Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 4




“Sao? Không tin? Còn có người càng quá đáng hơn, nói nàng và thập tứ Vương gia yêu đương vụng trộm, sau khi nàng rời khỏi Vương phủ thì sẽ không kiêng dè gì mà ở cùng hắn.” Cơ Tinh Hồn lại nói những lời khiến người ta kinh hãi.

Cung Tuyết Thiến thiếu chút nữa ngất xỉu, trừng to mắt, nhìn hắn hỏi: “Ngươi nghe ai nói vậy?” Bịa chuyện quá đáng thật.

“Mọi người ở ngoài kia đều nói như vậy, còn về phần ai nói thì không thể kiểm chứng được nữa. Dù sao theo ta dự đoán thì qua ngày hôm nay, chỉ sợ toàn bộ mọi người trong kinh thành sẽ biết, nàng cũng nổi danh.” Cơ Tinh Hồn buông tay ra nói.

“Mọi người ở ngoài kia đều nói như vậy?” Đầu của Cung Tuyết Thiến như muốn nổ tung, tại sao lại như vậy? Ai lại cố ý muốn làm như vậy?

“Bảo bối, không phải nàng tự nói ra sao?” Cơ Tinh Hồn nhìn nàng, thật ra hắn cũng đang nghi ngờ ai đã tung ra tin này.

“Ta cũng không có bệnh, đang yên đang lành không có việc gì sao ta lại tự làm tổn hại đến danh dự của mình chứ, hơn nữa ngươi thì có gì tốt? Một kẻ phong lưu, sao ta lại vội vã muốn nhảy vào vòng tay của ngươi chứ? Còn có Mộ Dung Vũ nữa, hắn là đệ đệ của Mộ Dung Trần, cho dù ta muốn thì đoán chừng hắn cũng không muốn. Ai lại nhàm chán như vậy, tung ra những tin đồn kiểu này?” Cung Tuyết Thiến trừng mắt liếc hắn một cái.

“Ai tung không quan trọng, nhưng mà, ta không ngại cũng rất chờ mong bảo bối nhảy vào vòng tay ôm ấp của ta.” Cơ Tinh Hồn cười yêu mị nói.

Cung Tuyết Thiến hung hăng lườm hắn một cái, không xác định hỏi: “Ngươi thật sự nghe thấy mọi người ngoài kia đều nói vậy sao?”

“Lẽ nào ta còn lừa bảo bối sao?” Cơ Tinh Hồn hơi bất mãn vì sự hoài nghi của nàng.

Cung Tuyết Thiến cười nhạo một cái: “Không sao cả, dù sao thì nếu ngươi lờ đi lời đồn đại thì nó tự nhiên sẽ bị người ta quên lãng.”

“Bảo bối, nghe nói Vương gia muốn thành thân với quận chúa nên sẽ hưu những tiểu thiếp trong Vương phủ, cũng bao gồm cả nàng sao?” Cơ Tinh Hồn đột nhiên nghiêm túc hỏi, lúc nghe được lời đồn hắn vẫn hơi hoài nghi, bởi vì ngày đó hắn thấy được ham muốn giữ lấy nàng trong mắt Mộ Dung Trần.

“Ừ, quận chúa là nữ tử Vương gia đã yêu rất nhiều năm, ta đang đợi hưu thư, nhưng mà không biết tại sao lại xuất hiện chuyện như vậy.” Cung Tuyết Thiến gật đầu nói.

“Thì ra lời đồn cũng có phần thật, nhưng mà như vậy cũng tốt, chúng ta cứ đơn giản thuận theo lời đồn này đi, bảo bối gả cho ta là được.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi nghĩ hay thật.” Cung Tuyết Thiến liếc xéo hắn một cái.

“Bảo bối, ta còn nghĩ hay hơn nữa nha, sau này chúng ta sinh thêm một đứa bé, chẳng phải sẽ rất hoàn mỹ sao?” Cơ Tinh Hồn lại cố ý nói.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi điên rồi, nếu không có việc gì thì mau lăn đi.” Cung Tuyết Thiến đụng phải hắn liền không có cách nào cả, chỉ có thể thẳng thừng đuổi hắn đi.

“Bảo bối, người ta thật vất vả mới đến được một lần, nàng cứ phải đối xử với tình nhân của mình như vậy sao?” Cơ Tinh Hồn bày ra dáng vẻ thật bi thương nhìn nàng.

“Thật vất vả? Hình như đối với ngươi là cực kỳ dễ dàng nha.” Cung Tuyết Thiến liếc mắt trừng hắn.

“Bảo bối, nhưng dù sao thì cũng phải được thưởng chứ.” Cơ Tinh Hồn tới gần nàng, mờ ám nói.

