Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 2




Thân mình Cung Tuyết Thiến còn chưa kịp chạy ra ngoài cửa thì đã bị cánh tay của Mộ Dung Trần kéo lại vào trong ngực hắn.

“Làm bổn Vương bị thương mà còn nghĩ đến việc chạy trốn sao?” Giọng điệu âm trầm của Mộ Dung Trần vang lên bên tai nàng.

“Nói nhảm, tất nhiên phải chạy rồi, chẳng lẽ phải đợi bị chàng trừng phạt sao?” Cung Tuyết Thiến không hề nghĩ ngợi nói, không hiểu sao trong lòng nàng lại có một nỗi oán hận với hắn. Nàng cũng không thể nói rõ được nỗi oán hận đó đến từ đâu.

“Nàng cũng biết là phạm lỗi thì phải bị trừng phạt, vậy nàng nói xem, bổn Vương nên trừng phạt nàng như thế nào thì tốt?” Mộ Dung Trần cố ý phả hơi vào tai nàng.

“Không bằng…trừng phạt chàng bỏ ta cũng được.” Cung Tuyết Thiến gian trá quay đầu nhìn hắn nói.

“Mạnh Tâm Nghi, nàng đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.” Đôi mắt Mộ Dung Trần nhíu lại thành một kẽ hở nguy hiểm, cánh tay ôm chặt eo nàng.

“Vậy chàng muốn sao?” Da đầu của Cung Tuyết Thiến run lên, nàng nhìn hắn, thân thể hơi căng thẳng cứng ngắc.

“Bây giờ mới biết căng thẳng sao? Sự hung hăng lúc nãy đi đâu rồi?” Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng, nhưng mà thân thể của bọn họ gần sát nhau khiến thân thể hắn nổi lên biến hóa kì lạ.

Mỗi lần nàng đều như vậy, không cần một động tác, không cần một ánh mắt cũng có thể dễ dàng gợi lên dục vọng của hắn.

“Vừa rồi là ta bị ma ám, buông ra.” Cung Tuyết Thiến cũng đã cảm giác được sự thay đổi của thân thể hắn. Lúc này, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với hắn nữa, nếu không người bị tổn thương vẫn là chính mình.

“Nói như vậy là có thể khỏi bị trừng phạt sao? Bổn Vương sẽ trừng phạt nàng thật nặng.” Mộ Dung Trần nói xong liền bế nàng đi về phía giường rồi vươn tay cởi quần áo ở trước ngực nàng.

“Đừng, chàng buông ra, đừng quên, Nhu Nhi của chàng đã trở lại.” Cung Tuyết Thiến lấy tay giữ chặt quần áo ở trước ngực mình. Vì sao đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn muốn dây dưa với nàng.

Tay của Mộ Dung Trần liền dừng lại, thân mình trở nên cứng ngắc.

Trái tim Cung Tuyết Thiến lập tức lặng đi, quả nhiên người hắn quan tâm nhất vẫn là Nhu Nhi. Nàng liền đứng dậy sửa sang lại quần áo, vừa muốn xuống giường thì đột nhiên lại lập tức bị hắn đè xuống giường.

“Mạnh Tâm Nghi, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, hôm nay bổn Vương sẽ không bỏ qua cho nàng.”

“Chàng không cần Nhu Nhi của chàng sao? Chàng không sợ nàng ấy đau lòng sao?” Lần này nàng không phản kháng, chỉ là nhìn hắn, yếu ớt hỏi.

“Câm miệng, đừng dùng Nhu Nhi để kích thích bổn Vương, bây giờ Nhu Nhi vẫn chưa vào Vương phủ, nàng vẫn là nữ nhân của bổn Vương, nàng phải làm nghĩa vụ của nữ nhân.” Ánh mắt Mộ Dung Trần trở nên phẫn nộ nhìn nàng chằm chằm, tựa như một con sư tử đang nổi giận, vừa dứt lời liền lấy tay hung hăng xé y phục của nàng ra.

Hắn cúi đầu điên cuồng hôn lên môi nàng, không cho nàng chút cơ hội phản kháng nào.

Cung Tuyết Thiến không giãy dụa cũng không phản kháng. Nàng nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng. Nước mắt chảy xuống theo khóe mắt.

Mộ Dung Trần nhìn thấy nước mắt không ngừng tuôn rơi từ khóe mắt nàng, những giọt nước mắt đó giống như đang nhỏ giọt vào tim hắn, nỗi đau trong lòng khiến động tác của hắn càng thêm điên cuồng, hắn không biết là mình đang tra tấn nàng hay là đang tra tấn chính mình nữa.

