Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 9: Thật xin lỗi




Thời gian chiến tranh giới nghiêm, khi xe ngựa đi qua đường phố, mọi nơi đều có vẻ yên ắng, ánh lửa và ánh đèn trong phạm vi nhìn thưa thớt khuếch tán bốn phương tám hướng, có lúc sáng lên, sau đó lại chìm nghỉm trong biển đêm yên tĩnh.

- Sau khi trở lại...ngươi có thể ăn nói với nương tử nhà ngươi như nào đây?

- Quỳ cho đến khi y phục rách thì thôi.

- Cái gì?

- Ồ, ta tự có biện pháp ăn nói với cô ấy...

Trong quá trình quay về đường Tế Liễu, Trần Phàm và Ninh Nghị nói chuyện câu được câu không. Đối với chuyện phát sinh này, tên vô tâm vô phế trước mắt kia có vẻ có chút hả hê lý thú, không nhìn ra chút gì khác, đây là điều khiến Ninh Nghị thấy kỳ quái.

- Nói đi cũng phải nói lại, sao ngươi lại vui vẻ như vậy? Có phải cùng với Đại Bưu quen biết nhiều năm, có phải có chút gì đó...gì đó?

- Cái gì chứ?

Trần Phàm nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó cười xua xua tay.

- Tất cả mọi người nghĩ chúng ta có gì đó sao?

- Ngươi cứ tùy tiện tìm một người nào đó trên đường Tế Liễu hỏi một chút, nói là, trên đường phố có ai hơn nữ nhân tên là Lưu Diệc Phi không.

- Cái gì mà nữ nhân Lưu Diệc Phi ...

Trần Phàm nhíu mày, sau đó đại khái cũng hiểu ý tứ.

- Ặc, thực ra cái này....Quen lâu như vậy, muốn nói hoàn toàn không có cảm tình cũng không đúng, nhưng quả thật ta chỉ coi cô ấy là muội muội mà thôi, tính cách của cô ấy quá không được tự nhiên, mà người ta thích, không giống với cô ấy.

- Là Thúy Hoa nhà bên....

- Có võ công, hơn nữa hiện tại đã thành thân rồi.

- Sẽ không phải là tiểu thư nhà quan lại, có võ công, khi còn nhỏ từng lớn lên với ngươi, phụ thân cô ấy không đồng ý, ngươi liền tạo phản vân vân...

- Cũng không đúng.

Trần Phàm nhíu mày, sau đó xua tay.

- Nói cho ngươi vậy, nói cho ngươi vậy, nhưng ta chỉ nói với ngươi, ngươi không được nói với người ngoài..

Gã thì thầm nói đến đây, màn xe bên kia đã vén lên hở một chút. Trần Phàm một cước đá phu xe.

- Còn dám nghe lén chúng ta.

Nói xong, gã lại ghé sát vào tai Ninh Nghị, thanh âm tụ lại thành một đường, rất khẽ:

- Thiến Nhi tỷ...dám nói ra ngoài ta sẽ giết ngươi.

Ninh Nghị sửng sốt một lát:

- Là ai?

Trầm Phàm lại ghé sát vào:

- Uyên ương đao, Thiến Nhi tỷ...

Lúc này Ninh Nghị mới phản ứng gã nói tới Uyên ương đao Kỷ Thiến Nhi, thật có chút bất ngờ. Cô gái này tuy nói là trẻ tuổi nhất trong mấy người "Sát Nhân Thường Mệnh Khiếm Trái Hoàn Tiền", nhưng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, hơn nữa bề ngoài rất quê mùa, hơn nữa nói năng thô tục chẳng kém gì nam giới trong Bá Đao Doanh, không ngờ khẩu vị của Trần Phàm lại nặng như vậy. Trần Phàm lại ghé sát vào, thì thầm giải thích, nét mặt có chút tự đắc.

