Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 7




Kate khoanh tay, quay lưng lại với nhóm người đứng trong phòng khách. Cuộc tranh cãi vẫn chưa ngã ngũ, vì chẳng ai chịu ngồi xe ngựa tới Brighton.

− Tôi không đâu đấy- Willy nói dứt khoát- tôi sẽ cưỡi ngựa cuả tôi .

− Em cũng thế- Kate tuyên bố

− Tôi đi ngựa với Willy- Danny cũng một mực.

− Tôi cũng cưỡi ngựa . Cho nên em thấy đấy, Kate, em phải ngồi vào xe với cô Sarah thôi

− Không!- Kate kêu lên- Dì Sarah, dì hãy bảo cô Nell ngồi với dì, cháu không thể chui vào cái hòm xe cũ kỹ bít bùng suốt dọc đường thế!

− Nell không đi được- Bá tước nói .

− Tại sao?

− Ông Hatch và bà Premble sẽ xa chúng ta một thời gian. Để làm lễ cưới và hưởng tuần trăng mật.

− Thế là thế nào? Sao cô ấy chẳng nói gì với em cả?- Kate nói buồn buồn, mặc dù nàng không ngạc nhiên.

− Bà ấy không biết phải nói thế naò- Bá tước đáp- Bà ấy đã nhờ Hatch báo với anh. Anh đã cho họ nghỉ một tháng, vì vậy Nell không thể đi Brighton cùng chúng ta được.

− Thế thì dì Sarah sẽ ngồi xe với người hầu cuả dì .

− Đã đành, nhưng cháu không thể cưỡi ngưạ khơi khơi liền năm, sáu giờ được đâu- Sarah nói .

− Cháu đã có John và Eliza đi kèm. Với đội hộ tống như vậy, cháu có thể đi đến tận cùng thế giới cơ!

Chuyến đi hoá ra lại vô cùng mệt nhọc, bụi bặm và chán ngắt vì Eliza và John cãi cọ nhau suốt dọc đường nên chẳng đưá nào để tâm tới bà chủ cuả mình. Bá tước thì mãi tít ở đằng trước, thành ra Kate chẳng có ai để chuyện trò . Cuối cùng, khi họ cảm thấy làn gió biển mằn mặn cuả Brighton phả tới, Kate gần muốn ngất xỉu .

Dinh thự Mannering nằm trên phố Steine, một toà nhà ba tầng với lối kiến trúc cực kỳ lãng mạn, theo con mắt cuả Kate. Vì hành lý đã được Kirkly cùng các gia nhân nhà Mannering chở đến từ mấy hôm trước, John chỉ còn mỗi một việc là coi sóc mấy con ngựa . Kirkly ra tận bậc thềm đón Kate làm nàng có cảm giác như vẫn đang ở nhà .

− Bồn nước nóng đã chuẩn bị xong, thưa bà chủ . Tôi sẽ dẫn bà về phòng.

− Bác chu đáo quá, Kirkly- nàng mỉm cười.

− Dạ thưa đó là lệnh cuả ông chủ.

− Ồ ra vậy ...đi thôi, Eliza- nàng nói và theo Kirkly lên tầng hai . Chẳng thấy bóng dáng Bá tước đâu . Nàng được dẫn vào một căn phòng rộng rãi, sáng suả, trang trí nhã nhặn mà tuyệt đẹp. Căn phòng có một cánh cưả mở ra ban công và một cửa khác mà nàng nghĩ là thông sang buồng trang điểm. Một bồn tắm cẩm thạch đầy nước đã đặt sẵn chờ nàng.

− Eliza, chắc cô mệt lắm rồi . Giúp tôi cởi khuy áo rồi tìm về phòng mình nghỉ ngơi đi .

− Ôi, cám ơn cô chủ- Eliza mệt mỏi đáp.

Kate ngồi trong bồn tắm, đầu ngả lên thành bồn, mắt lim dim, tận hưởng cái mơn man khoan khoái của làn nước ấm. Rồi nàng chợt nhận thấy mình đang nghĩ về chàng. Nàng mở mắt, lắc lắc đầu, nhưng nàng ngạc nhiên nhận thấy không phải tưởng tượng mà đúng là chàng đang đứng đây, trong phòng cuả nàng, đôi mắt xanh lấp lánh, miệng mỉm cười.

