Cửu Ái Phong Vân

Chương 15: Vĩnh viễn không thể quên




“Thế Niên, hôm qua tổ mẫu con nói với ta, nhà mẹ đẻ Tam tẩu con có một cháu gái bà con xa, năm nay tuổi vừa được mười sáu. Lớn lên xinh đẹp. Tổ mẫu con cũng đã gặp và rất là hài lòng. Cầm bát tự đi xem, thầy tướng số cũng nói là được ông trời tác hợp. Nếu như con không phản đối, ta liền để tổ mẫu con định ngày cho con. Hiện tại tình thế ở kinh thành càng ngày càng nghiêm trọng. Triệu vương đã là nỏ mạnh hết đà. Thế Niên, con là hi vọng của Bạch gia chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần không thể để con bị cuốn đi vào nữa.” Bạch Hầu gia lo lắng nói.

Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút rồi nói để cho hắn cân nhắc lại. Sau khi quay trở về, lập tức phái người đi điều tra. Người được phái đi trả lời: “Tướng quân, Đinh gia tiểu thư kia nghe nói lớn lên rất là xinh đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Nhưng mà nghe nói tính tình không được tốt. Xảo trá tùy hứng, tâm tư cũng không tốt. Tướng quân, cô gái như vậy làm sao xứng đôi với tướng quân?”

Mặt Bạch Thế Niên lộ vẻ ngưng trọng. Tổ mẫu làm sao lại tìm cô gái như vậy. Liền lập tức đi Hầu phủ, nói chuyện với Bạch lão phu nhân. Tỏ vẻ mình không đồng ý cửa hôn sự này.

Những năm này con cháu đều hiếu thuận Bạch Thái phu nhân, chỉ có chỗ hôn sự của cháu trai là như một cây đao treo ở trên đỉnh đầu. Làm cho cuộc sống hàng ngày của bà khó an.

Thái phu nhân nghe được Bạch Thế Niên không đồng ý, liền bảo hắn đi tới trước mặt mình. Lôi kéo tay Bạch Thế Niên, nhìn gương mặt đoan chính của đứa cháu trai. Bà không biết sau lần đi biên quan này, còn có thể gặp lại được không.

Bạch Thế Niên nói rất uyển chuyển, những năm gần đây hắn biết tổ mẫu vì hôn sự của hắn đã khổ tâm nhiều: “Tổ mẫu, cháu phái người đi nghe ngóng. Nàng này tính tình xảo trá, không phải là lương xứng. Bà cho người trở về đi. Cháu không muốn cưới cô gái như vậy làm vợ.”

Thái phu nhân vỗ tay Bạch Thế Niên nói ” Tổ mẫu đã phái người nghe ngóng. Cũng không hài lòng lắm. Nhưng mà thời gian quá gấp gáp, nếu muốn tìm một người mọi thứ đều hợp ý thì rất khó khăn.”

Bạch Thế Niên cự tuyệt vô cùng dứt khoát: “Tổ mẫu. Đại trượng phu lo gì không vợ. Cô gái như thế, tôn tử tuyệt đối sẽ không cưới .” Cô gái như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không cưới vào nhà.

Thái phu nhân đối với thái độ cương quyết của Bạch Thế Niên, sớm đã có dự liệu. Nên không cùng hắn nhiều lời nữa, chẳng qua chỉ run lẩy bẩy thọc tay vào trong túi hương nhỏ bằng vải xanh ở bên trên giường, lấy ra một tờ thiệp đưa cho Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên nghi hoặc mà cầm đến trong tay, là một tờ bình luận, trên đó viết. Mùng hai tháng tám, đại cát: “Đây là ý gì?”

Thái phu nhân từ ái mà nhìn cháu trai của mình đã có thể một mình đảm đương một phía: “Trước đó vài ngày, Giác Ngộ đại sư có quay trở lại. Thế Niên, đây là tổ mẫu hao phí tâm lực, mới xin Giác Ngộ đại sư tìm cho con phương pháp phá giải sát khí trên người của con. Thế Niên, Tổ mẫu cũng muốn chọn lựa một cô gái tốt cho con vừa lòng, nhưng mà thời gian quá gấp gáp, Tổ mẫu chọn trúng thì người ta cũng không nguyện ý.”

Bạch Thế Niên nhăn chân mày lại, không giải thích được ý nghĩa.