“Được rồi.” Cung Tuyết Thiến đáp ứng rất sảng khoái, khẽ dựa vào sát hắn rồi lập tức giơ chân lên hung hăng đá về phía hắn.

Cơ Tinh Hồn liền đưa tay lên cầm lấy bàn chân đang đá tới của nàng, rồi thoáng cái đã kéo nàng vào trong lòng: “Bảo bối, sự bày tỏ của nàng thật là có chút đặc biệt.”

Rầm….cửa lập tức bị phá ra, Mộ Dung Trần đi vào liền nhìn thấy nàng đang nằm trong lòng Cơ Tinh Hồn với dáng vẻ cực kỳ mờ ám, sắc mặt vốn âm trầm lại càng thêm phẫn nộ, bàn tay nắm chặt lại.

Hắn đột nhiên xông vào khiến Cung Tuyết Thiến sửng sốt, nằm ở trong lòng Cơ Tinh Hồn, quên luôn phải đứng dậy.

“Bảo bối, xem ra lần nào ta chọn thời gian vào Vương phủ đều không hợp, lần nào cũng vừa vặn bị bắt.” Cơ Tinh Hồn yêu nghiệt nói nhưng không hề có chút sợ hãi nào, trong mắt còn mang theo sự khiêu khích.

“Cơ Tinh Hồn, ngươi thật đúng là không sợ chết.” Ánh mắt như muốn cắn nuốt người của Mộ Dung Trần bắn thẳng về phía hắn.

“Vương gia yên tâm, mạng của ta rất lớn, người muốn ta chết nhiều vô cùng nhưng không ai có thể giết ta.” Ánh mắt yêu nghiệt của Cơ Tinh Hồn mang theo sự lãnh khốc.

Lúc này Cung Tuyết Thiến mới kịp ý thứ được rằng trong lúc vô ý mình đã bị hắn kéo ngã, liền vội vàng đứng dậy từ trong ngực hắn, nói: “Cơ Tinh Hồn, ngươi mau đi đi.” Nàng sợ lại xảy ra việc ngoài ý.

“Được rồi, nếu bảo bối đã nói như vậy thì ta liền đi trước.” Tiếng nói của Cơ Tinh Hồn vừa dứt, bóng người cũng liền mất tiêu.

Nhưng mà điều khiến Cung Tuyết Thiến cảm thấy kỳ lạ là Mộ Dung Trần lại không hạ lệnh đuổi giết.

Mộ Dung Trần âm trầm đi về phía nàng từng bước một.

Nhưng nàng vẫn đứng đó, không nhúc nhích, nàng không muốn giải thích, cũng không cần giải thích.

“Mạnh Tâm Nghi, quả nhiên bổn Vương đã quá xem thường ngươi rồi, ngươi lại muốn dùng đến thủ đoạn này để khiến bổn Vương bỏ ngươi sao?” Mộ Dung Trần đột nhiên lấy tay túm lấy vạt áo nàng, lửa giận tràn đầy trong mắt, dường như muốn thiêu đốt nàng.

Cung Tuyết Thiến sửng sốt: “Ngươi đang nói gì vậy? Thủ đoạn gì chứ?” Nàng thật sự không hiểu gì cả, rõ ràng là nàng không làm gì cả.

“Giả vờ, bây giờ mà vẫn giả vờ sao? Ngươi tung lời đồn đại khắp nơi, làm tổn hại đến danh dự của mình không phải là muốn buộc bổn Vương bỏ ngươi sao?” Bàn tay đang nắm chặt vạt áo của nàng của Mộ Dung Trần run lên lẩy bẩy.

Bây giờ Cung Tuyết Thiến mới hiểu được, thì ra là hắn đã nghe được lời đồn đại, thì ra hắn nghĩ rằng chính nàng đã tung lời đồn ra ngoài, đột nhiên nàng nở nụ cười, nhìn hắn hỏi: “Ngươi cho rằng những lời đồn đó là do ta tung ra sao? Ngươi cho rằng ta chính là loại người chưa đạt được mục đích thì sẽ không từ một thủ đoạn nào sao?” Hóa ra hắn không hề hiểu nàng dù chỉ chút ít.

“Không phải ngươi tung ra thì sao ngươi lại biết.” Mộ Dung Trần hiển nhiên không tin lời của nàng.

“Cơ Tinh Hồn nói cho ta biết.” Cung Tuyết Thiến nói thẳng.

“Hắn? Nói không chừng chính hắn là kẻ đã giúp ngươi tung tin đồn ra.” Mộ Dung Trần vô cùng giận dữ, ngoài nàng ra thì hắn không nghĩ ra được người thứ hai có lí do làm việc này.

“Tùy ngươi muốn nói sao cũng được. Ta không muốn giải thích.” Cung Tuyết Thiến không muốn nói nhiều với hắn, chỉ sợ càng giải thích hắn lại càng không tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.