- Khi ta theo sư phụ học nghệ, lúc đó ta còn nhỏ, Thiến Nhi tỷ cũng còn trẻ tuổi, tư thế oai hùng hiên ngang. Lúc ta vào Bá Đao Trang, tỷ ấy rất nhiệt tâm dạy võ ngẹệ cho ta, đao pháp của tỷ ấy..chậc chậc chậc...cực nhanh cực độc cực lợi hại. Phụ nữ phải nên như thế chứ, hơn nữa qua vài năm sau, tỷ ấy lại không đánh lại ta, chẳng qua thời gian qua đi tỷ ấy cũng đã nhiều tuổi thêm rồi. Nhưng...ngươi không hiểu đâu, tỷ ấy vốn rất lợi hại, thời gian đầu ta không thể tiếp được hai chiêu đao của tỷ ấy, nên khi đánh bại tỷ ấy, chật...thật sự là, cả đời ta đều nhớ rõ cảm giác ấy.

Gã hạ thấp giọng, hưng phấn khoa chân múa tay không ngớt:

- Hơn nữa ngươi có chú ý hay không, Thiến Nhi tỷ mặt trái xoan, cằm nhọn, muốn kết hôn thì phải kết hôn người như vậy. Tây Qua có cằm tròn, cũng không phải nói là mặt cô ấy giông cái bánh bao lớn, mà là không nhọn. Hơn nữa Thiến Nhi tỷ dùng hai thanh khoái đao, đây mới là nữ nhân dùng đao chứ, Tây Qua chỉ dùng một thanh cự đao, kéo theo chỉ dọa người, nhìn chẳng có cảm giác nữ nhân gì. Ta coi cô ấy là muội muội, có lẽ là đệ đệ thì đúng hơn...

Nói còn chưa xong, gã lại nhéo nhéo mặt:

- Chẳng qua nói đi nói lại, nếu như bên người cô ấy không có đao, ngươi cũng không nhất định phải thích người cằm nhọn, vậy thì Tây Qua cũng không tệ đâu, quen nhau nhiều năm như thế, ta rất hiểu cô ấy, nếu cô ấy thật sự không thích ngươi, ta nghĩ sẽ không thể nào cứu ngươi ở trên Kim điện đâu. Trước đây ta từng nghĩ nếu cô ấy gả cho Lâu Tĩnh Chi thì thật quá đáng tiếc, nay nếu như đã thích ngươi, cùng là huynh đệ, đây chẳng phải là nước phù sa không lưu người ngoài, nhưng còn chuyện trong nhà của ngươi...hắc hắc, tự ngươi xử lý đi, tự cầu phúc cho mình đi. Ha ha...

Trần Phàm nói xong những câu này, Ninh Nghị cũng không khỏi thở dài. Trên đường quay về đường Tế Liễu, bầu không khí nơi này đã xơ xác tiêu điều, người qua lại đã rất thưa thớt, nhưng rõ ràng tốp trạm gác ngầm vẫn hết sức căng thẳng.

Đây là vì bảo vệ sự an toàn cho đám người Tô Đàn Nhi và Tiểu Thiền, trong lòng Ninh Nghị hiểu. Dù chỉ là đang tuổi thiếu nữ, trên kim điện nói ra câu nói kia, có lẽ trong lòng Lưu Tây Qua cũng hết sức hỗn loạn, nhưng nghĩ lại, dường như cô đã tiên liệu trước sự việc có thể xảy ra, để chuẩn bị sẵn sự ứng đối rồi.

Lúc xuống xe ở cửa tiểu viện, bốn phía con đường dài đều rất yên tĩnh, đẩy cửa viện đi vào, Tô Đàn Nhi đang ngồi dưới tàng cây ngô đồng đứng lên, trong mắt lóe ra thần thái mừng rỡ, sau đó lại lộ vẻ lo nghĩ, nhìn Ninh Nghị. Ánh trăng lẻ lỏi ma mị, bóng cây ngang dọc, càng tăng thêm vẻ cô đơn của bóng người, nhưng khi nhìn thấy thương thế trên người Ninh Nghị, lập tức chạy tới.

