Cửu Ái Phong Vân

Chương 38: Rốt cuộc là cô gái nào




Editor: Tiểu Ngân

Beta: Tiểu Tuyền

Trong tân phòng tràn ngập mùi vị ấm áp, thì phía ngoài có người lớn tiếng kêu”Giết người, mau tới người a, giết người, giết người a!”

“Có thích khách, có thích khách. . . . . .” Rất xa truyền đến từng tiếng cầu cứu thê lương. Tiếp theo là một trận âm thanh náo loạn.

Ôn Uyển nghĩ tới quả thật là ông trời hỗ trợ, hiện tại là thời cơ chạy trốn tốt nhất, trong lòng đang kêu gọi , ông trời giúp đỡ đi. Lúc này lại càng thêm dễ dàng đào thoát ra ngoài.

Bạch Thế Niên thoáng chốc nhảy dựng lên “Nàng phải ở trong này cho thật tốt. Không được , nơi này là tân phòng, rất có thể là địa phương công kích đầu tiên của những tên thích khách này . Nàng mau đi sương phòng bên cạnh.”

Ôn Uyển cũng tiện tay cầm một xiêm y mùa thu mặc vào người. Bạch Thế Niên lôi kéo Ôn Uyển đứng lên nói “Không được, hay là nàng đi ra ngoài cùng ta. Một mình nàng ở chỗ này cũng không an toàn.” Hắn lo lắng nha đầu này ở lại sẽ chạy đi mất.

Ôn Uyển mới vừa rồi vừa nghe đến nói thích khách tới, trong lòng đang nói cơ hội tới. Cảm kích vạn phần đến thét gọi ông trời quả thật là đang hỗ trợ nàng. Đầu tiên thấy hắn nói như vậy thì liền gật đầu. Nhưng ngay sau đó nghe được hắn nói là cùng đi ra, theo hắn cùng đi ra ngoài thì làm sao mà trốn được. Ôn Uyển đặt mông ngồi dưới đất, ăn quịt nói “Chân ta nhũn ra rồi, không đi được. Ngươi trước mau đi lo việc của ngươi đi, bản thân ta tự biết trốn thật kỹ, sẽ không có việc gì.”

Bạch Thế Niên đang nghĩ đây là biện pháp thích đáng nhất, đáng tiếc Ôn Uyển đúng là chân mềm nhũn, không nhúc nhích được rồi, nhìn qua chắc là bị sợ .

Ôn Uyển nhân cơ hội nói “Ngươi yên tâm, ta bảo đảm chờ ngươi trở lại, ta sẽ hoàn hảo không tổn hao gì.” Nàng làm sao cũng không thể đi theo hắn được.

Bạch Thế Niên nghe được âm thanh vội vã phía bên ngoài càng ngày càng lớn , vội vàng đi ra ngoài. Ôn Uyển còn tưởng rằng hắn đã đi, đang muốn chuồn thì chỉ nghe thấy tiếng bước chân. Ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạch Thế Niên mang một nha hoàn mặc áp lam cùng một người mặc áo giáp đi vào. Ôn Uyển nhìn nàng một cái, thái độ của nàng kia hướng về phái Ôn Uyển có khinh bỉ và khinh thường.

Ôn Uyển trong lòng liền bốc lên tức giận ( hỏa khí trước đó còn bị nghẹn ), nhìn nha hoàn kia. Nhưng nàng không thể biểu hiện ra, nếu không người này nhất định sẽ đem nàng để ở bên cạnh.

Bạch Thế Niên đi vào bên trong phòng , cầm xiêm y cô dâu ném cho nha hoàn kia nói: “Thay.” Bạch Thế Niên cảm thấy làm như vậy thì cho dù thích khách có chạy vào tân phòng, cũng chỉ đối phó cô dâu, không gây sự với một đứa nha hoàn .

Đang nói thì đột nhiên phía ngoài chạy vào một người, người ở bên ngoài phòng vội vã gấp gáp nói : “Tướng quân, có người xông đến chính phòng rồi. Tướng quân, lão phu nhân bị thích khách kèm hai bên rồi!”

