Cửu Ái Phong Vân

Chương 20: Bao nhiêu nhu tình mật ý




Edit: Mèo

Beta: Tiểu Tuyền

Lần này Ôn Uyển vì phòng ngừa vạn nhất Bạch Thế Niên đột nhiên động kinh đuổi theo, đến lúc đó tất cả cố gắng của nàng đều uổng phí. Ôn Uyển dứt khoát gọi toàn bộ hai thế thân đến. Tất cả đều ngồi cùng một chỗ. Rút bình phong ở giữa đi, thì trong xe ngựa có thể ngồi đủ mười mấy người, hiện tại chỉ ngồi năm người nên không có vẻ chật chội.

Lại nói tiếp Ôn Uyển cũng không biết vì sao. Mà nghĩ cho dù biết, Bạch Thế Niên cũng không dám nói ra. Nhưng mà nàng chính là không muốn gặp hắn, trực giác của nữ nhân, nàng cảm thấy người nam nhân này rất nguy hiểm, phải cách hắn xa ra. Nếu không sẽ bị thua một trận.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái, khẽ than thở.

Lỗ tai Ôn Uyển rất nhạy cảm, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy trong mắt Hạ Dao có ý tiếc hận và tiếc nuối: “Sao vậy?”

Hạ Dao nhẹ nhàng mà lắc đầu. Nhưng mà trong lòng lại đang nghĩ đến, đừng thấy Đông Thanh trong ngày thường luôn lảm nhảm, nhưng mà có câu lại nói rất đúng. Trừ nam tử như Bạch Thế Niên xứng đôi với Quận chúa nhà các nàng ra. Thì nam tử bình thường chỉ cần đứng ở bên cạnh Quận chúa, cũng sẽ ảm nhiên thất sắc. Chỉ có nam nhân giống như Bạch tướng quân, mới có thể cùng Quận chúa sánh vai. Hơn nữa còn có đoạn nguyên nhân sâu xa này, kì thật trừ số tuổi chênh lệch một chút, thì rất xứng đôi. Đáng tiếc, một người là Đại tướng quân mà hoàng đế tương lai muốn trọng dụng, nhất định tay sẽ cầm trọng binh; một có Phú Quốc Chi Tài, Tôn quý Quận chúa tương lai cũng bị tân hoàng trọng dụng. Hai người này nhất định là cả đời không thể ở bên nhau được.

Hạ Dao có đôi khi cũng nghĩ. Không biết trong tương lai Quận chúa sẽ gả vào nhà ai. Lấy bản tính Quận chúa, nếu như gả không được cho Yến Kì Hiên, sẽ không nghe lời hoàng thượng nói gả cho hoàng tử tương lai. Nếu không thì Quận chúa không cần xây dựng lực lượng của mình.

Hạ Dao ở bên cạnh Ôn Uyển thời gian dài như vậy, đối với sự cố chấp sâu của Ôn Uyển cũng hiểu. Nhân duyên tương lai của Quận chúa thật sự là không thuận.

Khí trời có chút nóng bức, màn xe bị cuốn lại, cửa sổ xe cũng mở ra. Một trận gió thổi qua, cây khắp núi bị thổi trúng khẽ dao động trái phải. Rung động xào xạc.

Một nhóm người, lặng yên mà đi tới. Đi băng băng đến một cái lối nhỏ trên núi, Võ Tinh vốn đang yên lặng đột nhiên lỗ tai vừa động. Nhìn rừng cây xào xạc ở hai bên. Trong đôi mắt biến sắ, hét to một tiếng: “Cẩn thận, có thích khách!”

Ôn Uyển nghe xong lời này, trong lòng lộp bộp một cái, đã bị Hạ Dao kéo đến bên người. Mặc dù trong nháy mắt nội tâm Ôn Uyển có sợ hãi, nhưng nàng đã đối với lần đi ra ngoài sẽ gặp phải thích khách này, đã có tâm lý chuẩn bị. Triệu vương đối với nàng hận thấu xương, sẽ phái người ám sát nàng, Ôn Uyển cũng không thấy kỳ quái chút nào.