Thái phu nhân từ trong tay Bạch Thế Niên nhận lại tờ bình luận nói ” từ nhỏ đến lớn, ta vì hôn sự của con mà khổ tâm. Cháu à, con liền nghe theo tổ mẫu một lần di.”

Bạch Thế Niên nhìn trên giấy viết, mùng hai tháng tám. Đại cát. Xem gần nửa ngày vẫn không rõ, nghi ngờ trong mắt hắn không giảm “Tổ mẫu, nhưng mà cái này có ý tứ gì? Nói đúng mùng hai tháng tám thành thân, là ngày đại cát? Giác Ngộ đại sư còn có nói gì khác?” Kết hôn bình thường, ai lại chọn thời gian trời nóng thế này, mà còn không phải là mùa xuân, hoặc đầu năm hay trước cuối năm

Thái phu nhân biết. Nếu không nói cho hắn hiểu rõ ràng, tôn tử tất nhiên sẽ không đáp ứng: “Giác Ngộ đại sư chỉ nói, nhất định cháu phải ở ngày này đón dâu, nhân duyên của cháu mới có một đường xoay chuyển. Tổ mẫu từ lúc trước khi cháu trở lại, đã bắt đầu chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ cho cháu lập gia đình. Chẳng qua là thời gian quá vội vàng. Mấy nhà trước cũng không nguyện ý. Chỉ có nhà này thôi .”

Trong lòng Bạch Thế Niên có nghi ngờ: “Thật là Giác Ngộ đại sư nói?” Giác Ngộ đại sư xuất ngoại dạo chơi, có đôi khi vừa đi chính là mấy chục năm. Lần này làm sao mà trở lại trùng hợp như thế.

Bạch lão phu nhân nói: “Điều này còn có gì giả dối. Tổ mẫu hao hết tâm lực mới cầu được Giác Ngộ đại sư tìm một phương pháp phá giải cho cháu như vậy. Về sau Giác Ngộ đại sư có khả năng muốn bế quan. Cũng không biết lúc nào mới gặp được.”

Cổ nhân đối với quỷ thần rất mê tín, Bạch Thế Niên cũng không ngoại lệ. Hắn nghe nói là Giác Ngộ đại sư phán là ngày tốt: “Còn có nói là ngày hôm đó thành thân tại đâu nhân duyên mới có chuyển cơ (cơ hội xoay chuyển)? Sao Giác Ngộ đại sư không nói thẳng ra phương pháp phá giải?”

Thái phu nhân chính mình cũng không hiểu: “Tổ mẫu cũng không rõ. Đại sư nói đây là cơ hội duy nhất của cháu. Chỉ có ngày hôm đó thành thân, mới có thể phá sát khí trên người của cháu.” Mặc dù bà cũng không rõ tại sao hôm đó thành thân có thể phá sát khí, vì không để cho cháu trai bà cô độc cả đời. Nên có cơ hội thì phải thử .

Bạch Thế Niên từ nhỏ đi xem thầy tướng số, cao tăng nói hắn trong mình mang sát khí, hàng năm khi còn bé cũng phải ở trong chùa dăm ba tháng. Lúc ấy cao tăng nói hắn sát khí quá nặng, nhân duyên khó khăn, hắn còn không tin. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, hôm nay hắn vẫn cô độc, mới tin được một nửa. Hôm nay nghe nói có biện pháp có thể phá sát khí của mình, tự nhiên trong lòng có chút chờ đợi. Nhưng mà muốn hắn lấy nàng kia, lại khiến hắn nổi lên nghi hoặc không tin tưởng lắm: “Tổ mẫu, con gái Đinh gia, có thể phá sát khí trên người của cháu?” Làm sao có thể, Bạch Thế Niên không thể nào tin tưởng lời nói vô căn cứ này.

Thái phu nhân hết lòng tin theo Phật Đạo: “Cháu à, đại sư nói ngày hôm đó cháu có hi vọng phá sát khí trên người của cháu, vô luận như thế nào chúng ta cũng muốn thử một lần. Hôm nay cách mùng hai tháng tám chỉ còn năm ngày, chính cháu chuẩn bị một chút.” Cũng may mọi thứ cho Bạch Thế Niên thành thân đã sớm chuẩn bị thỏa đáng. Mặc dù vội vàng một chút nhưng mà cái gì cũng không thiếu.

