Cuồng Vũ Khuynh Nhân

Chương 44: Chạy sô




‘’Cảnh đẹp làm say lòng người quân tử ’’ Phong cảnh của Liêu Phong thành quả thực rất mê người.

Đáng tiếc, phong cảnh dù có mê người như thế nào cũng không thể làm bước chân của Phong Vân đi chậm lại.Bởi vì Phong Vân thực ra không phải là người ..quân tử .

Cuộc đời từ khi sinh ra chưa lần nào Phong Vân mất mặt như vậy , khi ra khỏi ngoài Liêu Phong thành cách nơi đó tới mười dặm, vẻ mặt của nàng mới bớt chút sát khí , tạm dừng cước bộ.

“Tẩu tử, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì ?” Xác ướp phía sau nàng vung cánh tay, kêu loạn suốt dọc đường, nhưng vẫn theo sát nàng.

“Đứng lại cho ta.” Phong Vân nghiến răng nghiến lợi xoay người, trừng mắt với xác ướp.

Đứng lại, nhấc tay giơ lên đầu, xác ướp kia thực nghe lời.

“Tẩu tử, trên người ngươi đều mùi thức ăn làm ta càng đói bụng.”

Nghe xác ướp nói vậy, Phong Vân mới thấy mùi đồ ăn dưới chân nàng tỏa ra có chút nồng, tiếng nuốt nước miếng vang lên ừng ực.

Sắc mặt Phong Vân trong nhất thời tối đen.

“Phốc.” Hoàng kim sư tử cũng không nhịn được, cực kì mất hình tượng cười phá lên.

Tiểu Thực thì nhéo tay Phong Vân, vẻ mặt đồng tình nhìn Phong Vân, chế nhạo ’’ Vân Vân, ngươi là đồ bẩn thỉu’’.

Phong Vân nghe ba cái tên này nói xong, trong lúc nhất thời khí sát khí lại hiện lên đầy mặt,hận không có kẻ nào xuất hiện trước mặt để có thể chém giết thỏa thuê.

“Câm miệng hết cho ta, ngươi, cho ta xem tướng mạo của ngươi, dấu đầu lộ đuôi làm cái gì.” Chỉ thẳng vào xác ướp, Phong Vân nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.

Tên vương bát đản này, nàng còn chưa thấy khuôn mặt thực sự của hắn.

“Ta đâu có dấu đầu lộ đuôi, ta là một người lương thiện, ta đây là vì suy nghĩ cho mọi người mà .” Xác ướp lập tức bất mãn kêu lên.

Phong Vân hai mắt nhíu lại, người này có phải là một kẻ ngu ngốc hay không.

Thấy ánh mắt sắc bén của Phong Vân , xác ướp không khỏi mất bình tĩnh , lập tức hùng hổ xé hết vải trên người:“Hừ, không tin ta, ta cho ngươi xem.”

Vải vóc bay tán loạn, tất cả đều được hạ xuống.

Trong thời gian ngắn, tuyệt thế mĩ nam xuất hiện ở trước mặt Phong Vân.

Không giống với Á Phi lão đại thuần khiết của hắn, nhưng khuôn mặt này lại sáng lạn giống như ánh mặt trời lan tỏa, vô cùng tuấn mỹ.

Nếu nói Á Phi là mặt trăng, thì hắn chính là mặt trời, sặc sỡ đến loá mắt.

Phong Vân không nói gì , chỉ nhìn chằm chằm vào mặt mỹ nam trước mặt.

Công nhận nếu tên gia hỏa này cứ phơi mặt như vậy mà đi ở trong đám người, chỉ sợ khiến cho mọi người oanh động .

Xác ướp nhìn thấy trong mắt Phong Vân là sự than thở, đắc ý líu lo :“Ta không có nói sai mà, ta là người vô cùng lương thiện.”

“Ngươi có phải người quái đâu ,ngươi là tinh linh.” Vẫn ngồi trên vai Phong Vân , tiểu hoàng kim nghe hắn nói vậy thì thản nhiên ném ra vài chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.