Vừa nghe Võ Tinh hét một tiếng, thủ lĩnh thị vệ lập tức lớn tiếng kêu “Có thích khách, bảo vệ Quận chúa.” Sáu mươi thị vệ, tất cả đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh. Lập tức vây quanh bốn phía xe ngựa Ôn Uyển ngồi. Bảo vệ người ở trong xe ngựa.

Hạ Ảnh thì kề sát bên cạnh Ôn Uyển. Bên trái là Hạ Dao, bên phải là Hạ Ảnh. Tạm thời cũng không có gì đáng sợ .

Ôn Uyển chớp mắt một cái. Hạ Dao không đồng ý: “Quận chúa, trăm triệu lần không thể, việc này rất nguy hiểm.” Ý của Ôn Uyển là, nếu như ở lại hệ số nguy hiểm quá lớn, thì để cho bọn họ chú trọng bảo vệ một người, còn nàng sẽ ở lại do Võ Tinh hộ vệ.

Hạ Dao và Hạ Ảnh làm sao có thể đồng ý: “Không được, Quận chúa, như vậy quá nguy hiểm. Tuyệt đối không được, đây không phải mấy thích khách tầm thường.”

Dù là Đại La thần tiên cũng không biết, lần ám sát này lại kịch liệt như thế. Ôn Uyển cũng không biết, nên khi nghe Hạ Dao nói nắm chắc như vậy, nàng liền yên lòng. Không hề nói gì nữa, nhưng mà cả người đều ở trạng thái phòng bị cao.

Người chung quanh đem xe ngựa vây quanh chặt chẽ, cảnh giác nhìn về bốn phía. Đáng tiếc, mọi người chỉ nghe được tiếng gió xào xạc, còn có âm thanh lắc lư của cây. Mà không thấy được một người nào.

Giằng co chốc lát.

Thủ lĩnh thị vệ chần chờ mà nhìn Võ Tinh: “Tinh thị vệ, có thể nghĩ sai rồi không? Chẳng qua là tiếng gió thôi?” Thủ lĩnh thị vệ cũng không phải là người bình thường, nhưng ở chỗ này hắn không có cảm giác được chút sát khí nào.

Võ Tinh cảnh giác mà nhìn một loạt bụi cây bên trái : “Các ngươi rốt cuộc là người nào? Ẩn núp trên tàng cây đến tột cùng muốn như thế nào?”

Nhưng một hàng cây kia, vẫn vang xào xạt, không có bóng người.

Võ Tinh tựa vào trên xe ngựa, truyền âm nhập mật “Hạ Dao, người đến cấp bậc rất cao, nhất định phải cẩn thận. Không thể khinh thường.”

Võ Lâu cảnh giác mà nhìn về phía bụi cây kia, quát to một tiếng: “Phi tiêu, đánh lén.” Một trận ám khí dày đặc như mưa hướng xe ngựa bắn tới.

Võ Tinh đem kiếm cầm trên tay, lấy tốc độ như lôi điện đánh trở về. Ám khí bị đánh rơi, nhưng đồng thời đã có sáu thị vệ ngã xuống. Võ Tinh nhìn ám khí trên mặt đất, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng. Lần này không ngờ lại phái sát thủ x có cấp bậc cao như thế. Rốt cuộc là người nào, muốn giết Quận chúa bọn hắn. Hơn nữa, ám khí này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Đối với lai lịch địch nhân không biết, chiêu thức võ công cũng không biết, đây mới là điều nguy hiểm nhất .

Võ Tinh hướng về phía Võ Lâu bọn hắn kêu lên: “Bảo vệ Quận chúa. Bản thân ta muốn xem, đến tột cùng là quỷ mị phương nào, ở chỗ này giả thần giả quỷ.” Võ Tinh chủ yếu là yên tâm đối với Hạ Dao, hơn nữa nếu như không bức những người này đi ra ngoài, thì không biết sẽ đối chiến tới khi nào. Sau khi Võ Tinh gọi xong, chân đạp ở trên nóc xe ngựa, tung mình một cái, hướng cây cao trong rừng bay đi. Sau đó là Võ Lâu và Võ Phong.

Thủ lĩnh thị vệ bị làm cho sợ đến run như cầy sấy. Không ngờ lại đụng với cao thủ như thế. Hắn không chút nghĩ ngợi, cầm lấy một ống pháo hoa trong tay áo, còn chưa đè xuống, thì một mũi tên nhọn đã bắn tới. Thủ lĩnh lắc mình né tránh. Ống pháo hoa rớt xuống bụi cỏ bên cạnh.

