già Hạ Dao nhìn ra đầu mối, sau đó nàng ta sẽ bẩm báo với ông ngoại hoàng đế, vậy mọi chuyện sẽ hỏng bét. Bây giờ nàng phải giả bộ ngu, con chim anh vũ kia chạy tới gặp mình làm gì? Chắc không phải là hoài nghi thân phận của mình chứ?

Ôn Uyển nhớ đến việc tướng mạo của Trịnh vương rất giống nàng, cái tên biến thái hèn mọn kia nhất định đã ra mắt cậu Trịnh vương. Đúng vậy, hắn nhất định đã ra mắt cậu Trịnh vương, nên mới có thể hoài nghi thân phận của mình. Không được, tuyệt đối không thể gặp hắn, vừa gặp mặt sẽ lòi đuôi.

Ôn Uyển gấp đến độ xoay vòng vòng, nhưng lại sợ Hạ Dao nhìn ra đầu mối, đầu óc cấp tốc chuyển động, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp tốt để ứng phó, ngàn vạn lần không thể để cho người này nhìn ra dấu vết. Nếu không, nàng thật sự sẽ gặp phải phiền phức lớn.

Hạ Dao nhìn bộ dạng này của Ôn Uyển, không khỏi cười “Quận chúa, không phải lúc trước người luôn nói muốn nhìn thấy Bạch Thế Niên trong truyền thuyết sao? Lần trước cách quá xa, nên nhìn không rõ ràng lắm, lần này người có thể xem rõ ràng rồi.” Nếu nàng không hoài nghi trong lòng Quận chúa có quỷ mới là chuyện kỳ lạ đó!

“Hắn còn chưa thành thân đúng không?” Ôn Uyển cố ý hỏi một câu không giải thích được như thế.

Hạ Dao khẳng định lắc đầu, tỏ vẻ không có, Hạ Dao nhạy cảm phát hiện Quận chúa có cái gì không đúng, dường như sau khi nghe Bạch tướng quân tới đây, tâm tư của người liền rối loạn. Trong lòng Hạ Dao hiện lên nghi ngờ, chẳng lẽ Quận chúa đã gặp mặt Bạch tướng quân rồi, nàng suy nghĩ một chút liền lắc đầu ngay lập tức, sau khi Quận chúa trở lại kinh thành, ngay đến cổng lớn cũng không ra, còn Bạch Thế Niên lại đi đầu quân ngay năm đó, thời gian không khớp.

Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền nói “Không gặp, nam nữ khác biệt, một cô gái chưa lấy chồng, sao có thể tiếp khách nam được!” Lúc trước ở Dượng Hòa điện gặp mặt đều là những lão già lớn tuổi, không ai dám soi mói nàng, bây giờ nói ra những lời này lại danh chánh ngôn thuận như vậy.

Hạ Ảnh hiểu rõ, nàng biết Bạch Thế Niên chính là thiếu niên đã chiếm tiện nghi của Quận chúa lúc đầu, sao Quận chúa có thể không biết. Hơn nữa nàng thấy Ôn Uyển căn bản là không muốn gặp Bạch Thế Niên, sợ bị hắn nhận ra “Quận chúa, người không thể không gặp Bạch tướng quân. Lúc ấy, Quận chúa đã gánh trách nhiệm trước mặt Bạch tướng quân, người đã bảo đảm với những thương binh đó sẽ xử lí việc này. Nếu Quận chúa không gặp mặt Bạch tướng quân, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Quận chúa.”

Ôn Uyển nghe xong liền im lặng, bởi vì những lời nói lúc trước của nàng, không biết có phải tại vận khí của nàng không tốt hay không? Cậu Trịnh vương nói hiện tại Hộ bộ đến một phân bạc cũng không thể chi ra, ít nhất phải đợi đến khi thu thuế má mới có tiền, nếu không thì phải dùng cách khác thay tiền.

Ý của cậu Trịnh vương và ông ngoại hoàng đế rất rõ ràng, chuyện này là do nàng xen vào việc của người khác, nên nàng phải tự giải quyết. Ôn Uyển coi như đã nhìn ra ông ngoại Hoàng đế và cậu Trịnh vương không phải là không có biện pháp giải quyết mà bọn họ đang liên thủ, cố ý buộc nàng phải hoàn thành lời hứa của mình. Khụ, từng bước từng bước không bớt lo, ngươi nói xem có phải ngày đó đầu óc của nàng tự nhiên nóng lên hay không? Tại sao lại nói chuyện ma quỷ như sẽ kiếm lợi nhuận gấp trăm lần làm gì? Đang sống sờ sờ, lại tự đào hầm chôn mình, hơn nữa đó còn là đất của chính mình. Bây giờ, có hối hận cũng không còn đường lui nữa.

Ôn Uyển cũng muốn bỏ mặc tất cả, nhưng nàng không làm được, nói được làm được là nguyên tắc của nàng, đã thấm vào xương không thể thay đổi. Chuyện này, nếu nàng đã mở miệng nói sẽ có biện pháp giải quyết thích đáng thì nhất định phải đưa ra được biện pháp thích đáng. Thật sự rất xui xẻ, nàng chỉ có thể tiếp nhận cục diện rối rắm này..

