Cửu Ái Phong Vân

Chương 47: Rốt cuộc trêu ai trọc ai




Ôn Uyển ngủ thẳng đến buổi trưa . Vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Hạ Dao ở bên cạnh. Ôn Uyển cười cười, sống sót sau tai nạn. Chân chính sống sót sau tai nạn.

Sau khi Hạ Dao chờ Ôn Uyển ngủ dậy liền nhìn kỹ một lượt. Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển quả thật hoàn hảo không tổn hao gì, trừ trên cổ và tay có chút ít vết thương nhẹ, trên người cũng không có một cái chấm đỏ nào, trái tim đang treo cao của Hạ Dao rốt cục cũng thanh tĩnh lại.

Ôn Uyển thấy Hạ Dao bước đi bình thường, tay chân bình thường, chỉ là phía sau lưng bị đâm một đao nhưng đã rịt thuốc, vấn đề không lớn. Hỏi tình hình của mấy người khác. Trong mấy người, thì tay của Hạ Ảnh bị thương nặng nhất, đến bây giờ còn chưa tỉnh, nhưng thái y nói sức khỏe của Hạ Ảnh rất tốt, chỉ cần ba ngày nữa là có thể tỉnh lại, cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Mặc dù ba người Võ Lâu cũng bị thương nặng, nhưng hiện tại đã tỉnh, tình huống cũng ổn định, thái y nói sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần còn mạng là tốt rồi, cũng hi vọng Hạ Ảnh sớm có thể tỉnh lại.

Ôn Uyển hỏi xong chuyện của mọi người bên cạch rồi mới cố ý hỏi tại sao mình lại thay Bạch Thế Niên ngăn chặn tai họa. Những Ninja kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hạ Dao cũng không rõ lắm, chỉ nói hoàng thượng phái người đi tra. Nhưng đến bây giờ cũng không còn chưa tra rõ ràng nguyên nhân gì?

Ôn Uyển thật ra thì rất muốn phái người đi dò tra xem, tại sao Bạch Thế Niên lại kết hôn trong thời điểm nhạy cảm này. Tất nhiên phải có nguyên nhân đặc thù. Bởi vì triều đình xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà ai thành thân cũng là chọc mắt người khác. Làm sao Bạch gia lại chịu hứng gió làm cho ông ngoại Hoàng đế không thoải mái?

Hạ Dao không biết thắc mắc của Ôn Uyển , nhưng nàng biết nguyên nhân : “Lúc ấy ta đang ở bên cạch vương gia. Tổ mẫu của Bạch Thế Niên nói bà đã mời được Giác Ngộ đại sư tính nhân duyên. Giác Ngộ đại sư tính ngày hoàng đạo, chính là ngày mùng hai tháng tám. Nói chỉ lúc này lấy vợ, mới có thể phá ệnh cách Cô Tinh M của hắn. Bạch lão phu nhân yêu cháu như mạng. Tự mình cầu tình với Vương gia.”

Ôn Uyển nhớ tới hoàng đế nói, rất kỳ quái hỏi: “Nếu là ngày hoàng đạo, vậy thì nên lấy vợ. Ta nghe ông ngoại Hoàng đế nói, Bạch Thế Niên là nạp thiếp. Đại sư chọn ngày Cát Tường, sao lại thành ngày nạp thiếp.”

Hạ Dao cũng cảm thấy chuyện này quái dị, nhưng vẫn cười giải thích với Ôn Uyển: “Qủa thật là lấy vợ, nhưng ta nghe được nói, vị tiểu thư Đinh gia kia không muốn gả. Lấy một đứa nha hoàn bên cạch mình bổ sung vào. Để cho đường đường Bạch đại tướng quân bái đường thành thân với một đứa nha hoàn. Người của Bạch gia rất tức giận, nên bắt Đinh thị làm thiếp.”

Ôn Uyển đau đầu. Sao Giác Ngộ đại sư đã thành đại sư Nhân Duyên rồi. Trước kia nói nàng có nhân duyên trời định, hiện tại lại coi ngày hoàng đạo cho Bạch Thế Niên. Rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?

Hạ Hương tới đây nói: “Quận chúa, nước thuốc đã chuẩn bị tốt rồi, có thể rót.”