Hạ Dao thấy Ôn Uyển cầm trong tay một cây sáo ngọc, lặng yên ngồi ở trong viện. Nhìn sáo ngọc ngẩn người: “Quận chúa, người làm sao vậy?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Hạ Dao biết đánh đàn không?”

Hạ Dao lắc đầu: “Không biết, không có học qua. Nếu như Quận chúa muốn nghe, nô tỳ phái người đi mời người đánh một bản cho Quận chúa.” Ôn Uyển gật đầu.

Rất nhanh, một cô gái ôm cầm tới : “Bái kiến Quận chúa, Quận chúa vạn phúc.”

Ôn Uyển nhìn về phía Hạ Dao: “Quận chúa nói ngươi khảy đàn bài Hy Hà hoan ca.” Nàng ta đáp dạ một tiếng, rồi buông cầm.

Ôn Uyển nghe khúc nhạc vui vẻ, hồi tưởng lại năm đó ở trên sông thổi khúc nhạc này, ngay cả cá trong sông cũng tới tham gia náo nhiệt. Ôn Uyển cầm lấy sáo ngọc, đặt ở môi, theo tiếng đàn mà thổi.

Thổi tới một nửa, trên mặt Ôn Uyển biến sắc, buông cây sáo xuống không thổi nữa. Phất phất tay, để cho nàng này đi xuống. Hạ Dao ở bên cạnh hỏi: “Quận chúa, có phải nàng ta đánh không tốt không. Nếu không tốt, lại mời thêm một người là được.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Không cần.” Vấn đề ở nàng, không phải tại người đánh đàn. Là lòng của nàng không bình thản như trước kia nữa rồi, nên thổi không ra hương vị nữa.

Trăng sáng sao thưa, ở trong Phủ Uy Vũ Tướng Quân. Chung quanh côn trùng chim chóc vui vẻ mà kêu. Làm cho ban đêm yên tĩnh tấu vang lên khúc nhạc vui sướng.

Bên trong Phủ Uy Vũ Tướng Quân,ở chánh viện bên cây hoa quế rậm rạp, có một bóng lưng thẳng tắp thon dài, cầm trong tay một thanh trọng ( dày & nặng) kiếm, đem nó chậm rãi rút ra khỏi vỏ, thân kiếm sắc bén mang phong cách cổ xưa ở dưới ánh sáng nhẹ nhàng, nhìn thấy ánh sáng lung linh tràn ngập màu sắc, lại có vẻ cô đơn lạnh lẽo như thế.

Bạch Thế Niên ném vỏ kiếm xuống. Thân ảnh bay như du long (rồng bơi lội), kiếm hoa trên không lập lòe sang ngời, như bạo vũ tật phong (bão táp mưa sa), như sóng lớn mãnh liệt dao động trên mặt biển, bóng kiếm oai phong mà hào phóng. Kinh hồn động phách. Tùy tâm sở dục mà khống chế hướng đi của thế kiếm so với khống chế tay của mình còn tự nhiên hơn. Kiếm như gió táp càn quét, lúc thu kiếm trên mặt đất đã ngổn ngang lá hoa quế bị chém đứt.

Trương Nghĩa đứng ở bên cạnh: “Thế Niên, võ nghệ của huynh càng thêm tiến bộ rồi. Trong thiên hạ này, có thể đỡ nổi kiếm của huynh đã không được mười người.” Trương Nghĩa tạm thời đến ở phủ tướng quân. Dù sao trong phủ tướng quân, trừ Bạch Thế Niên cũng không có những người khác. Cho nên cũng không tồn tại khách khí và tị hiềm.

A Mãnh đi tới, nhận lấy kiếm trong tay Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán, cùng Trương Nghĩa đứng sóng vai ở trong sân.

Trương Nghĩa nhìn sâu trong đáy mắt Bạch Thế Niên có một loại bất đắc dĩ nói không ra lời: “Xem huynh luyện kiếm, tràn đầy sát khí. Tâm không Tĩnh à? Làm sao vậy? Có phải lão phu nhân lại tìm một nhà cho huynh nữa hay không? Muốn ta nói, cưới đại gia khuê tú nũng nịu gì đó. Không bằng trực tiếp cưới một tướng môn chi nữ (nữ nhi nhà tướng). Ta nghe tin có nhà cố ý đem con gái gả cho huynh mà.”

