Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng

Chương 3




Chỉ trong một tuần, tư dinh cuả Bá tước Mannering đã có nhiều thay đổi. Kate dự định sẽ trả lại cho ngôi nhà cái vinh quang cuả thời kỳ hoàng kim mà nó đã từng có dưới bàn tay cai quản cuả bà mẹ chồng mình trước kia.

Wilson Malmsey xuất hiện trước cổng nhà bạn mình vào cái gìơ mà tự anh cho là con "quá sớm"- buổi sáng mới chỉ chớm bắt đầu. Lão quản gia Kirkly mở cửa, kính cẩn nhận mũ, áo khoác và chiến can từ tay Wilson.

− Chào ông bạn già. Bá tước đã dậy chưa?

− Tôi e rằng ngài Bá tước đã rời khỏi đây và sẽ không sớm có điều kiện trở về đâu ạ.

− Trời! Chẳng lẽ ông muốn nói là hắn ta lại đi biển rồi à? Có quỷ mới hiểu nổi con người ấy- Wilson bắt đầu lấy lại mũ áo từ tay lão quản gia và chuẩn bị rút lui thì bỗng anh dừng lại vì nghe thấy lời mời mọc.

− Tuy vậy, thưa ngài, phu nhân Mannering hiện đã dậy, ngài có cần gặp không ạ?

− Sao? phu nhân Mannering ở đây à? Không thể có chuyện như vậy được. Chính mắt tôi hôm qua vừa nhìn thấy cô ta cơ mà.

Lão quản gia hắng giọng.

− Vậy ngài có cần gặp không ạ?

− Thôi, thôi, để khi khác!

Wilson nói. Anh cảm thấy lúng túng và quyết định rút lui là tiện hơn cả. Nhưng đúng vào thời điểm đó lại có tiếng gõ cưa?, rồi cánh cưa? bật mở và bà Haverly bước vào. Bà gật đầu chào Wilson rồi trút cả đống áo mũ lỉnh kỉnh lên tay Kirkly. Lão quản gia cứ thế lùi dần sang phòng để đồ.

− Đứa cháu Kate yêu quý cuả tôi đâu rồi?- Bà Sarah vui vẻ hỏi.

− Kate à? Tôi tưởng cô ấy tên là Claire chứ? Nhân tiện xin chúc bà một buổi sáng tốt lành, thưa bà Haverly.

Wilson nói và thầm nghĩ có lẽ trong hoàn cảnh này mà về ngay thì thật không tiện.

− Sao lại Claire? Không, không, anh chẳng hiểu gì cả! Branwell cưới cô cháu gái tôi, tên nó là Kate- Bà Haverly quay lại phía Kirkly lúc này đã tiến vào đứng gần đó- Hai đứa đâu rồi... hay là vẫn còn chưa dậy?- Và bà cười khúc khích có vẻ khoái trá.

− Phu nhân Mannering đang ngồi trong thư viện còn ngài Bá tước đã rời khỏi đây để đi biển từ sáng sớm rồi ạ- Kirkly đáp.

− Thật à?- Sarah kêu lên sửng sốt- Sao vậy nhỉ? Thôi được, tôi sẽ tìm hiểu cho ra lẽ. Đi nào, Wilson- và bà túm tay anh kéo đi.

− Tôi sợ như thế có phiền bà chủ không?- anh tỏ ra lưỡng lự.

Tuy vậy đôi chân anh vẫn bước tới chỗ căn buồng cuối hành lang, như thể bị một mãnh lực nào đó lôi kéo. Và ở đó anh bắt gặp một tạo vật đáng yêu nhất trên đời mà anh chưa từng gặp.

− Dì giới thiệu với cháu, ngài Wilson, một người hơi lập dị, nhưng rất đáng mến- bà Sarah nói và ôm choàng lấy cô cháu gái cuả mình.- Nào, bây giờ cháu hãy cho dì biết có chuyện gì mà Branwell lại bỏ đi biển ngay sau ngày cưới như thế? Bọn cháu cãi nhau à?

− Ôi, dì Sarah, không phải thế đâu. Anh ấy bắt buộc phải đi đấy thôi.

− Sao lại thế?- Sarah tỏ vẻ ngạc nhiên.

− Hình như anh ấy được trao một nhiệm vụ gì đó rất quan trọng- Kate nói một cách ấm ức.

− Thật à?- Wilson thốt lên- Vậy mà tôi lại cứ tưởng...

Biết mình lỡ lời, anh vội nín bặt, và từ đó rất thận trọng khi mở mồm. Tuy vậy, sau gần một giờ tiếp xúc, Wilson đã say như điếu đổ cô vợ người bạn thân nhất cuả mình, và anh đánh liều mời nàng đến nhà hát ngay tối hôm ấy. Thấy bà Haverly đưa mắt nhìn mình đầy ngụ ý, anh đành phải mời bà đi cùng. Bà ta lập tức nhận lời. Về mặt hình thức, đó chính là buổi ra mắt đầu tiên cuả Kate trước những giới quý tộc với danh nghĩa là nữ Bá tước Mannering.