Mấy ngày này Ôn Uyển đều trải qua sinh tử. Cho nên nhất định phải đem lớp da trên người rửa sạch đi. Ôn Uyển nằm trong thùng tắm. Để cho tất cả mọi người đi ra ngoài. Rồi đầu tựa lên vách thùng tắm.

Ôn Uyển nhìn nước trong thùng tắm, nghĩ tới cái buổi tối kia, nhất định chỉ là một giấc mơ. Hai người không có khả năng ở cùng nhau. Không lấy Yến Kì Hiên làm chồng thì nàng cũng sẽ không gả cho Bạch Thế Niên. Những thứ khác tạm thời không nói, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho một người mà nàng không nắm được trong tay, hơn nữa lại còn nam nhân cường hãn bá đạo như vậy.

Ở trong Hàn Lâm viện. Một quan viên nhìn Bình Hướng Hi mỗi ngày đều cần cù làm việc, không lo lắng, không dò thăm tin tức thì không nhịn được mà lên tiếng hỏi “Bình đại nhân. Tôn quý Quận chúa đã hôn mê bốn ngày mà chưa thấy tỉnh, ngài không đi thăm một chút sao?” Những người bên cạnh cũng âm thầm ngóng tai nghe.

“Trong cung có thái y, ta đi thì có thể làm cái gì. Đi cũng làm không được cái gì, còn gây phiền toái thêm, làm tốt công việc mới là đúng đắn.” Bình Hướng Hi rất bình tĩnh. Nói cách khác, đi thăm Ôn Uyển mới là chuyện không đứng đắn.

Người trong Hàn Lâm viện rốt cuộc đã biết tại sao Ôn Uyển được sủng ái như vậy. Mà quan chức của Bình Hướng Hi đều không có thay đổi gì .

Tất cả mọi người rối rít lắc đầu, tại sao lại có một người phụ thân thế này? Mặc dù quan chức không có thăng. Nhưng Quận chúa đối xử với hắn cũng không tệ. Mọi người đều sốt ruột, nhưng hắn lại không thèm đi thăm lấy một lần. Mày cũng không nhíu chút nào. Có một phụ thân bạc tình như vậy, cũng là bi ai của Quận chúa. Xem ra cuộc đời quả thật không có thập toàn thập mỹ. Nhận được sự thương yêu hoàng thượng và Trịnh vương , nhưng cha ruột lại như người xa lạ.

Ôn Uyển đang tắm thì mới biết được. Trong hoàng cung, đã truyền ra tin tức, nói Tôn Quý Quận chúa hôn mê bốn ngày bốn đêm đã tỉnh lại.

Rất nhiều người mừng rỡ, rất nhiều người phẫn hận.

Bạch Thế Niên nhận được tin tức. Biết Ôn Uyển Quận chúa đã tỉnh. Chẳng qua tỉnh thì tỉnh, nhưng người lại bị trọng thương, rất suy yếu, hiện tại toàn thân đều không nhúc nhích được. Còn với hai cái thế thân đều không có đề cập đến.

Hai ngày này Bạch Thế Niên luôn đi tìm người, ngay cả nước hắn cũng không có thời gian để uống, đáng tiếc tìm khắp nơi rồi mà không thấy đâu. Một chút đầu mối cũng không có, Thanh nhi cứ biến mất không thấy bong dáng, làm cho trong lòng hắn có dự cảm xấu, hắn có thể cảm giác được, Thanh nhi dữ nhiều lành ít.

Bạch Thế Niên mỏi mệt đến nỗi không chịu nổi, buộc phải trở về phủ tướng quân, nghe thấy Đại quản gia nói, lão phu nhân đưa Đinh di nương đến phủ tướng quân.

Bạch Thế Niên mặt lạnh nói: “Cái gì Đinh di nương, nhanh chóng đưa người đi. Đuổi về Đinh gia đi.” Hiện tại không biết Thanh nhi sống chết ra sao, không nghĩ tới tổ mẫu còn gây chuyện sau lưng hắn.

Đại quản gia khó xử nói: “Tướng quân, lão phu nhân đã để cho mọi người Bạch gia gặp Đinh thị. Ngài còn muốn đưa về Đinh gia không?.”