- Đừng chạy, ta không sao.

Có lẽ Tô Đàn Nhi đã mang thai năm tháng, dù là mặc y phục mùa đông che giấu cũng vẫn mơ hồ nhìn thấy chiếc bụng nhô lên, cô bước tới đỡ Ninh Nghị, hắn cũng thuận tay đỡ lấy cô, đóng cửa phòng, vuốt vuốt má cô:

- Sao lại ngồi ở sân làm gì.

Tô Đàn Nhi kiểm tra vết thương trên người hắn đã được người khác băng bó cho, có chút phức tạp cười cười, sau đó lại cúi đầu. Ninh Nghị nhìn bốn phía, dưới mái hiên bên kia, Lục Hồng Đề cũng xuất hiện ở cửa phòng, chỉ chỉ bốn phía, ý bảo chung quanh có người đang quan sát.

Vết thương trên người Ninh Nghị sau đó đã được Lục Hồng Đề chữa trị, tuy rằng không nhẹ, nhưng cũng sẽ không làm bị thương đến gân cốt. Hai phu thê không nói gì, đi vào phòng, Thiền nhi và Quyên nhi bưng nước nóng và trà tới, tuy rằng vẻ mặt đầy lo lắng và nghi hoặc, nhưng vẫn yên lặng lui ra ngoài. Tô Đàn Nhi lau mặt cho Ninh Nghị, rồi khẽ nói:

- Rõ ràng là nói không có chuyện gì, sao lại biến thành như vậy rồi...

- Vận khí kém mà...Cũng không phải, như vậy là may rồi. Có lẽ sau đó....có chút ngoài ý muốn...

- Chẳng lẽ cũng không có biện pháp nào khác sao.

- Cứ xem như là...không có đi, không có càng tốt.

Trên thực tế Ninh Nghị có phương pháp ứng đối, nhưng lúc này không thể nói ra, lúc giết chết Bao Đạo Ất, hắn quyết định giao phương pháp cho Lưu Tây Qua, bởi vì dưới tình huống loại này, có lẽ chỉ có cô ấy, hắn mới có thể toàn thân thoát ra được. Nhưng hoàn toàn ngồi chết không phải là tác phong của hắn, dưới sự gấp gáp, chỉ có thể nghĩ đến một cách thức dự khuyết để ứng phó.

Đó chính là dưới tình huống Lưu Tây Qua có nỗ lực cũng không bảo vệ được hắn, thì sẽ để Lục Hồng Đề lấy thân phận thật để bái kiến Phương Lạp, giả mạo là thành viên của Điền Hổ. Ninh Nghị nghĩ, tuy rằng Lục Hồng Đề vẫn luôn ở phía bắc, nhưng nếu sự phụ của cô ấy lợi hại như vậy, chốn võ lâm phía nam chắc chắn là có người biết danh tiếng của đối phương, hơn nữa với thân thủ của Lục Hồng Đề, chỉ cần biểu diễn một hồi, sự xuất hiện của cô ấy sẽ có phân lượng nhất định.

Lúc này Hàng Châu bị vây, các loại tin tức không thể ra vào, nội bộ quân hệ Phương Lạp không thể nào xác nhận quan hệ giữa Lục Hồng Đề với Điền Hổ, hơn nữa lúc này Bá Đao Doanh cường thế, nhất định có thể cứu được hắn, kéo dài cho tới lúc phá thành, thì mọi các khác không còn ý nghĩa nữa.

Suy tính này được nhiên không thể nói cho thê tử biết, tâm tư Tô Đàn Nhi cực kỳ tỉ mỉ. Trên thực tế, tin tức Lưu Tây Qua bảo vệ Ninh Nghị trên kim điện đã truyền ra ngoài, rất nhiều quan hệ các nàng chỉ cần nghĩ là hiểu ngay, biết rằng có một số chuyện là bất đắc dĩ, nhưng dù bất đắc dĩ cũng vẫn khiến lòng nàng không thoải mái. Nhưng chuyện này rốt cuộc nam nhân nhà mình cũng không có lỗi. Tới lúc này, tâm tình của cô cũng có phút phức tạp.