Ôn Uyển nặng nề thở dài một tiếng, cái này gọi là gì? Cái này gọi là không có chuyện gì lại tự kiếm chuyện cho mình làm a! Vấn đề bây giờ không phải là xen vào việc của người khác mà vấn đề là còn có một quả bom hẹn giờ đang ở đây, một khi quả bom kia phát nổ, nàng sẽ không leo lên khỏi cái hầm kia nỗi, nó sẽ chôn nàng cả đời.

Ôn Uyển suy nghĩ, cần gì phải quan tâm nhiều như vậy, cứ bảo hắn về trước đi, chuyện này nàng cần phải suy nghĩ một chút, nàng không muốn gặp Bạch Thế Niên.

Ngay lúc đầu Bạch Thế Niên đã không được vào trong cung điện, đây là cung của cô nương chưa xuất giá, nên chưa thông báo cho chủ nhân thì không được tiến vào. Khi nghe nha hoàn nói lại Ôn Uyển không đồng ý gặp hắn, trong lòng Bạch Thế Niên hiện lên nghi ngờ. Hắn nhớ đến Hoàng đế đã nói qua tính tình của Ôn Uyển quận chúa và tướng mạo của Trịnh vương, Bạch Thế Niên liền kiên trì phải gặp cho bằng được Ôn Uyển Quận chúa.

Ôn Uyển vốn định chết cũng không gặp, nhưng rất nhanh đã có người bẩm báo, Uy Huỳnh Đại tướng quân Bạch Thế Niên nói nhất định phải gặp Quận chúa, Hoàng thượng bảo hắn tới gặp người để bàn về vấn đề xử lí chuyện của thương binh.

Ôn Uyển liếc mắt, ý ngầm của những lời này, nếu nàng nghe không hiểu thì quả thật uổng công nàng đã lăn lộn trong cung lâu như vậy, rõ ràng là hắn đã hoài nghi thân phận của nàng.

Đầu óc Ôn Uyển nhanh chóng xoay chuyển, làm sao mới có thể không khiến cho người này nghi ngờ? Ôn Uyển đau đầu rồi, nhưng rất nhanh, ánh mắt Ôn Uyển vụt sáng, đúng vậy, thế thân, nàng chợt nhớ đến người thế thân của nàng ở Ôn Tuyền thôn trang lần trước. Trừ khí chất ra, tướng mạo của hai người giống như chị em sinh đôi vậy: “Hạ Dao, cô gái có tướng mạo giống ta đâu?”

Hạ Dao thấy bộ dáng đột nhiên vô cùng lo lắng của Ôn Uyển, kỳ quái hỏ: “Quận chúa đang tốt đẹp, người tìm nàng làm gì?”

Ôn Uyển vội hỏi nàng có ở trong cung điện hay không? Ôn Uyển biết nàng có hai thế thân, bọn họ giống nàng đến tám chín phần, làm hại Ôn Uyển luôn nói mình lớn lên quá bình thường, có quá nhiều người giống nàng.

Lúc ấy Hạ Dao nghe xong những lời này…chỉ cười trừ, tướng mạo giống nhưng khí chất không giống. Nếu để hai thế thân kia đi ra bên ngoài, mọi người tuyệt đối sẽ không nói họ và Trịnh vương giống nhau như từ một khuôn mẫu in ra, bởi vì họ không giống Quận chúa, họ không có được ngạo khí và sự tôn quý mà người Hoàng gia vốn có. Tự Ôn Uyển không phát hiện, nàng ở bên cạnh Hoàng đế thời gian dài như vậy, bề ngoài nhìn nàng rất ôn hòa, nhưng chỉ cần nàng nhíu mày, liếc mắt hay tùy ý nhìn chăm chú vào ai đó, người đó sẽ run như cầy sấy. Cổ khí thế này giống Hoàng đế bốn năm phần, giống Trịnh vương đến bảy tám phần, người đã từng gặp Quận chúa tuyệt đối sẽ không nhận lầm hai thế thân là Quận chúa, ít nhất nàng chỉ cần liếc mắt một cái là đã phân biệt được thiệt giả.

Hạ Dao gật đầu nói, có để lại một người ở Vĩnh Ninh cung, còn người kia thì đặt ở nới khác: “Quận chúa, bây giờ người tìm bọn họ làm gì?” Chỉ có gặp phải tình huống nguy hiểm mới có thể tìm thế thân, hiện tại đang tốt lành, tìm thế thân làm gì?

Ôn Uyển kêu Hạ Dao, nhanh chóng mang người đó tới đây.

Hạ Dao thấy hành vi của Ôn Uyển vô cùng quái dị, có điều đối với sự phân phó của Ôn Uyển, cho tới bây giờ nàng chưa từng ngỗ nghịch qua. Hạ Dao lập tức gọi thế thân vào trong phòng.

Ôn Uyển cẩn thận quan sát thế thân này, người chưa quen thuộc với nàng, khi nhìn thấy nữ tử này nhất định sẽ cho rằng đây chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường. Nếu cô gái này che giấu dung nhan, thì sẽ nhìn không ra nàng không giống mình điểm nào, Ôn Uyển cười, như vậy cũng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.