Nàng ngồi trong lô và đưa mắt nhìn khắp nhà hát. Nàng đã từng đến đây xem kịch, nhưng lần này, dưới mắt nàng, mọi thứ xem ra đều khác lạ. Giờ đây nàng đã là một bộ phận cuả cái xã hội thượng lưu tráng lệ này! Những quí ông ăn mặc tao nhã gật đầu chào Wilson và dõi ánh mắt ngưỡng mộ theo từng cử động cuả nàng. Những tiếng rì rầm lan dần quanh các hàng ghế, dường như mọi người đã nhận ra nàng là nữ Bá tước Mannering. Rồi một người tiến lại phía nàng và nàng nhận ra bóng dáng quen thuộc cuả Tom Moore với cặp mắt sáng, mái tóc xoăn uốn quanh khuôn mặt điển trai.

− Anh Moore!- Kate kêu lên vui sướng. Nàng hầu như bật khỏi chỗ ngồi- Em đã hy vọng sẽ được gặp lại anh ở London!

− Thật ư, Kate bé bỏng cuả anh?... Lẽ nào nàng tiên kiều diễm trong ký ức anh đang hiện diện ở đây?- Anh nói khẽ và nhẹ nhàng hôn lên bàn tay đeo găng cuả nàng.

− Em không biết. Thế theo anh thì sao?- Nàng hỏi lại và cho phép anh chiêm ngưỡng mình giây lâu. Anh nén một tiếng thở dài rồi quay lại gật đầu chào Wilson vừa mới từ ngoài bước vào với mấy cốc nước chanh trong tay. Wilson đặt các thứ xuống và thân mật vỗ vào lưng nhà thi sĩ.

− Tom, khoẻ không anh bạn?

− Vẫn như mọi khi, Wilson ạ. Nhưng tại sao cậu không cho tớ biết nàng Nea đã rời bỏ hòn đảo thần tiên cuả tớ để cập sang bến bờ khác?

− Nea nào? Cậu định nói nữ Bá tước Mannering đây là nàng Nea trong các bài thơ cuả cậu à? Wilson sửng sốt hỏi.

− Thì còn ai vài đây nữa? Mặc dù khi đó nàng chưa phải là nữ Bá tước Mannering.

− Ồ, Tom, đã lâu lắm rồi tôi mới lại gặp anh đấy nhỉ?- bà Haverly thốt lên lúc vừa bước vào lô sau khi đã tán gẫu với bạn bè ở gian tiền sảnh.

− Ôi, bà Sarah, bà vẫn đẹp như xưa- Tom Moore duyên dáng nói.

− Giới thiệu với anh, đây là cô cháu gái cuả tôi- dì Sarah nói và mỉm cười hạnh phúc.

− Cháu cô? Trời ơi, đêm nay quả là lắm sự bất ngờ- Tom chắt lưỡi ra vẻ ngạc nhiên.

− Chả lẽ hai người biết nhau rồi hay sao?- dì Sarah hỏi.

− Tất nhiên, dì ạ. Dì có nhớ cháu đã nói về anh Moore ở Bermuda năm ngoái không?- Kate mỉm cười nhớ lại "mối tình" thoảng qua cuả hai người. Mới đó mà tưởng chừng như đã hàng thế kỷ trôi qua.

− Đúng đấy, chỉ có điều tôi sợ mình đã để nàng Nea rơi vào tay kẻ khác rồi- Moore buồn rầu nói.

− Nea?- Kate lạnh lùng hỏi lại- Cái từ đó có nghĩa là gì vậy?

− Chắc goi chơi thế thôi, chẳng có nghĩa gì đâu- Wilson nói xen vào, lòng thầm mong Tom Moore biến nhanh cho khuất mắt.

− Từ đó có nghĩa là người yêu dấu- Tom Moore mơ màng nói, ánh mắt đắm đuối nhìn nàng.

− Ồ- Kate khẽ thốt lên và cắm mặt nhìn xuống.

− Tôi e là vở kịch sắp bắt đầu rồi đấy- Sarah chìa tay ra cho Tom Moore. Hiểu ý, anh chàng cúi chào và cất bước lui ra. Có tới vài chục cặp mắt trong đám đông nãy giờ chăm chú chứng kiến cảnh Tom Moore săn đón người đẹp. Trong đó có một cặp mắt đen nhìn ngắm kỹ lưỡng Kate trước khi quay sang bên.

− Anh Alban, họ nói đó là vợ cuả Bá tước Mannering đấy. Nhưng anh có biết tại sao tay Bá tước vừa mới cưới vợ đã hớt hải đi biển ngay không?

Cặp mắt nâu của Bá tước Alban Mirabel hướng theo cái nhìn cuả cô em và lập tức dán chặt vào Kate. Y nhìn quá lộ liễu đến nỗi Kate cũng nhận thấy! Nàng ngửng lên và bắt gặp ánh mắt y. Y gửi nàng một cái hôn gió. Nàng quay mặt đi nơi khác.

Moravia tức tối trước vẻ nịnh đầm cuả ông anh họ mình. Bực nhất là y luôn tìm cách ve vãn đàn bà ngay khi có sự hiện diện cuả nàng. Nàng cố nhẫn nại đợi cho sự thèm khát trong cặp mắt y dịu lại rồi mới lên tiếng.