Ôn Uyển ở trong xe ngựa, chỉ nghe được một trận âm thanh đao kiếm leng keng vng lên. Ôn Uyển muốn vén màn xe lên xem nhưng bị Hạ Dao ngăn cản.

Hai vị thế thân bên cạnh sợ đến phát run. Trường hợp như vậy, đối với các nàng mà nói chính là tử vong. Bọn họ chẳng qua là bị huấn luyện bắt chước Quận chúa, không được huấn luyện võ công.

Ôn Uyển thì một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, chỉ nghĩ đây chính là thực tế của ám sát, hơn nữa đối tượng còn là nàng. Trong mắt Ôn Uyển dần hiện ra lửa giận cho tới bây giờ Hạ Dao chưa từng thấy.

Võ Tinh sử dụng kiếm đâm về một thân cây xanh. Thân cây xanh lập tức biến ảo, rồi biến mất không thấy gì nữa. Võ Tinh cảm giác phía bên phải có gió lạnh quét qua, một nhát kiếm quét tới, hóa thành không bóng dáng.

Võ Tinh kinh hãi, chiêu số loại này hắn chưa từng thấy qua. Võ Tinh tự biết không ổn, mấy lần thiếu chút nữa cũng bị ám khí làm cho bị thương, nhưng hắn bằng vào kinh nghiệm phong phú nhiều năm đối địch, nên hữu kinh vô hiểm mà lui trở về trong xe ngựa Ôn Uyển.

Hắn vừa rút lui vừa đánh bậc mười mấy ám khí hướng xe ngựa Ôn Uyển vọt tới.

Ôn Uyển cảm giác được lần ám sát này rất quỷ dị, đang định tỏ vẻ, đột nhiên một thanh lợi khí xuyên thấu cửa sổ bắn vào.

Võ Tinh cả giận nói: “Muốn chết.”

Ôn Uyển nhìn ám khí có chút quen mắt. Nghiêng đầu quan sát cái ám khí này. Càng nhìn càng thấy quen mắt, ánh mắt lạnh lẽo càng nhiều.

Hạ Dao cho là Ôn Uyển muốn cầm lấy ám khí, nên lôi kéo Ôn Uyển qua bên người nói: “Quận chúa, đừng đụng, loại ám khí như vậy thường có độc.” Nàng sợ Ôn Uyển bởi vì tò mò mà đụng vào.

Hạ Ảnh nhìn thấy, sắc mặt ngưng trọng: “Hạ Dao, ta chưa từng thấy qua binh khí kỳ quái như thế. Ngươi biết là cái gì không?” Ám khí là có hình dáng sao năm cánh, mũi nhọn sắc bén.

Hạ Dao lôi kéo Ôn Uyển, vừa cảnh giác phòng ngừa phía ngoài có ám khí bay tới nữa, vừa lắc đầu. Hai người cũng chưa từng thấy qua ám khí bậc này, nói cách khác, đây là loại mới nghiên cứu chế tạo ra. Chuyện này đối với bọn họ cực kỳ bất lợi.

Trong mắt Ôn Uyển ngày thường ôn nhuận như gió xuân, lúc này lại giống như mặt hồ kết băng, lãnh khí dày đặc, một tia nhiệt độ cũng không có. Hướng Hạ Dao nói: “Loại này binh khí gọi Thủ Lý Kiếm (theo tiếng nhật được gọi Shuriken –), tác dụng tương tự phi tiêu, bên trong mười bước có thể bách phát bách trúng. Những thứ phi tiêu này sau khi ném ra, sẽ xoay tròn chung quanh trên không trung theo trung tâm , quỹ tích ổn định, ở khoảng cách gần có thể bảo đảm độ chặt chẽ nhất định. Phi tiêu năm cánh này dựa vào góc nhọn sắc bén sát thương địch nhân, lực sát thương có hạn. Ngươi để cho Võ Tinh bọn họ chú ý đặc thù này, có thể ăn ít thiệt thòi.”

Hạ Dao kinh hãi, nhưng nàng đối với sự uyên bác của Ôn Uyển từ trước đến giờ đều tin phục. Nên không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng nói cho Võ Tinh bọn họ.

