Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 33




Editor: Puck - 

“Ấy, Dật Vương gia, ngài cũng không thể nói như thé! Cô là khuyên can mà, dù sao trước mặt mọi người, để cho người ta biết ngài đường đường là Vương gia một nước lại đánh nhau với Tể tướng nước Phong Lịch chúng ta, rất tổn hại hòa khí hai nước đó? Mặt mũi cô và bệ hạ quý quốc cũng khó coi.” Nghe vậy, Sở Túc Lương vội vàng xua tay, cười hì hì giải thích.

Lời vừa nói ra, không khác nào một tia sấm sét giữa trời quang nổ vang trên đỉnh đầu. Quý Du Nhiên trợn to mắt: “Tể tướng?” Người kia? Ca ca của nàng?

“Còn không phải vậy sao? Vân Tướng là Tể tướng trẻ tuổi nhất mấy trăm năm qua của nước Phong Lịch chúng ta, mặc dù tuổi hắn còn trẻ, nhưng lịch lãm phong phú, thi thư trong bụng càng thêm đếm không xuể, mới có thể vào triều một năm đã được bách quan thần phục. Hai năm qua vẫn tích cực bày mưu tính kế vì quân ta, mấy lần hiệp trợ nước Phong Lịch ta đánh đuổi quân Đại Lương mà được phụ hoàng của cô thưởng thức. Nhân tài như thế, đúng là trăm năm khó gặp, trên dưới trong triều đều coi như bảo bối!”

Thân thể Quý Du Nhiên chợt mềm nhũn, “Ngươi nói thật?”

“Vậy còn có sai? Vân Tướng không chỉ có dáng dấp tuấn mỹ vô cùng, bên trong lại càng thêm tài hoa hơn người, phụ hoàng của cô đã sớm có ý tưởng muốn gả Thu Lam trưởng Công chúa cho hắn, vì muốn lưu hắn lại lâu dài ở nước Phong Lịch. Chỉ tiếc!” Sở Túc Lương thở dài, “Cũng không biết tại sao, hai năm qua hắn vẫn phái người thăm dò chuyện tình trong Hoàng thất Đại Lương, lần nghị hòa này, hắn cũng kiên trì tới cùng, cô cũng không có cách nào, nên để cho hắn cùng tới.” 

Vô số tin tức như thủy triều ập tới nàng, Quý Du Nhiên gần như hoa mắt.

Ca ca của nàng, xa nhà tám năm, bây giờ đã làm tới Tể tướng trẻ tuổi nhất của nước Phong Lịch, cũng hỗ trợ nước Phong Lịch tấn công triều Đại Lương, còn được Hoàng đế hết sức coi trọng, muốn cho phép lấy Công chúa?

Trong đầu chậm rãi tiêu hóa tin tức này, trong lòng Quý Du Nhiên đột nhiên khẽ động, liền đối mặt với tròng mắt cao ngạo kia của Thu Lam trưởng Công chúa.

“Hừ!” Thu Lam trưởng Công chúa lập tức hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ quay đầu đi.

Quý Du Nhiên mím môi, trong lòng lại hơi khó chịu.

Thời gian trôi đi tám năm, nàng khó khăn lắm mới một lần nữa nhìn thấy ca ca của mình, còn chưa kịp hỏi han ôn chuyện với nhau, đã nghe được tin tức hắn muốn lấy vợ, hơn nữa còn là một nữ nhân như vậy? Công chúa như thế, nếu đứng từ xa nhìn thì không có gì. Nhưng mà, nếu như cùng nàng thành cô tẩu... Chỉ bằng câu nói ngày hôm qua của Thu Lam trưởng Công chúa nói với nàng, cùng với biểu hiện hôm nay của nàng ta, nàng cũng đã cảm thấy không dễ sống chung rồi.

“Ha ha, Dật Vương phi xin thứ lỗi. Thật sự năm xưa Thu Lam vừa thấy Vân Tướng đã thương, chỉ tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Vân Tướng coi như không thấy tình ý của con bé, Thu Lam vì hắn, đành chờ tới bây giờ còn không chịu xuất giá. Hơn nữa hiện tại biết trên thế gian còn có Dật Vương phi tồn tại, con bé tự nhiên hết sức ghen tỵ với nữ tử đã chiếm hết tất cả lực chú ý của Vân Tướng. Cho nên, bây giờ nhìn thấy diện mạo thật của Vương phi, con bé khó tránh khỏi cho Vương phi sắc mặt tốt.” Bên kia, nhìn thấy dáng vẻ hai nữ nhân, Sở Túc Lương cười đến thấy răng không thấy mắt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Quý Du Nhiên lập tức phát hiện một điểm không đúng, “Nàng ta không biết... Quan hệ giữa ta và Tể tướng các ngươi?”

“Ai mà thèm? Dù sao ngươi đã lập gia đình!” Thu Lam trưởng Công chúa hừ lạnh một tiếng, mùi vị không vui trong lời nói vẫn rất nặng.

Như thế xem ra, ca ca cũng không nói thân phận của nàng cho nàng ta biết? Một nghi vấn dần nổi lên trong lòng, Quý Du Nhiên nghĩ không ra: Thời gian ngắn ngủi tám năm, ca ca sao lưu lạc đến nước Phong Lịch, hơn nữa còn một đường làm tới Tể tướng nước Phong Lịch? Thêm vào đó, nhìn dáng dấp, ca ca có vẻ rất được Thái tử nước Phong Lịch tin cậy, ngay cả Thu Lam trưởng Công chúa cũng một tấm chân tình với huynh ấy.

Nhưng mà, bọn họ có biết thân phận chân thật của ca ca không?