Trong lòng Bạch Thế Niên như lửa đốt, nhìn Ôn Uyển lo lắng mà dặn dò: “Nàng phải trốn kỹ ở đây, không được chạy loạn, chờ ta trở lại. Tới hừng sáng ta sẽ mang nàng đi tìm quận chúa .” Ôn Uyển vội vàng gật đầu, tỏ vẻ nhất định chờ hắn trở lại.

Ôn Uyển thấy hắn còn không đi, cẩn thận nói: “Mau đi đi, nếu là lão phu nhân gặp chuyện không may, đó chính là chuyện lớn rồi.”

Bạch Thế Niên hướng về phía nha hoàn kia nói ” Chiếu cố tốt phu nhân, nếu là như phu nhân có một chút sơ xuất gì, ta nhất định sẽ lấy mạng của ngươi.” Nha hoàn kia nghe thấy. Lúc này mới có chút sợ.

Bạch Thế Niên vuốt đầu Ôn Uyển, ôn nhu nói “Không cần sợ, ta sẽ trở lại rất nhanh.”

Nha hoàn kia liếc nhìn Bạch Thế Niên phảng phất giống như vừa thấy quỷ. Tướng quân lúc nào lại ôn nhu như thế rồi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Ôn Uyển hì hì cười nói”Sợ cái gì, có cái gì phải sợ . Không phải là mấy tiểu mao tặc sao? Ta mới không sợ đâu! Ngươi mau đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi trở lại. Đi sớm về sớm.” giống như Bạch Thế Niên không phải đi đối phó thích khách, mà là đi xã giao.

Bạch Thế Niên nghe thấy lời này của Ôn Uyển lại càng thêm không yên lòng rồi “Ta lập tức sẽ trở lại.” Bạch Thế Niên không yên lòng nên gọi thêm tới sáu thị vệ canh giữ ở cửa. Không để cho bất luận kẻ nào tiến vào phòng. Dù Bạch Thế Niên không yên lòng hơn nữa, thì cũng không thể ôm người mang theo! Ở lại vạn nhất gặp thích khách thì biết làm thế nào cho tốt?

Bạch Thế Niên đi ra ngoài, phân phó sáu thị vệ ở phía ngoài nhất định phải canh cửa cho thật cẩn thận. Không thể để cho bất luận kẻ nào đi vào, cũng không thể cho bất cứ kẻ nào đi tới. Ôn Uyển ở bên trong giận đến hộc máu. Tên khốn này nói như vậy, không phải là sợ nàng chạy trốn à.

Sau khi Bạch Thế Niên đi rồi. Nha hoàn thiếp thân kia cũng nâng tư thế lên. Sáu thị vệ ở bên ngoài cũng lom lom ánh mắt mà canh giữ ngoài cửa.

Ôn Uyển nhìn nàng ta ở bên cạnh mình một tấc cũng không rời, Ôn Uyển còn đang suy nghĩ làm sao chạy trốn. Là đánh ngất xỉu, hay là giết tốt hơn ( Ôn Uyển không biết, tâm tình của mình đã hoàn toàn biến hóa ). Nhưngvừa nghĩ tới chuyện bên ngoài, Ôn Uyển rất nhức đầu.

Bạch Thế Niên đến chính phòng. Mới phát hiện chuyện đã xử lý xong rồi. Bạch lão phu nhân không có bị kèm hai bên, bị kèm hai bên chính là lão ma ma bên cạnh Bạch lão phu nhân. Hai người tuổi không xê xích lắm, lão ma ma vẫn được Bạch lão phu nhân hậu đãi, được nuôi dưỡng có vẻ mặt phúc hậu. Thích khách bắt nhầm người, mà thị vệ phủ tướng quân cũng không phải là ngồi không.

Bạch Thế Niên nhìn người ở chỗ này, thấy tổ mẫu mạnh khỏe mạnh, cũng yên lòng. Bằng vào sự cảnh giác cùng trực giác nhạy cảm ở chiến trường , hắn không chút nghĩ ngợi, rút kiếm ở trong tay ra, chặn lại ám khí đang bay tới, sau khi ám khí rơi xuống thì một thanh kiếm sắc bén cũng theo sát lao tới.

Bạch Thế Niên nhất nhất hóa giải, thấy Hắc y nhân trước mặt. Trong mắt phát lạnh, đoán chừng lại là Ninja được phái tới rồi : “Là ai phái các ngươi tới ?”