− Sao, anh có ý kiến gì không?

− Em hỏi anh tại sao tay Bá tước lại bỏ cô vợ mới cưới ở nhà một mình ấy à? Tại hắn là thằng ngu chứ sao.

− Không đâu, anh yêu, hắn đi theo lệnh cuả Pitt đấy!

− Hả, tại sao em biết?

− Em nghe thấy bà Haverly nói thế... Tin tuyệt mật đấy.

− A, vậy thì ra tàu Gypsy đi tìm hạm đi Pháp. Phải đưa tin này đi ngay.

Mirabel nói với cô em gái và cả hai người giật mình quay lại phiá sau vì sự xuất hiện cuả một người có hình dáng quái gỡ.

− Tại sao anh dám gặp chúng tôi ở đây?- Moravia nổi cáu.

Jack Walepole ngả mũ và ngồi ghé vào tay vịn trong lô.

− Hoàn cảnh bắt buộc, thưa bà. Tôi đã gặp một người có đầy đủ kiến thức về thử thuốc bột mà bà yêu cầu. Ông ta sẵn sàng gửi một ít cho bà, nhưng cần phải có tiền ngay, mà ông ta lại ra đi vào đêm nay ...

Công nương Moravia giơ tay phác một cử chỉ bực dọc, nhưng Mirabel cản lại. Y rút từ trong ví mấy đồng bạc và dúi vào tay gã lưu manh xấu xí.

− Rất may là ông đã đến đây- y nói- chỗ tiền này để mua thứ bột đó, phần còn lại sẽ trao cho anh đêm nay ngoài bãi biển, được không Jack?

Jack Walepole nheo cặp mắt ti hí lại.

− Vì sao lại phải làm thế ạ?

− Vì tôi có một thông tin muốn nhờ anh chuyển hộ, rõ chưa?

− Cứ phải đúng giá thôi, thưa ngài Bá tước. Cái gì chả có giá cuả nó.

− Được rồi! Bọn ta đâu có tiếc tiền. Nhưng nói chuyện ở đây không tiện- Mirabel đứng dậy kéo tay Jack Walepole đi ra ngoài- Anh sẽ về ngay, Mora. Em cứ ngồi xem đi.

Trong lúc Walepole đi ra, ánh đèn trên đường hắt lên mặt y, và Kate vô tình nhìn thấy. Nàng suýt bật lên tiếng kêu sợ hãi. Jack Walepole! Nàng tưởng đã quên hẳn được con quỷ này cùng cái đêm hắn định làm nhục nàng mấy tháng trước đây. Bóng dáng hắn khiến nàng liên tưởng đến những hiểm họa đang rình rập đâu đó. Lạy Chuá! Hắn đang ở London! Nàng ngồi lặng đi, bất động, toàn thân trắng nhợt.

− Có chuyện gì thế cháu?- Sarah tỏ ra lo ngại.

− Không có gì đâu ạ!- Kate vội trấn an bà.

Walepole đã đi ra ngoài nhưng Kate vẫn nhìn đăm đăm vào chỗ ghế lô mà gã vừa rời khỏi. Chỉ mãi đến khi Bá tước Mirabel quay trở lại một mình thì nàng mới dời mắt đi chỗ khác.

Wilson bắt gặp Mirabel vẫn ngó phu nhân Mannering chằm chặp. Không kìm được, anh lên tiếng.

− Bá tước gì thứ nó! Nếu tên đó còn nhìn sang đây thì tôi phải đến bẻ gãy sống lưng nó ra!

Bà Haverly bật cười khoái trá, còn Kate tặng anh một nụ cười tươi tắn.

− Không cần đâu, Wilson- Dì Sarah nói- Vở kịch đã bắt đầu rồi.

Quả là vở kịch Giấc Mộng đêm hè đã bắt đầu thật, và không còn sự cố nào ảnh hương đến Kate nữa. Tất nhiên, giữa các màng, trong lúc nghỉ ngơi giải lao, những lời đe dọa cuả Wilson thỉnh thoảng lại vang lên, hướng về phiá anh em tay Bá tước đang ngồi. Nhưng Kate cảm thấy đã thích nghi dần với hoàn cảnh, và nàng không để tâm gì đến những chuyện vặt ấy.

Wilson đưa nàng về nhà rồi tiếp tục đi tháp tùng Sarah. Lúc anh chuẩn bị quay về sau khi đã đưa bà đến tận cửa, bà chợt vỗ nhẹ vào vai anh.

− Này, Wilson, nhớ đối xử khéo với Kate cuả tôi đấy nhé. Anh hiểu tôi chứ?

− Sarah, bà làm tôi ngạc nhiên đấy. Chẳng lẽ tôi lại dám đi quá trớn ư?

Bà bật cười.

− Tất nhiên là không rồi. Nhưng miêng lưỡi thế gian khiếp lắm, vả lại Branwell đang ở xa, vì vậy cẩn thận vẫn hơn.

− Bà cứ tin ở tôi!- Wilson hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.