- Thật ra...bọn họ có thể tới gặp bức thiếp và tướng công xa nhau..

Trầm mặc hồi lâu, nói đến những chuyện vụn vặt không đáng kể, lại kiểm tra thương thế, bôi thêm thuốc, tận đến khi sắp lên giường ngủ, nàng ngồi xổm xuống trước người Ninh Nghị, mới khẽ nói câu này. Phụ nữ có thai không thích hợp duy trì tư thế này lâu, Ninh Nghị nhìn thấy ánh mắt nàng, liền vội vã nâng cô dậy.

- Đừng nghĩ nhiều nữa, lúc này thành đang bị vây, chúng ta không ra được.

Tô Đàn Nhi không phải là nữ nhân ngốc, hoàn toàn không thể trả lời có lệ được, nhưng nếu như lúc này không có đại quân vây thành, bên kia Phương Lạp có thể sẽ có người buộc Tô Đàn Nhi viết thư ly hôn sau đó ép các cô ra khỏi thành. Nhưng dưới tình trạng thành bị bao vây, loại việc đó sẽ không có ý nghĩa gì lớn lao nữa, nhiều lắm là làm cho có vẻ, bên kia chỉ sợ cũng rất khó thỏa mãn. Tô Đàn Nhi gật đầu, nằm xuống giường:

- Thiếp...coi như là giả, thiếp cũng không ngừng nghĩ tới chuyện này, nhưng....

Nói tới đây, rốt cuộc lại không nói gì tiếp nữa, đầu tựa vào vai Ninh Nghị. Cứ như vậy yên lặng hồi lâu, đến khi Ninh Nghị nghĩ cô đã ngủ, cô lại khẽ nói:

- Tướng công, chàng...sau này chúng ta không nên để chàng có thân phận ở rể nữa....

- Hả?

Cô giật mình khẽ nói:

- Dù sao thì...dù sao thì chúng ta trước đây cũng từng thương lượng rồi...Nếu như sự việc thật sự không còn cách nào khác, chúng ta sẽ... giờ chúng ta từ bỏ hôn nhân này đi...Mặc kệ lúc này có kết quả thế nào, đợi khi quay về Giang Ninh rồi, tướng công lại cưới thiếp lần nữa....Nếu sự việc thật sự không có cách nào, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Phải nói ra những lời này, đối với Tô Đàn Nhi mà nói, chung quy có chút khó khăn. Dù sao Ninh Nghị cũng là ở rể Tô gia, tuy nói hôm nay tình cảm hai người sâu sắc, nhưng thật sự muốn thay đổi thân phận ở rể của Ninh Nghị, trong lòng Tô Đàn Nhi không hẳn là không có làm giác kỳ lạ, đây cũng là thường tình của con người. "Vì sao không thể giống như bây giờ", "Chẳng phải như hiện nay rất tốt hay sao", "Chàng vẫn là ở rể, mình vẫn kính chàng yêu chàng, không gì là không được...". Tới lúc này, nói ra những lời này, coi như là một phương thức thuyết phục bản thân mình.

Ninh Nghị vỗ vỗ sau lưng cô:

- Sự việc chưa cần thiết tới mức ấy, hiện tại ta vẫn tốt, ngày mai Lưu Tây Qua sẽ nói với ta chuyện này thế nào...đến lúc đó hẳng hay.

Lúc này này đã gần đến nửa đêm, Ninh Nghị mặc xong quần áo đứng lên, đi đến bên kia đại trạch, ngọn đèn dầu bên đường cũng đã tối, trong viện, thư phòng của Lưu Tây Qua vẫn mơ hồ có ánh đèn, hắn một đường đi vào, thiếu nữ mặc y phục trắng ngồi trước bàn học, bộ dạng đang xử lý công văn, cúi đầu không nhìn hắn, sau đó, cũng là giọng nói không hề trầm bổng du dương, cũng không cố dùng loại giọng khàn khàn, mà là giọng nữ trong trẻo lạnh lùng.