Hạ Dao vừa nói thì người trên cây cũng nghe đến. Tất cả đều chấn động, trong xe ngựa đến tột cùng là người nào, lại có thể nhìn thấu vũ khí kiểu mới bọn họ nghiên cứu chế tạo ra, hơn nữa đối với nhược điểm, còn hiểu rõ như thế (cổ đại tin tức không nhạy, tin tức phi tiêu năm cánh cũng không có phát tán khắp nơi). Một thích khách trong đó nói thầm một câu. Ý là người ngồi trong xe ngựa, thân phận tuyệt đối không bình thường.

Hạ Dao ở trong xe ngựa hỏi: “Quận chúa, làm sao ngươi biết binh khí này?”

Ôn Uyển trả lời không ngoài dự liệu của Hạ Dao, nhưng không chỉ dừng lại ở những gì Hạ Dao suy đoán “Lão đầu tử từng nói với ta ( cũng may chưa nói trên sách, bởi vì ngay lúc đó thiết bị vũ khí, là cơ mật cao, không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên sách không thể nào có giới thiệu tác dụng của binh khí cùng với khuyết điểm ra bên ngoài, chớ đừng nói chi là những vũ khí này là vũ khí chuyên dụng của Ninja giặc Oa), đây là vũ khí chuyên dụng của Ninja giặc Oa. Không chỉ có phi tiêu năm cánh, còn có các loại tám cánh, mười cánh”

Hạ Dao kinh ngạc đến ngây người có chút ngồi không yên: “Làm sao có thể? Làm sao lại như vậy?” Ninja Giặc Oa ám sát không ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn chính là rốt cuộc người nào cấu kết giặc Oa đi ám sát Quận chúa, đây là phản quốc tội rất lớn.

Ôn Uyển có một ưu điểm, là càng ở thời khắc nguy cơ, đầu óc Ôn Uyển càng rõ ràng. Đây là do trước kia, khi nàng xử lý nguy cơ đột phát mà huấn luyện ra. Cũng giống như ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh vương trên yến hội. Ôn Uyển mặt lạnh: “Không nên quên mới vừa rồi chúng ta gặp mặt Bạch Thế Niên. Những người này chắc là hướng hắn đến, mà không phải ta. Chẳng qua là ta không may nên cản tai họa cho hắn.” Ôn Uyển nghĩ thông suốt điểm này thì lửa giận trong lòng từ từ dâng lên. Tên khốn kiếp này, mỗi lần gặp phải hắn là không gì tốt. Lần trước thì bị chiếm tiện nghi, lần này thì cản thích khách cho hắn. Sau này nên cách hắn thật xa mới được.

Nhưng trong lòng Ôn Uyển cũng thoáng hiện qua nghi vấn, tại sao thích khách không đi phủ tướng quân để ám sát Bạch Thế Niên, mà chạy đến nơi đây mai phục ám sát nửa đường. Chẳng lẽ không biết ám sát ở phủ tướng quân, đặc biệt là đi ám sát buổi tối, không phải là tỷ lệ thành công trăm phần trăm sao?

Hạ Dao cũng không ngờ tình hình lại như thế này. Nhưng mà thử nghĩ lại, cho dù Triệu vương muốn giết Quận chúa, cũng không thể cấu kết cùng giặc Oa. Một khi tin tức đồn đãi ra ngoài, không nói là thái tử vị, ngay cả tước vị Vương gia của hắn cũng giữ không được, thậm chí tánh mạng cũng mất luôn. Bởi vì tội phản quốc rất lớn. Không ai có thể tha thứ dễ dàng cho người không vì đất nước.

Sau khi Hạ Ảnh nghe xong, hướng về phía phía ngoài lớn tiếng kêu lên “Mọi người cẩn thận, những thích khách này là Ninja giặc Oa. Mọi người nhất định phải cẩn thận.” Nàng không có nói là hướng về phía Bạch Thế Niên, chỉ nói cho mọi người, đây là Ninja.

Võ Tinh đối với Ninja cũng có nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được. Lần này, bởi vì có Ôn Uyển báo động trước, nên thương vong của bọn hắn cũng giảm bớt rất lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.