Người tới căn bản là không trả lời, hai người triền đấu ở cùng một chỗ.

Những người vây xem bên cạnh thấy vậy cũng kinh hãi đảm chiến. Lão phu nhân nắm quải trượng trong tay, sắc mặt trắng bệch. Thị vệ bên cạnh nhìn mặc dù nhiều nhưng cũng không ai có thể lao vào giúp đỡ được một chút.

Lão phu nhân run rẩy hỏi: “Hầu gia đâu?”

Thích khách trúng một kiếm của Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên cũng bị thương. Thích khách nghĩ tới đã như thế, có đánh nữa cũng không giết được , đành phải chờ cơ hội sau!

Bạch Thế Niên mắt thấy thích khách bỏ chạy, muốn đuổi theo. Nhưng Ninja kia rất nhanh đã biến mất rồi. Hắn không yên lòng tổ mẫu của hắn, nên đi qua hỏi thăm. Thấy không có chuyện gì. Lão phu nhân lo lắng hỏi: “Thế Niên, bị thương có nặng lắm không?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Tổ mẫu yên tâm, chỉ là một một vết thương nhỏ. Cũng may là trong kiếm của thích khách cũng không có độc” nếu như bị tẩm độc rồi thì hắn cũng sẽ không được tốt như vậy.

Tổ tôn hai người đang thở phào nhẹ nhõm liền có người nói: “Tướng quân, không xong. Hầu gia, Hầu gia bị thích khách bắt rồi.” Lão phu nhân không bị bắp nhưng lại đem Thần tiễn hầu bắt uy hiếp.

Trương Nghĩa đang lao đầu chạy tới, thấy trên cánh tay của Bạch Thế Niên có máu. Hắn còn chưa mở miệng, Bạch Thế Niên đã lo lắng hỏi: “Cha ta như thế nào?”

Trương Nghĩa lắc đầu”Đạo tặc kia nói, muốn chúng ta để hắn ra khỏi phủ tướng quân. Hắn mới chịu thả Hầu gia. Ta đã đáp ứng hắn.”

Bạch Thế Niên gật đầu, nhưng trên mặt lại cười lạnh, đã tiến vào phủ tướng quân mà muốn bình yên chạy trốn, thật đúng là một chuyện chê cười lớn.

Ôn Uyển còn đang gấp gáp tới xoay vòng. Ở Đinh gia. Ba tôi tớ bọn họ đã khiến nàng không dám lộn xộn. Bây giờ bên ngoài còn có sáu thị về như lang như hổ, nếu nàng muốn chạy thoát được thì mới gọi là kỳ quái.

Đang trong lúc Ôn Uyển nghi ngờ thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh. Quay đầu lại liền nhìn thấy đầu của nha hoàn bên cạnh đã lệch sang một bên .

Ôn Uyển không có thời gian đi xem một nha hoàn đã chết, chỉ nhìn thấy nam nhân đang đứng đối diện với nàng, xác thực mà nói thì chính là một nam nhân mặc áo đen , trên tay người này cầm kiếm, phát ra ánh sang lạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Ôn Uyển căn bản không có thời gian đi lo lắng như thế nào, nàng vừa nhìn cũng biết, người này chính là cái Ninja chạy trốn ngày hôm qua. Trong lúc kiếm của Ninja đâm về phía nàng, Ôn Uyển lãnh tĩnh hỏi: “あなたは? ( ngươi là ai? )”

Nam tử mặc áo đen ngẩn ra . Hỏi ngược lại một câu: “あなたはですか( ngươi là ai? )”

Ôn Uyển khởi động ám khí trên chiếc vòng ở cổ tay: “はしく,のいのあなたのに, の ( Ta là Ôn Uyển, Tôn quý Quận chúa của Đại Tề, là người bị các ngươi ám sát lúc trước).”

Thời điểm một câu này vừa buông xuống xong thì từ trong vòng tay cũng bắn ra hai mươi cái châm độc. Hai người lại cách nhau quá gần , chỉ cách xa có ba bước, cộng thêm thích khách bị một câu của Ôn Uyển làm cho hắn thừ người một giây, khiến cho thích khách không né tránh hết được.