− Branwell, anh làm gì ở đây vậy?- Nàng bật nhỏm dậy, nhưng sực nhớ đến trạng thái trần truồng cuả mình, nàng lại ngồi thụp xuống, cho nước ngập tới tận cằm.

Chàng toét miệng cười.

− Rất tiếc phải làm phiền em, Kate, nhưng anh đã dùng buồng trang điểm cuả em làm phòng ngủ . Bọn người hầu không biết, đem để đồ cuả em ở đó . Anh mang sang đây vì sợ em cần ngay- chàng nói và xếp mấy thứ đồ mỹ dung cuả nàng lên bàn phấn. Nhưng, đáng lẽ phải đi ra thì chàng cứ chần chừ và lân la trong phòng. Nàng nhìn chàng cảnh giác.

− Em cưỡi ngựa, mệt lắm phải không?- chàng hỏi vẩn vơ

− Vâng.

− Tại em cứ khăng khăng không chịu ngồi xe, mà anh thì muốn chiều theo ý em.

− Cám ơn anh, lần trước em cũng phải đi ngưạ liền bốn tiếng từ Cambridge về Luân Đôn đấy thôi- nàng nói mát.

− Hoàn cảnh lúc ấy khác- chàng nói và xán lại gần bồn tắm, mắt lướt dọc theo cổ nàng rồi nhìn sâu hơn xuống nước .

− Anh tính làm gì vậy hả?- nàng hỏi, nhìn chàng chằm chằm.

− Để anh kỳ lưng cho nào, chỗ này này, tay em làm sao với tới được- giọng chàng khàn đi, chàng với chiếc khăn mặt và quỳ xuống.

− Cám ơn ngài, nhưng tôi có thể tự làm được.- nàng gắt gỏng.

− Đừng gọi chồng em là ngài, nghe kỳ lắm- chàng nhúng chiếc khăn vào nước rồi cọ nhẹ lên lưng nàng, gần như mơn man hơn là chà xát.

− Cũng không kỳ hơn cuộc hôn nhân này đâu- nàng nói và cố nhích ra xa, cảm thấy máu trong người như đang biến thành chất cháy .

− Đừng nói thế, Kate- chàng thì thầm và hôn phớt lên cổ nàng, rồi môi chàng gắn lấy môi nàng khát khao, khẩn khoản, gần như van xin nàng đừng kháng cự . Nàng muốn nhượng bộ chàng. Nàng muốn gạt hết mọi giận hờn, ghen tuông và ngờ vực để ngã vào vòng tay chàng. Cảm thấy sự hưởng ứng cuả nàng, chàng luà cả hai tay xuống nước chụp lấy đôi vú tròn trịa cuả nàng, làm nàng run rẩy đến không sao kìm chế .

− Cho phép anh, Kate. Hãy nói là em muốn anh đi . Nói đi- chàng đòi hỏi, giọng chàng căng ra

− Không!- nàng thì thào, như muốn hụt hơi . Nàng không thể nói bằng lòng, nàng không thể đồng ý dễ dàng như vậy được! Ôi, nhưng nàng lại thèm muốn chàng. Nàng ước chàng cứ chiếm lấy nàng ngay đi, bất kể sự chống cự cuả nàng.

− Em cũng muốn anh, em biết thế mà- chàng năn nỉ- Naò, Kate, em nói thế đi .

Không, nàng không thể khuất phục chàng đơn giản như vậy được. Nàng nhoài ra khỏi tay chàng và cất giọng lạnh lùng.

− Đừng có hão huyền nữa, thưa ngài!

Nàng thấy quai hàm chàng cứng lại, ánh mắt lộ vẻ đau đớn, và nàng hiểu mình đã đi quá xa .

− Có lẽ thế thật. Anh xin hứa sẽ không lập lại sai lầm một lần nữa- chàng nói và đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Nàng muốn gọi chàng lại . Nàng muốn xin lỗi chàng, nhưng nàng không thể . Nàng còn chưa học được cách vươt. qua bản thân mình. Nàng bật dậy khỏi bồn tắm và cứ nguyên cả thân hình trần truồng ướt đẫm, nàng đổ sụp xuống giường, để mặc cho nước mắt trào ra .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.