Cướp Lấy Em

Chương 17: Biên cố sự




Mỗi ngày tôi đều ngồi bên đọc cho Ưng Trạch 1 đoạn truyện, hay một vài mẩu tin thời sự, có lúc là vài mẫu chuyện hài nữa. Tôi hi vọng mình nói chuyện nhiều một chút để anh ấy có thể nghe thấy mà tỉnh dậy. Nhìn cách anh ấy ngủ tôi nghĩ anh tính cách sẽ không ngang ngược như Ưng Điềm đâu.

Như thói quen, sau khi cất sách đi, tôi lại bên ngắm nhìn anh một chút, len lén đưa tay lên sờ má, rồi sờ lên chóp mũi cao vút của anh nữa, nhân lúc anh ấy chưa tỉnh tranh thủ mà sờ 1 tí. Chứ anh ấy mà tỉnh rồi thì có ngắm trai đẹp cũng khó lắm ấy.

Tiếng của người hầu gọi làm tôi giật điếng người, cứ như mình là kẻ trộm ấy.

- Thưa tiểu thư, lão phu nhân cho gọi.

Tôi thái độ luống cuống trả lời cô ấy.

- À.. ừ... tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.

Xuống đến phòng khóc, tôi đã thấy bà Lam và Ưng Điềm đã ngồi đó sẵn, tôi thấy nét mặt bà Lam rất tươi vui.

- Tiểu Di, đến đây nào cháu.

- Vâng ạ.

Tôi đến ngồi kế bên bà Lam, còn anh ta thái độ vẫn rất chi là đáng ghét. Bà Lam nhẹ nhàng nói với tôi.

- Cháu lấy Ưng Điềm nhé, và sinh cho ta mấy đứa chắt khỏe mạnh dễ thương nào.

- Vâng, cháu đồng ý.

- Vậy tốt quá rồi, để ta xem ngày giờ tốt sẽ làm một đám cưới linh đình cho hai đứa.

Vì đây là điều mà tôi không thể từ chối được, chỉ là tôi thấy buồn cho số phận mình thôi. Sinh ra không biết ba mẹ mình là ai, đã thế còn bị đem đi vứt, đến mức lấy chồng cũng không thể lấy người mình yêu thương mà phải gã cho tên đáng ghét này.

Đêm ấy, tôi không tài nào ngủ được, không phải nôn nao vì sắp lấy chồng, không phải vui sướng vì sắp gã vào nhà giàu. Mà vì nghĩ sắp tới sẽ chung phòng, chung giường với kẻ ngay từ đầu gặp đã coi tôi là kẻ bu bám tài sản nhà hắn.

Như thói quen, tôi lại đi vào phòng Ưng Trạch, ngồi xuống bên cạnh anh tâm sự với anh.

- Sau này chắc em sẽ không thể đến bên anh mỗi ngày để kể trò chuyện với anh nữa. Thật sự tâm trạng em bây giờ hỗn độn lắm, em chỉ muốn chúc anh mau tỉnh lại nhé, bà Lam đang mong ngóng anh lắm đấy.

Tiếng nói của Ưng Điềm vọng lên, không biết anh ta đã đến từ bao giờ.

- Cô lại đi nói chuyện với người không nghe thấy mình?

- Còn tốt hơn nói với người nghe thấy mà như bị điếc.

- Cô là đang ám chỉ tôi?

- Ai có tật người ấy giật mình.

- Kệ, cô muốn nói gì thì tùy. Dù sao sau này cô là vợ tôi, tôi sẽ tùy tiện xử lý cô.

- Đê tiện.

- Nhưng mà... tôi không có hứng với cô. Mau ký vào đây, khi nào tôi nắm hết cổ phần, kể cả 8% cổ phần của dâu trưởng nữa. Tôi sẽ chi cho cô 10 tỷ, à mà không, loại người ham tiền như cô, tôi sẽ chi cho cô 20 tỷ và chúng ta chính thức ly hôn. Đường ai nấy đi.

Tôi đứng lên, đi về phía Ưng Điềm, mặt lạnh lùng nhưng không kém phần đanh đá.

- Không cần, anh muốn lấy gì tùy anh. Tôi đi vào từ hai bàn tay trắng và sẽ ra về với hai bàn tay trắng, không lấy của nhà anh 1 xu. Anh biết vì sao không? Bởi tôi không phải loại người như anh.

- Cô... hãy đợi đấy.

Tôi bước ngang qua anh ta, thấy nét mặt tức giận của anh ta tôi lại có phần hả hê.

[...]

Quà cưới, bà Lam cho tôi rất nhiều, vòng vàng, nhẫn kim cương, ngọc ngà phỉ thúy... ôi lắm loại đắt tiền. Thậm chí váy cưới cổ trang cũng được nhà thiết kế nổi tiếng thế giới desige, và loại vải chính là lụa cao cấp nhất của tập đoàn Lý gia này.