A Mãnh quay lại, trong tay cầm một vò rượu, còn có người đi theo phía sau bưng thức ăn. Sau khi để xuống tất cả liền lui ra ngoài.

Bạch Thế Niên không nói chuyện. Mở nắp hũ ra rót một chén rượu đầy tràn “Uống rượu.”

Hai người cạn một chén. Trương Nghĩa nói: “Đã mang tiếng làm huynh đệ, mau nói rốt cuộc có chuyện gì, đừng giấu ở trong lòng. Có việc cùng nhau giải quyết.”

Bạch Thế Niên nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời xa: “Bốn ngày sau ta phải thành thân rồi.”

Trương Nghĩa a: “Đây không phải lại là tổ mẫu của huynh quyết định cho huynh chứ? Thế Niên, hôn nhân cũng không phải là trò đùa. Không phải là người mình hợp ý. Ngàn vạn lần không thể chấp nhận. Huống chi, vội vàng như thế làm sao có thể tìm được cô gái tốt nguyện ý gả.”

Ánh mắt Bạch Thế Niên thâm thúy: “Ta từ ngày mới ra đời, cao tăng tính ra mệnh ta mang sát khí, muốn ta cùng người nhà tách ra mà nuôi. Nhưng mẫu thân của ta sau khi sinh ta. Thân thể vẫn cũng không tốt. Tổ mẫu ta thương ta còn nhỏ không nơi nương tựa, không đành lòng bỏ ta một mình ở trong chùa. Từ ngày ta mới ra đời, tổ mẫu liền mang theo ta ở trong chùa. Mãi cho đến khi ta bốn tuổi mới về lại Hầu phủ, sau đó hàng năm ta cũng sẽ ở lại trong Hoàng Giác Tự dăm ba tháng. Tổ mẫu nói hy vọng có thể dùng Phật Pháp hóa giải sát khí trên người của ta. Muốn ta sống qua viên mãn, tâm sự của bà ta cũng hiểu.”

Trương Nghĩa nghe đến đó không có nói nữa. Người phú quý bình thường, rất kiêng kỵ trẻ con có sát khí nặng. Trực tiếp để ở trong chùa nuôi có khối người. Mà lão phu nhân vì cháu trai mà tự trải qua cuộc sống kham khổ ở trong chùa. Phần từ ái này để cho hắn nghe cũng muốn động lòng: “Gia thế của nàng kia? Có phải rất kém cỏi hay không?”

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Người ta là con gái quan lại, nghe nói lớn lên không tầm thường, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, chẳng qua là tính tình xảo trá điêu ngoa.”

Trương Nghĩa cảm thấy cũng được: “Nếu như thế, vì sao huynh rầu rĩ không vui. Nếu như không hiền lành, tương lai lấy thêm một người tốt cũng được. Nhưng nếu cô gái không kém, hôm nay đến sổ con huynh cũng không tấu lên, cũng không định ngày nào lên đường. Vì sao phải vội vàng như vậy?”

Đối với lần này Bạch Thế Niên chỉ có cười khổ “Tổ mẫu của ta mời Giác Ngộ đại sư coi phương pháp phá giải cho ta, Giác Ngộ đại sư tính ra mùng hai tháng tám là ngày đại cát của ta. Thành thân vào ngày này mới có một đường hy vọng có thể phá sát khí trên người của ta. Nếu không, không có cơ hội khác nữa. Ta hỏi vì sao? Nhưng Giác Ngộ đại sư nói đây là Thiên Cơ. Tổ mẫu vì hôn sự của ta, vất vả nhiều năm như vậy, ta cũng không đành lòng cự tuyệt bà nữa.” Hắn không có gặp được mặt, nhưng ấn tượng đối với cô gái này đã hỏng bét tới cực điểm.

Trương Nghĩa nghe nói thế trầm mặc hồi lâu: “Thật xác định, cô gái này có thể giúp huynh phá sát khí trên người?” Trương Nghĩa đối với việc này rất hoài nghi, một cô gái bình thường, làm sao có thể giúp Bạch Thế Niên phá sát khí mà cao tăng nói. Sát khí dễ phá như vậy, còn nói sát khí gì nữa.

Đối với lần này Bạch Thế Niên cũng không hiểu: “Chưa nói cưới người nào, chỉ nói hôm đó làm xong là có thể phá sát khí trên người của ta. Nguyên do trong đó, Giác Ngộ đại sư chỉ nói đây là Thiên Cơ. Ta nghĩ hồi lâu cũng không hiểu.”