Bạch Thế Niên đang định nổi giận thì nghe thấy cha hắn tới. Thần Tiễn hầu mang đến cho Bạch Thế Niên một cái tin. Hai thế thân của Quận chúa đều đã chết.

Bạch Thế Niên không tin: “Cha, sẽ không đâu. Con không tin Thanh nhi cứ như vậy mà chết. Con không tin, con còn chưa nhìn thấy Thanh nhi, con không tin.”

Thần Tiễn hầu nổi giận mắng”Càng quấy. Hiện tại mặc dù Ôn Uyển Quận chúa đã tỉnh. Nhưng vẫn bị trọng thương. Cho dù đã khỏi, cũng khó tránh khỏi không để lại di chứng. Con đi chuyến này, để cho hoàng thượng biết ngày đó con cưới chính là thế thân của Quận chúa. Con bảo hoàng thượng phải nghĩ như thế nào? Đó chính là đụng phải họng súng. Hôm đó, vốn là không phải là ngày tốt để thành thân , nếu không phải. . . . . . Khụ.”

Sắc mặt Bạch Thế Niên bình tĩnh: “Cha, đám giặc Oa kia chính là nhằm vào con. Ôn Uyển Quận chúa đã cản một tai họa cho con.”

Thần Tiễn hầu cả kinh đặt mông ngồi ở trên cái băng ngồi “Nếu là như vậy, chuyện này càng không thể tuyên giương ra ngoài. Một khi bị Ôn Uyển Quận chúa ghen ghét, Thế Niên, toàn bộ Bạch gia chúng ta sẽ xong đời.”

Bạch Thế Niên thấy tình huống khác thường của cha, thì kỳ quái hỏi: “Tại sao?”

Thần Tiễn hầu nói ” Hoàng đế mới vừa hạ thánh chỉ đã lột chức thống lĩnh kỵ binh dũng mãnh doanh, nói là do cứu trợ Quận chúa chậm trễ. Còn đem mấy tướng lãnh cứu chủ bất lực nhốt vào ngục. Cha đoán chừng, chuyện này chẳng qua là mở đầu. Phía sau còn có lớn chuyện hơn nữa. Hoàng thượng hôm nay già rồi, làm như vậy, thứ nhất là sợ xuất hiện loạn tử, thứ hai là có ý mở đường cho Trịnh vương.”

Bạch Thế Niên khó hiểu ý nghĩa đó.

Thần Tiễn hầu tiếp tục nói: “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, ban bố lệnh truy nã thích khách bắt đuổi giết Quận chúa. Những thứ này chắc con đều biết rồi. Nhưng mà hôm nay, mới vừa rồi, hoàng cung truyền ra tin tức. Quận chúa nói, ai có thể tìm được Liễu Thác, hơn nữa giết được hắn, sẽ được thưởng hai mươi vạn hai. Ôn Uyển Quận chúa nói, cái giải thưởng này chỉ cần nàng sống một ngày thì vẫn hữu hiệu. Ôn Uyển Quận chúa còn bắn tiếng, nếu có người dám can đảm chứa chấp những thứ tặc tử này, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho.”

Cái không buông tha này, ngay cả gia tộc dính líu cũng không buông tha. Bởi vậy có thể thấy được, chuyện tình lần này đã làm Ôn Uyển Quận chúa rất tức giận. Hiện tại Bạch Thế Niên đánh tới trên họng súng, không phải là muốn chết thì là cái gì? Bạch gia tuyệt đối sẽ bị ảnh hưởng theo.

Thần Tiễn hầu tận tình khuyên bảo nói”Thế Niên, vì Bạch gia, ngàn vạn lần không thể nói chuyện này ra. Thế Niên, con hứa với cha có được hay không?”

Bạch Thế Niên không đáp chỉ trầm mặc. Trầm mặc thật lâu thật lâu mới lên tiếng: “Thanh nhi chết như thế nào? Là ai giết nàng ấy?” trong giọng nói có hận ý.

Thần Tiễn hầu lắc đầu: “Cha cũng không rõ ràng lắm. Cha chỉ biết tin tức, nửa đêm hôm qua có một người đi đường quay trở cung, có thể Liễu Thác mai phục tại nơi nhất định phải đi qua mới vào được hoàng cung . Liễu Thác giết chỉ là thế thân.”