Tôi sờ tay lên váy cưới xinh đẹp mà nghĩ phí cho một cuộc hôn nhân, đáng lý ra chiếc váy cưới xinh đẹp đắt tiền này phải được khoác lên người cô dâu hạnh phúc mới phải, chứ không phải cô dâu sắp đặt là tôi đây. Nhìn từng nét thêu hình phượng hoàng tỷ mỹ thế nào, thậm chí cả vương miệng cũng được nạm cả kim cương. Thậm chí cả giày cũng được làm rất kỳ công, hình phượng hoàng chạy dài từ đầu đến cuối gót chân, trên miệng phượng hoàng còn ngậm cả ngọc.

Bà Lam lên phòng, cô người hầu đi theo còn mang theo gì đó nữa, cô ấy để một cái hộp lên bàn và cúi chào rồi đi xuống. Tôi điềm tĩnh lại chào bà ấy.

- Bà Lam...

Bà Lam tươi cười rạng rỡ, nắm lấy tay tôi cùng lại bên giường ngồi.

- Tiểu Di à, cháu có hài lòng mọi thứ bà cho cháu không?

- Dạ, mấy món đó rất đẹp ạ, nhưng... bản thân cháu thật sự không cần.

- Tại sao?

- Tại đời người chỉ mong được lấy người mình yêu và yêu thương mình thật sự, của cải cũng chỉ là vật phù du.

- Tiểu Di à, ta xin lỗi. Cháu có biết vì sao ta chọn cháu không?

- Dạ không ạ.

- Tại vì ta mong tuổi già được vui vẻ, hạnh phúc. Lúc ta thấy cháu chăm sóc cho mấy người già ở chùa, ta thấy được sự hài lòng và hạnh phúc trên mặt họ. Ta cũng muốn thế, cũng muốn được đối xử chân thành chứ không phải vì tiền bạc mới đối đãi tốt với ta, ta lại nhìn ra nét đó ở cháu. Ta xin lỗi vì đã ép cháu làm việc mình không muốn.

- Cháu không sao đâu, đây là cháu tự nguyện mà. Bà đừng nghĩ gì hết.

- Ừ, thôi cháu nghĩ ngơi đi, ngày mai là làm cô dâu rồi.

- Vâng ạ.

Bà Lam đi rồi, tôi lại đến phòng của Ưng Trạch lần cuối. Tôi lại ngồi bên cạnh anh và ngắm nhìn anh.

- Ngày mai em làm cô dâu rồi đấy, anh chúc mừng cho em chứ? Nhất định em sẽ hạnh phúc phải không anh?

Tôi nhìn anh ấy rồi cười nhạt.

- Hôn nhân sắp đặt thì làm sao mà hạnh phúc cho được.

Lần này nước mắt tôi chảy ra, nó giống kiểu bị ấm ức dồn nén lâu ngày. Tôi gục xuống giường anh ấy mà khóc, khóc cho thân phận mình của hết ngày hôm nay. Một lúc, tôi cảm nhận được tay anh ấy nhúc nhích, tôi ngất mặt lên và nhìn kỹ một lần nữa. Đúng là nhúc nhích thật, tôi chạy lại cửa gọi vọng ra ngoài.

- Người đâu.. gọi bác sĩ, gọi bác sĩ nhanh lên... người đâu.

Họ nghe tiếng tôi gọi cứ nghĩ là tôi bị gì nên ai cũng đổ lên xem, có cả bà Lam nữa.

- Tiểu Di.. con sao vậy, bị ốm chỗ nào?

- Không phải con, bà nhìn xem... tay anh Ưng Trạch... nó nhúc nhích rồi.

Bà Lam nhìn về hướng tôi chỉ, đúng là nhúc nhích thật. Nước mắt bà túa ra, chân đứng không vững, tôi phải đỡ lấy, giọng bà run run.

- Bác sĩ... mau gọi bác sĩ... phép màu xuất hiện rồi...

Rồi bà Lam chấp tay khấn nguyện.

- Con cảm ơn trời phật đã nghe thấy lời cầu nguyện của con.

Vì chưa biết lúc nào Ưng Trạch sẽ tỉnh nên bác sĩ luôn thay phiên nhau túc trực ở nhà bà Lam, chỉ cần gọi là bác sĩ xuất hiện ngay.

Bác sĩ vào đo nhịp tim, đo huyết áp, và xem đồng tử của anh ấy một lúc và báo tin mừng.

- Chúc mừng bà, đã có dấu hiệu phục hồi rồi. Ngày mai đến bệnh viện để kiểm tra lại lần nữa là được, giờ cứ để cho cậu ấy nghĩ ngơi.

- Vâng, cảm ơn bác sĩ... cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

Bà Lam đến bên và thấy Ưng Trạch đã mở mắt, nhưng có vẻ anh ấy chưa hoàn hồn lắm, mà vẫn nhận ra bà Lam.

- Cháu yêu của bà... cháu tỉnh rồi... may quá... thật may quá...

Tôi cũng đến chúc mừng bà Lam.

- Cháu chúc mừng bà... mà bà ơi, còn đám cưới ngày mai thì sao, có phải cũng nên hủy không ạ?

- Đúng rồi, hủy... hủy thôi...

Tôi vui lắm, vui giống như vừa trúng game giải trí mệnh giá cao vậy. Vậy là không cần phải lấy tên đáng ghét nữa. Cuộc đời thật hạnh phúc quá đi mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.