- Ngồi đi, ngày hôm nay đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, tất cả mọi người đều đã bận rộn cả đêm rồi, đoán chừng đều vô cùng mệt mỏi rồi, ta cũng sẽ nói rất ngắn gọn. Sự việc không phải là ngươi sai, chuyện trên kim điện, ta cũng là hết cách. Ngươi phụ trách công việc bề bộn như vậy, tận tâm tận lực, nếu mọi người...là đồng nghiệp, ta nhất định phải bảo vệ ngươi. Thê tử, người nhà của ngươi, ta cũng tận lực bảo vệ bọn họ an toàn, nhưng rất nhiều chuyện rất phiền phức, ngươi cũng biết mà. Trong vòng ba ngày, chúng ta...chúng ta phải thành hôn...

Mặc dù vẫn cúi xuống chưa hề liếc nhìn Ninh Nghị, nhưng khi nói đến đây, thiếu nữ dừng lại, dừng hình ảnh giống như là đã ngồi ở đó rất lâu rồi, bút lông cầm trong tay đang đặt xuống.

- Chuyện này, ta cũng không còn cách nào khác. Trong nhà ngươi...nương tử của ngươi...có thể sẽ....khụ, dù gì chuyện này tự ngươi xử lý tốt đi, ta...ta đi xử lý cái khác, không vấn đề gì chứ.

Ninh Nghị nhìn cô rất lâu, gật đầu:

- ....Ừ.

Lưu Tây Qua cũng gật đầu thật mạnh:

- Liên quan đến chuyện thành thân cứ để Nam thúc xử lý là được, thời gian không còn sớm nữa, ngươi về trước đi.

-...Phì...

Ninh Nghị có nén cảm giác buồn cười trong lòng, lại có chút tâm tư kỳ lạ sâu xa, lúc xoay người đi ra cửa, phía sau, lại vọng đến giọng nữ nhu hòa:

- Khụ, Ninh Lập Hằng.

- Ừ?

Quay đầu lại, thiếu nữ đã từ sau bàn học ngẩng đầu lên, nhìn hắn, trên nét mặt hiện lên chút mờ mịt:

- Ngươi...ta biết chuyện này cực kỳ làm ẩu làm càn...ngươi...ngươi có gì muốn mắng chửi không?

Ninh Nghị nhìn cô:

- Thành thân...cố gắng giản đơn một chút.

- Ừ.

- Hoặc là....để trong Bá Đao Doanh náo nhiệt một chút đi...

- Ừ.

- Sau đó thế nào, cứ thế lo liệu.

- Ừ.

- Chuyện này, thật ra...

Nói đến đây, thật ra Ninh Nghị cũng là vắt hết óc rồi, sau đó dừng một chút, nói:

- Cảm ơn cô, còn nữa...cũng xin lỗi...

- À.

Thiếu nữ nở nụ cười, sau đó khoát tay áo, giống như phất qua một cái, buông vật gì xuống.

- Không có gì.

Sau đó lại cúi đầu nhìn trên bàn.

- Ngươi về trước đi.

Sau khi Ninh Nghị sau khi rời khỏi đã lâu, thiếu nữ mới ngẩng đầu lên, lập tức cúi rạp đầu vào bàn, trán đập đập vào bàn, than nhẹ "a" thành tiếng, hai mắt mở to, rất to...

Buổi tối hôm nay, mãi cho đến lúc nằm ôm chăn trên giừng, trong ánh mắt thiếu nữ đều đầy vẻ phức tạp khó khăn, nhìn ánh sao mờ mờ bên ngoài cửa sổ, có vẻ như muốn khóc.

- Cha, con gái sắp thành hôn rồi, làm sao bây giờ..

Sau đó, ngay ngày hôm sau, hôn sự phức tạp trong Bá Đao Doanh đã gióng trống khua chiêng bắt đầu xử lý rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.