Bạch Thế Niên nện một nắm đấm ở trên bàn, cái bàn vỡ ra: “Con thấy căn bản bọn họ mang Thanh nhi làm mồi nhử, cố ý tung tin tức đi ra ngoài. Để cho Triệu vương và Liễu Thác nghĩ rằng ở trong hoàng cung không phải là Ôn Uyển Quận chúa, mà là thế thân. Như vậy, là có thể lôi ra thích khách đang âm thầm tìm cơ hội giết người ra. Tâm tư thật ác độc. Ai có thể nghĩ ra được cái kế ác quỷ này?”

Thần Tiễn hầu lập tức phủ quyết: “Con đừng hoài nghi Quận chúa, Quận chúa là gần tới buổi sáng mới tỉnh lại một lát, bây giờ còn nằm ngủ. Làm sao nàng nghĩ kế được. Thế Niên, chuyện này không được oán hận bất luận kẻ nào. Nếu như nàng ta không chạy, cứ an tĩnh sống ở trong phủ tướng quân, cũng sẽ không mất mạng .”

Bạch Thế Niên nhịn tức giận ở trong đáy lòng, hỏi: “Cha, chuyện tối ngày hôm qua, rốt cuộc là tình huống nào? Con muốn biết cặn kẽ một chút.”

Bạch Thế Niên nghe lời Thần Tiễn hầu nói…, trong mắt bắn ra tức giận: “Nhất định là Ôn Uyển Quận chúa, nhất định là nàng ta ra chú ý. Liễu Thác từ khi xuất đạo cho tới bây giờ đã hơn mười năm, chưa từng thất bại. Người bị giết vô số, cừu gia trải rộng thiên hạ. Người muốn giết hắn thì nhiều vô số kể, nhưng nhiều năm như vậy không ai có thể gây tổn thương hắn một chút nào. Ôn Uyển Quận chúa đã dùng Thanh nhi làm mồi câu dẫn Liễu Thác mắc câu. Nếu không, nàng không thể nào làm cho Liễu Thác trúng chiêu.”

Thần Tiễn hầu lập tức phản bác: “Không có, Ôn Uyển Quận chúa mới tỉnh lại trước đó không lâu.”

Bạch Thế Niên cười lạnh một tiếng: “Đây chỉ là lời nói với bên ngoài, ai biết nàng đã tỉnh lại lúc nào? Cha, nữ nhân này lúc nào là thật, lúc nào là giả. Con nghĩ, ngay cả chính nàng đều không phân biệt rõ ràng lắm.”

Thần Tiễn hầu thấy nhi tử hoàn toàn thất thố. Thần sắc cũng không tốt, khó được có một cô gái vào được trái tim của nhi tử, không nghĩ tới, lại không quá một ngày đã phải chết. Làm sao nhân duyên của con ông lại không thuận như vậy: “Thế Niên, cho dù thật là Ôn Uyển Quận chúa ra chú ý. Con cũng không còn bất kỳ lập trường gì để đi trách cứ nàng ta. Nếu như không phải bởi vì con thì Ôn Uyển Quận chúa sẽ không bị lần đại nạn này.”

Bạch Thế Niên nhịn xuống đau lòng giọng khàn khàn hỏi: “Cha, tin tức của cha có chuẩn xác không? Người chết đúng là Thanh nhi sao? Có phải sai rồi hay không? Không nhất định phải là Thanh nhi . Có lẽ là những người khác.”

Thần Tiễn hầu thấy Bạch Thế Niên đến chết cũng không tin, bất đắc dĩ mới lên tiếng: “Chuyện này có thể tính sai, nhưng cha đã cẩn thận nghe ngóng, không có sai .”

Gương mặt Bạch Thế Niên trắng bệch, trong miệng có mùi tanh: “Không, cha, con không tin. Không có nhìn thấy thi thể của Thanh nhi, con không tin Thanh nhi chết như vậy.”

Thần Tiễn hầu nhìn bộ dáng của nhi tử, trong lòng cũng khó chịu. Nhi tử từ trước đến giờ là gió lớn thổi cũng bất động, không nghĩ tới bây giờ. Nhưng mà, đây là sự thật: “Thế Niên, đó là sự thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.