Nước mắt dường như đã cạn khô, hắn cũng dừng lại động tác điên cuồng, đứng dậy xuống giường, sửa sang lại quần áo. Lúc này, hắn mới nhìn chằm chằm vào nàng đang nằm trên giường.

“Xong rồi, có phải là có thể thả ta rồi không?” Cung Tuyết Thiến ngẩng khuôn mặt còn vương nước mắt lên, ánh mắt trống rỗng, nhìn hắn, yếu ớt hỏi.

“Mạnh Tâm Nghi, bổn Vương sẽ không buông tha cho nàng.” Mộ Dung Trần hung hăng nói, vừa dứt lời hắn liền kinh hãi. Vì sao hắn lại không hề nghĩ ngợi mà nói ra, chẳng lẽ trong lòng hắn không muốn buông nàng ra?

“Ha ha ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên cười rộ lên, nhưng mà trong nụ cười lại chứa sự khinh miệt.

“Nàng cười cái gì?” Mộ Dung Trần tức giận, trừng mắt nhìn nàng.

“Sẽ không buông tha ta? Vậy thì xin hỏi, chàng phải làm sao ăn nói với Nhu Nhi của chàng đây?” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng trào phúng nhìn hắn.

“Bổn Vương không cần giải thích, Nhu Nhi khéo hiểu lòng người như vậy, nói không chừng nàng sẽ đồng ý.” Mộ Dung Trần lạnh lùng nhìn nàng, đột nhiên trong tiềm thức lại có ý tưởng rằng cả Nhu Nhi và nàng hắn đều muốn.

“Vậy sao? Nếu nàng ta đã khéo hiểu lòng người như vậy thì còn cần phải gấp rút muốn chàng hưu những nữ nhân trong Vương phủ sao? Sao chàng có thể nói ra được những lời nói lừa mình dối người này?” Cung Tuyết Thiến lạnh lùng nhìn hắn.

“Mạnh Tâm Nghi, nàng không cần châm chọc làm bổn Vương tức giận, bọn họ không muốn rời khỏi thì bổn Vương lại càng muốn bọn họ đi, còn nàng muốn tự do phải không? Vậy bổn Vương càng không cho nàng đi.” Mộ Dung Trần hung hắng ném lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Cung Tuyết Thiến đờ đẫn đứng dậy mặc quần áo tử tế. Nàng cũng không lo lắng rằng hắn sẽ không buông tha mình. Hắn nghĩ về Liễu Nhu quá tốt rồi. Cho dù nữ tử đó có khéo hiểu lòng người, có thiện lương đi nữa cũng sẽ không muốn cùng người khác chia sẻ người mình yêu. Chỉ cần Liễu Nhu là nữ nhân thì cũng vậy thôi. Cuối cùng hắn sẽ phải chọn lựa giữa nàng và Liễu Nhu. Mà nàng cũng không chút nghi ngờ mà tin rằng hắn sẽ chọn Liễu Nhu. Cho nên nàng chỉ phải chờ đến lúc ra đi thôi.

Ba ngày sau.

Trong khoảng thời gian ngắn, lời đồn đãi đã nổi lên khắp nơi. Trong tửu lâu, mấy nam nhân vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, không hề chú ý đến mấy người đang ngồi ở một gian phòng khác.

“Các ngươi đã nghe nói chưa? Tiểu thiếp của tam Vương gia là một nữ nhân lẳng lơ, còn quyến rũ thập tứ Vương gia cùng một nam nhân thần bí.”

“Nghe rồi, ta còn nghe nói nam nhân thần bí kia chính là môn chủ của Câu Hồn môn, Cơ Tinh Hồn.”

“Đúng rồi, ta còn nghe nói Vương gia muốn thành thân với quận chúa nên muốn hưu toàn bộ tiểu thiếp trong Vương phủ, những tiểu thiếp khác đều khóc sướt mướt không chịu đi, chỉ có nàng là ước gì được rời đi nhanh chóng, chính là vì muốn ở cùng với Cơ Tinh Hồn.”

“Không đúng….không đúng, hẳn là ở cùng với thập tứ Vương gia.”

“Ngươi bị ngốc sao, sao nàng có thể ở cùng với thập tứ Vương gia được chứ, dù nói thế nào đi nữa thì nàng cũng là nữ nhân của tam Vương gia, cho dù có lòng thì thập tứ Vương gia cũng không dám cần.”

“Ngươi mới ngốc, thập tứ Vương gia có thể âm thầm lui tới với nàng, cũng không nhất định phải cưới nàng vào Vương phủ.”

“Tuy rằng nói như vậy nhưng mà ta cảm thấy khả năng nàng ở cùng Cơ Tinh Hồn vẫn lớn hơn một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.