Liếc nhìn Sở Túc Lương, mắt thấy người này cười càng ngày càng càn rỡ, cặp mắt kia không chút do dự quét tới quét lui trên người nàng, dường như muốn nhìn thấu rõ nàng, ánh mắt này khiến cho nàng rất không vui. Quý Du Nhiên giận tái mặt: “Thái tử điện hạ nước Phong Lịch, ta là Dật Vương phi, không phải mỹ nhân trong hậu cung của ngươi.”

“Cô biết rõ! Cô chính là muốn nhìn một chút, nữ nhân khiến Vân Tướng tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy rốt cuộc có dáng dấp như thế nào. Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy diện mạo chân thật, tự nhiên không nhịn được muốn nhìn kỹ.” Sở Túc Lương vui vẻ nói xong, cặp mắt kia còn chưa hề dời khỏi người nàng. die~nd a4nle^q u21ydo^n

Quý Du Nhiên nhất thời lạnh mặt xuống.

Phượng Dục Minh lập tức kéo nàng ra phía sau: “Không cho nhìn chằm chằm vào ái phi của bổn Vương!”

“Ấy, Dật Vương gia ngài không cần hẹp hòi như vậy chứ! Cô lại không giành của ngài.” Sở Túc Lương cười hì hì, thái độ cợt nhả khiến cho Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh nhìn mà ghét.

Phượng Dục Minh liền kéo tay Quý Du Nhiên, “Thôi! Ái phi, người đã gặp, phụ hoàng không trách được lên đầu chúng ta, chúng ta trở về đi thôi!”

“Ừm.” Nàng cũng có ý này. Quý Du Nhiên đáp lời, rồi định theo hắn trở lại hậu viện, nào có thể đoán được giọng Sở Túc Lương mang theo ý cười lại vang lên sau lưng, “Dật Vương phi, nếu như cô nói đầu đuôi kinh nghiệm những năm này của Vân Tướng cho ngươi biết, dùng cái này đổi lấy một ly trà thơm, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Quý Du Nhiên đột nhiên dừng bước lại: “Ngươi nói cái gì?”

Sở Túc Lương xoẹt một cái mở quạt ra, tiêu sái quạt hai cái trước mặt nàng, mới từ từ nói: “Không gạt ngươi, ban đầu khi Vân Tướng mới tới nước Phong Lịch thì nương nhờ làm môn hạ của cô. Là cô tiến cử hắn cho phụ hoàng, sau đó một đường nâng đỡ hắn lên vị trí Tể tướng. Dĩ nhiên, cũng bởi vì cô tiến cử nên hắn và Thu Lam mới quen biết nhau.” Nói xong, nháy nháy mắt với nàng, “Cho nên, cô và hắn sớm là bạn chi giao vượt qua nguy hiểm, cô đều biết rất rõ ràng tất cả của hắn. Ngươi có bất kỳ nghi vấn gì, tất cả đều có thể tới hỏi cô, cô hễ biết thì sẽ nói mà đã nói thì sẽ nói hết!”

“Thì ra là như vậy.” Quý Du Nhiên gật đầu, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt.

Sở Túc Lương cũng ý vị gật đầu, “Đúng là như thế! Cho nên, cô cũng biết rất chi tiết tất cả về ngươi, vì thế tối hôm qua sau khi dự yến xong, hôm nay vội vàng tới đây bái kiến. Chỉ có điều thật xin lỗi, tính khí xá muội hơi quá, mạo phạm ngươi, cho nên cũng dẫn con bé tới nhận lỗi với ngươi.”

Càng nói, hài lòng trên mặt người này càng nhiều, thậm chí còn nháy mắt với nàng, hoàn toàn không có giác ngộ thân là Thái tử một nước.

Quý Du Nhiên khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà, biết ta rất tường tận, Thái tử điện hạ lại vẫn không báo cho Thu Lam trưởng Công chúa biết quan hệ giữa ta và Tể tướng của quý quốc, thật sao?”

“Ừ, cô cảm thấy, đây là việc của hai người, tự các người giải quyết là được rồi.” Sở Túc Lương vẫn cười đến như hoa, “Như thế nào? Dật Vương phi, ngươi có phải nên tự tay pha cho cô một ly trà, chúng ta ngồi xuống tâm tình tiếp?”

“Không cần thiết.”

Quý Du Nhiên lạnh lùng nói, thành công khiến cho nụ cười của hắn cứng lại.

Lại cho hắn một cái liếc mắt, Quý Du Nhiên lạnh lùng nói: “Về chuyện nước Phong Lịch, ta không có hứng thú. Về Tể tướng của quý quốc, ta có hứng thú, nhưng tội gì để cho người khác tới nói cho biết. Hắn muốn gặp ta, sẽ tự mình tới cửa, ta cũng không muốn biết tin tức của người ta quan tâm nhất từ trong miệng người khác. Thái tử điện hạ, Thu Lam trưởng Công chúa, hai người bận rộn, phu thê chúng ta cũng không lưu hai người lại lâu nữa, hai người vẫn nên tranh thủ thời gian hồi cung đãi khách đi!” Nói xong, kéo Phượng Dục Minh đi.

“Ái phi.” Vừa đi theo bước chân như bay của Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh vừa buồn buồn nói, “Người nàng quan tâm nhất không phải là bổn Vương sao?”

Bước chân Quý Du Nhiên khựng lại, sau lưng lại truyền đến tiếng cười ha ha không chút khách khí của Sở Túc Lương.

“Đúng rồi, Dật Vương phi, cô cuối cùng còn quên hỏi ngươi một câu. Ban đầu, cô đưa cây lược gỗ kia cho ngươi, ngươi dùng được chứ?”

Trong lòng lại giật nảy! Quý Du Nhiên bỗng nhiên quay đầu lại: “Là ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.