Việc này Trương Nghĩa càng không nói. Nếu như nói là do người, hắn còn có thể phản bác hai câu. Bởi vì muốn phá sát khí trên người một người, đặc biệt là sát khí trên tay bọn họ có vô số nhân mạng như vậy, không phải là người bình thường làm được. Nhưng nói thời gian đại cát, vậy thì không thể phản đối: “Vô phương rồi, nếu không tốt. Đến lúc đó sẽ tìm lấy người vừa ý về nhà là được. Đúng rồi, gần đây huynh còn đang tìm tiểu hồ ly của huynh không, có đầu mối hay không? Không hài lòng tân nương tử, đến lúc đó đem tiểu hồ ly lấy về nhà là được.”

Bạch Thế Niên lắc đầu “Không có, cho dù cô dâu không hợp ý ta, ta cũng sẽ không lấy tiểu hồ ly .” Trương Nghĩa kỳ quái hỏi vì sao.

Bạch Thế Niên để ly rượu trong tay xuống: “Nếu như tìm được nàng, nàng có cuộc sống hạnh phúc, ta sẽ không đi quấy rầy nàng. Nếu như trôi qua không tốt, ta sẽ giúp nàng. Nhưng sẽ không để cho nàng làm thiếp. Thê thiếp khác nhau, ta tin tưởng ngươi không phải là không biết.”

Trương Nghĩa há to miệng nói “Huynh lại không biết người ta là con nhà ai? Vạn nhất là gia đình nhỏ, huynh nguyện ý cưới làm quý thiếp, họ vui mừng còn không kịp nữa.”

Mặt mũi Bạch Thế Niên rất nghiêm túc và trang trọng nói: “Thà làm vợ tên ăn mày, không làm thiếp người giàu. Ta tin tưởng ánh mắt của mình sẽ không sai .”

Có đôi khi Trương Nghĩa cảm thấy Bạch Thế Niên có vài cử chỉ thật điên rồ: “Nói trở lại, đã bảy năm rồi. Huynh chỉ thấy qua nàng có một lần, thời điểm đó vẫn còn nhỏ như vậy. Thời gian bảy năm qua, ai biết nàng biến thành hình dáng gì rồi. Thế Niên, huynh có phải đem tiểu hồ ly của huynh điểm tô cho quá đẹp hay không a. Có lẽ, nàng cũng không phải là người mà chính huynh tưởng tượng tốt đẹp như vậy. Cũng là một kẻ mua bán thế lực, là cô gái yêu tiền tham vinh hoa thì sao?”

Tình huống này, cũng không thể phủ nhận là không tồn tại. Bạch Thế Niên đứng lên mà nhìn lên trăng sáng tròn trịa ở trên trời, một đôi mắt sáng ngời bừng tỉnh thấu triệt hiện ra ở trước mắt. Bạch Thế Niên lấy giọng nói lạnh nhạt mà nói: “Nếu như tiểu hồ ly biến thành người như vậy. Cho dù nàng nguyện ý, ta cũng sẽ không cưới nàng.” Những năm này hắn vẫn muốn tìm tiểu hồ ly, thứ nhất là muốn nhìn nàng trôi qua có tốt hay không? Thứ hai, là nợ tiểu hồ ly một lời giải thích, hắn muốn giải thích hôm đó hắn thật không phải cố ý. Cũng không nhất định là muốn kết hôn làm vợ.

Trương Nghĩa nói cử chỉ Bạch Thế Niên thật điên rồ.

Bạch Thế Niên cười: “Không phải là cử chỉ điên rồ. Chẳng qua là thói quen, giết chóc nhiều thấy máu như cơm bữa. Thì những thứ thuần khiết và tốt đẹp như vậy, chỉ có thể xuất hiện ở trong tưởng tượng.”

Trương Nghĩa không nói gì. Khi còn bé Bạch Thế Niên có một phần tư thời gian cư ngụ ở trong chùa, có thể có ý nghĩ này cũng là bình thường. Nhưng hắn trở thành Đại tướng quân mà không xuất gia trở thành hòa thượng, bản thân đã chính là một kỳ tích. Nên cử chỉ điên rồ nhỏ nhặt thật không coi là cái gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.