Trên mặt Nam tử có chứa vẻ sợ hãi. Dùng tiếng Hán hỏi: “Ngươi là, Ôn Uyển Quận chúa? Làm sao ngươi có thể nói được ngôn ngữ của chúng ta.”

Ôn Uyển cười nói: “はがせ, がおかしいの( ta nói được Nhật ngữ, không có gì quá kỳ quái ).”

Trên mặt nam tử áo đen lộ ra vẻ sợ hãi: “Điều này không thể nào.” Một quận chúa của Địch quốc, lại có thể xử dụng ngữ điệu của kinh đô của bọn họ mà nói chuyện, còn không kỳ quái sao? Nhưng mà, không ai có thể giải thích cho hắn.

Ôn Uyển nhìn Ninja toàn thân đang biến thành màu đen liền cười một tiếng. Đều nói Ninja rất lợi hại, không nghĩ tới. Lại bị nàng giết chết một người. Ôn Uyển rất có cảm giác thành tựu. Lúc trước vì để ngừa vạn nhất, bị khổ cũng không có phí công bị. Nhưng nàng không biết rằng, Ninja là bởi vì bị thương, mới vừa rồi thời điểm giết chết sáu thị vệ cùng với nha hoàn đã tác động tới vết thương, nếu không thì sau một giây giết chết nha hoàn kia nàng cũng đã chết.

Ôn Uyển vốn còn muốn đổi lại một thân xiêm y. Nhưng lại sợ Bạch Thế Niên đột nhiên quay trở lại. Đến lúc đó sẽ không biện pháp chạy trốn nữa. Thoáng chốc Ôn Uyển nhanh chóng sửa sang lại, lần mò đường đi ra ngoài. Mới ra cửa, đã nhìn thấy sáu thị vệ ngã trên mặt đất. Toàn bộ cũng đều bị cắt đứt cổ họng . Ôn Uyển vốn muốn đổi thành một thân xiêm y của thị vệ , nhưng mà những thị vệ này đều là người cao lớn, nàng không thể nào mặc vừa được.

Sáng sớm mùa hè. Ôn Uyển bước ra khỏi sân hỉ phòng, Ôn Uyển nhìn sắc trời đã có chút sáng rõ. Một luồng không khí mát mẽ xông vào mũi, Ôn Uyển hít thở sâu hai cái. Thừa dịp sắc trời còn sớm, bốn phía hỗn loạn nhanh chóng chạy trốn là tốt nhất.

Kiếm trúc ở Cổ đại cũng có quy định bố cục nhất định . Ôn Uyển đi mấy phút đồng hồ, vừa nhìn bố cục cũng biết không phải đang ở trong phủ Thần Tiễn Hầu. Nơi này nhất định là phủ tướng quân. Ôn Uyển xác định đại khái phương hướng, liền hướng phía ngoài đi tới.

Bởi vì có thích khách, trong phủ tướng quân, khắp nơi đều là binh lính ( binh lính thị vệ của Bạch Thế Niên). Nhưng Ôn Uyển còn không có ra tới nội viện, đã bị một người lính gọi lại. Ôn Uyển nói nàng là thiếp thân nha hoàn của tướng quân phu nhân, đi ra ngoài tìm nước, tìm tới nỗi bị lạc đường.

Ở trong phủ tướng quân, bởi vì đều là người từ duyên hải trở lại. Quy củ cũng không quá nhiều, nhìn thấy là một cô nương nũng nịu, cộng thêm bộ dáng cũng giống như là chưa từng trải qua mưa gió, mặc dù không có nhìn kỹ mặt nhưng cũng không cho nàng là thích khách. Chẳng qua là cảnh cáo nàng không nên chạy loạn, hiện tại trong phủ tướng quân rất loạn, cũng rất nguy hiểm, bảo nàng nhanh đi về. Ôn Uyển kiên trì, thị vệ mới chỉ chỗ phòng tắm ở chỗ nào. Ôn Uyển sau khi nói cám ơn, đi chưa tới mười phút đồng hồ, lại gặp một gã thị vệ.

Ôn Uyển kêu khổ ở trong lòng, làm sao cái địa phương quỷ quái này lại đề phòng sâm nghiêm như vậy. Nhiều thị vệ tuần tra thế này, so sánh với phủ quận chúa của nàng cũng chỉ có hơn chứ không kém.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.